Cố Tư Tư kinh ngạc đến mức sững sờ, không được nghe ngóng cả thân phận đối phương ư?
Nhưng Cố Thái Sơ càng như thế, cô ta lại càng tò mò về thân phận của Dương Thanh, càng muốn tìm hiểu rõ.
Hạ Lâm run rẩy, đây là lần đầu tiên cô ta thấy Cố Thái Sơ nghiêm khắc như thế.
Cùng lúc đó, trên tầng thượng của khách sạn Trung Châu.
Một bóng người với khí thế mạnh mẽ đang đứng giữa tầng thượng, xung quanh toàn thi thể.
Năm người đại diện của thế gia Cổ Võ, năm cao thủ Thiên Cảnh Nhị Phẩm đỉnh phong, năm cao thủ Thiên Cảnh Nhị Phẩm hậu kỳ đều đã bỏ mạng, không có ngoại lệ.
Nếu có ai nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, chắc chắn sẽ kinh ngạc đến mức sững sờ.
Không ai ngờ một thanh niên thế tục mới 29 tuổi lại giết được nhiều cao thủ của thế gia Cổ Võ như thế.
Dương Thanh thở hổn hển, quần áo đã rách tươm, Thiên Tử Kiếm trong tay anh dính đầy máu.
Thiên Tử Kiếm là kiếm linh khí cấp cao, tuy nó đã nhận Dương Thanh làm chủ nhưng anh vẫn phải tiêu hao rất nhiều nếu muốn sử dụng nó.
Nếu không có Thiên Tử Kiếm, Dương Thanh gần như không có hy vọng gì trong việc giết hết người của thế gia Cổ Võ.
Khi không có Thiên Tử Kiếm, anh chỉ phát huy được sức chiến đấu sánh ngang với Thiên Cảnh Nhị Phẩm đỉnh phong là cùng, với thực lực này, muốn giết hai cao thủ Thiên Cảnh Nhị Phẩm đỉnh phong cũng khó khăn, chứ đừng nói đến nhiều cao thủ như thế.
“Xuất hiện đi!”
Đúng lúc này, Dương Thanh bỗng nhíu mày, nhìn về phía một góc tối, lạnh lùng quát.
Sau khi Dương Thanh dứt lời, một cô gái mặc đồ đen, đeo mạng che mặt màu đen chậm rãi bước ra.
Phương pháp ẩn nấp của cô gái vô cùng cao siêu, hồi nãy cô ta nảy ý giết anh nên Dương Thanh mới cảm nhận được sự tồn tại của đối phương, chuyện này khiến anh vô cùng kinh hãi.
Rõ ràng cô gái đã núp trong bóng tối một lúc lâu nhưng anh vẫn không phát hiện ra, mãi đến hồi nãy mới phát hiện.
Rốt cuộc cô gái này là ai?
Tuy kinh hãi nhưng Dương Thanh vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, anh lạnh lùng nhìn về phía cô gái áo đen.
Cô gái áo đen lạnh lùng nói: “Quả nhiên sư phụ không đoán sai, thực lực mà cậu thể hiện cũng không phải sức mạnh của Ma Thần, mà là thực lực của bản thân cậu”.
Dương Thanh hết sức kinh hãi, trừ hội trưởng lão ra, không ngờ vẫn có người biết thực lực thật sự của anh.
Cô gái áo đen cũng đang khiếp sợ, sức chiến đấu mà Dương Thanh vừa thể hiện bỗng khiến cô ta cảm thấy tuyệt vọng, cô ta đường đường là người đứng đầu bảng thiên tài của Hạ Giới giới Cổ Võ, vừa đột phá Thiên Cảnh không lâu, nhưng một thanh niên đến từ thế tục còn trẻ hơn cả cô ta đã liên tục giết chết năm cao thủ Thiên Cảnh Nhị Phẩm đỉnh phong, năm cao thủ Thiên Cảnh Nhị Phẩm hậu kỳ, bốn cao thủ Thiên Cảnh Nhị Phẩm sơ kỳ và một cao thủ Thiên Cảnh Nhất Phẩm đỉnh phong bằng thực lực của bản thân rồi.
Sức chiến đấu này đã mạnh bằng cao thủ Thiên Cảnh Tam Phẩm sơ kỳ.
Cho dù cô ta hết sức am hiểu thuật ẩn nấp thì cũng không có bất cứ hy vọng nào trong việc giết Dương Thanh.
Cô gái áo đen chính là Mộ Dung Yên Nhi - thiên tài đứng đầu bảng thiên tài của Hạ Giới giới Cổ Võ.
Ngoài ra cô ta còn có một thân phận khác, đó là đồ đệ của người đứng đầu Hắc Sát - tổ chức sát thủ số một ở Hạ Giới giới Cổ Võ.
Cô ta đang là thiên tài được tôn trọng nhất ở Hạ Giới giới Cổ Võ, giờ lại có cảm giác mình chỉ là kẻ vô dụng trước mặt Dương Thanh.
Dương Thanh lạnh lùng hỏi: “Cô là ai? Cũng tới để giết tôi à?”
Mộ Dung Yên Nhi cười tự giễu: “Cậu nghĩ với thực lực vừa bước vào Thiên Cảnh của tôi, tôi sẽ giết được cậu ư?”
Nghe thấy đối phương nói thế, Dương Thanh mới buông lỏng cảnh giác.
Không hiểu sao, rõ ràng sức chiến đấu của anh đã sánh ngang với cao thủ Thiên Cảnh Tam Phẩm sơ kỳ nhưng cô gái che mặt trước mặt lại khiến anh cảm thấy nguy hiểm.
Dương Thanh chợt nói: “Tôi hy vọng trừ tôi và cô ra, sẽ không còn ai biết chuyện này”.
Mộ Dung Yên Nhi thoáng sửng sốt, Dương Thanh nói thế, rõ ràng không định giết cô ta, cô ta cứ tưởng khi mình bị lộ, chắc chắn Dương Thanh sẽ giết cô ta để bịt đầu mối.
Dù sao người ngoài đều nghĩ thực lực mạnh mẽ mà Dương Thanh phát huy là nhờ linh hồn Ma Thần trong người anh, một khi tin sức chiến đấu của bản thân Dương Thanh đã sánh ngang với cao thủ Thiên Cảnh Tam Phẩm sơ kỳ bị lộ, có lẽ Dương Thanh sẽ gặp họa sát thân.
Còn cô ta là người Hạ Giới giới Cổ Võ đã biết bí mật này, nhưng Dương Thanh vẫn bỏ qua cho cô ta.
“Được, tôi đồng ý với cậu! Hôm nay, xem như tôi nợ cậu một cái mạng!”
Mộ Dung Yên Nhi nói rồi quay người rời đi, lập tức biến mất khỏi tầm mắt Dương Thanh.
Khi Dương Thanh định cảm nhận vị trí của đối phương thì phát hiện đối phương đã biến mất.
“Nghe giọng cô ta thì chắc chỉ khoảng 30 tuổi, ở Hạ Giới giới Cổ Võ, hình như chỉ có một cô gái khoảng 30 tuổi đã bước vào Thiên Cảnh, lại hết sức am hiểu thuật ẩn nấp, đó chính là Mộ Dung Yên Nhi - đồ đệ của thủ lĩnh Hắc Sát Thượng Vân Phong!”
Dương Thanh lẩm bẩm.
Anh cũng đoán được ý đồ của Mộ Dung Yên Nhi khi đến đây, trước đó Hắc Sát đã cử sát thủ tới giết anh, kết quả lại bị anh giết, rõ ràng Mộ Dung Yên Nhi đến để báo thù cho người của Hắc Sát.
Nhưng Mộ Dung Yên Nhi phát hiện thực lực thật sự của Dương Thanh nên không ra tay.
Nếu thực lực thật sự của anh bị lộ, chắc chắn anh sẽ gặp phải phiền phức rất lớn, nhưng đối với anh, chuyện này cũng không quan trọng nữa, số người muốn giết anh bây giờ còn ít à?
Sau khi nghĩ thông chuyện này, Dương Thanh cũng không hối hận khi tha cho Mộ Dung Yên Nhi.
Anh bấm một số điện thoại, nói: “Thống lĩnh Diệp, ông cử người lên tầng thượng của khách sạn Trung Châu dọn dẹp chiến trường đi!”
Anh vừa cúp máy xong, sát khí khủng khiếp bỗng truyền đến từ phía sau anh.
Dương Thanh biến sắc, anh đã cất Thiên Tử Kiếm vào nhẫn chứa đồ, không kịp lấy ra nữa, chỉ có thể vô thức né tránh.
Anh vừa né tránh, một bóng người màu đen lập tức xông đến, đối phương cầm một con dao găm màu đen, đâm thẳng về phía tim Dương Thanh.
Lần này Dương Thanh đã nhận ra đối phương, đó chính là Mộ Dung Yên Nhi vừa được anh thả đi.
Dương Thanh lập tức nổi giận, đấm mạnh về phía Mộ Dung Yên Nhi.
“Ầm!”
Nắm đấm của Dương Thanh nặng nề nện vào ngực Mộ Dung Yên Nhi, Mộ Dung Yên Nhi kêu lên đau đớn.
Đến khi Dương Thanh định giết Mộ Dung Yên Nhi, bóng dáng cô ta đã biến mất tăm hơi, ngay cả khí thế cũng hoàn toàn biến mất.
Lần này Dương Thanh không dám chủ quan nữa, Mộ Dung Yên Nhi cũng không tiếp tục xuất hiện.
Cùng lúc đó. trong một ngõ tối cách khách sạn Trung Châu không xa, Mộ Dung Yên Nhi mặc áo đen xuất hiện, mạng che mặt màu đen đã biến mất, khóe miệng còn rỉ máu, sắc mặt trắng bệch.
Tuy cô ta đang bị thương nhưng vẫn không giấu nổi vẻ ngoài tuyệt thế của cô ta.
Cô ta cúi đầu nhìn ngực mình, nghiêm nghị nói: “Nếu mình không dùng linh khí ẩn nấp mà sư phụ đưa, có lẽ mình đã chết dưới tay Dương Thanh rồi! Quả nhiên hắn là thiên tài hàng đầu! Nếu hắn không thể làm việc cho mình thì nhất định phải chết!”
Trên khuôn mặt xinh đẹp của cô ta tràn ngập vẻ tàn nhẫn không xứng với tuổi.