Điền Hoa vô cùng tức giận: “Ông lại tự tìm đường chết sao?”
Tôn Húc không để ý tới Điền Hoa nữa, ông ta nén lại nỗi sợ hãi trong lòng, đưa mắt nhìn về phía Dương Thanh, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cậu Thanh, tôi biết mình sai rồi, xin cho tôi một cơ hội nữa, tôi sẽ không bao giờ để cậu thất vọng một lần nào nữa!”
Cho đến lúc này, mọi người mới chợt nhận ra rằng Tôn Húc đã bắn chết Lâm Thiên Trạch thì ra là để thể hiện lòng trung thành với Dương Thanh.
Tuy nhiên, Dương Thanh đã tha cho ông ta một lần rồi, lần này, sự xuất hiện của Tiết Nguyên Bá đã khiến ông ta rục rịch ngóc đầu dậy, ông ta lại dám liên kết với nhà họ Tống và họ nhà Lâm để tấn công liên minh của Dương Thanh.
Dương Thanh nhìn Tôn Húc không chút cảm xúc, anh hờ hững nói: “Đây là cơ hội cuối cùng của ông!”
Nghe vậy, Tôn Húc vui mừng khôn xiết, kích động nói không nên lời, vội gật đầu lia lịa: “Cậu Thanh, cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ không khiến cậu phải thất vọng!”
Liên minh giữa nhà họ Tôn, nhà họ Lâm và nhà họ Tống, Lâm Thiên Trạch thì bị giết, Tôn Húc thì đầu quân cho Dương Thanh, hiện giờ chỉ còn lại nhà họ Tống nữa thôi.
Sắc mặt của Tống Thanh Sơn vô cùng ảm đạm, vốn dĩ lão ta còn mong muốn ba gia tộc lớn sẽ tập hợp những cao thủ mạnh nhất rồi giết xông ra ngoài. Chỉ cần có thể rời khỏi Yến Đô, dựa vào khối tài sản kếch xù do ba gia tộc họ kiểm soát, chẳng mất bao lâu sẽ có thể ngóc đầu trở lại.
Tuy nhiên, phát súng của Tôn Húc đã phá hỏng hoàn toàn kế hoạch của họ.
“Tôn Húc, cậu dám giết Lâm Thiên Trạch, cậu có biết mình đang làm gì không?”
Tống Thanh Sơn tức giận chất vấn.
Lúc này, lão ta chỉ hận một nỗi không thể giết chết Tôn Húc. Chỉ còn lại mỗi nhà họ Tống, lão ta hoàn toàn không thể chống lại liên minh của Dương Thanh.
Tôn Húc cười khẩy nói: “Tống Thanh Sơn, đương nhiên tôi biết mình đang làm cái gì”.
“Tôi khuyên ông tốt nhất nên quy hàng cậu Thanh thì hơn. Sau này ở Yến Đô cũng chỉ có cậu Thanh mới là thủ lĩnh của chúng ta thôi!”
Sau đó, Tôn Húc xúc động nói: “Cậu Thanh, nhà họ Tôn bằng lòng tôn cậu làm Vương của Yến Đô!”
Ông ta biết sức mạnh của Dương Thanh, lúc này chính là lúc để ông ta thể hiện.
Từ xa xưa, Yến Đô chỉ có chín Hoàng tộc lớn, còn bốn Vương tộc xếp sau chẳng qua cũng chỉ là những Vương tộc đã bị loại khỏi danh sách Hoàng tộc sau khi suy tàn mà thôi.
Chưa bao giờ có cách nói gọi là Vương của Yến Đô, nhưng hôm nay Tôn Húc lại thể hiện trước đông người muốn tôn Dương Thanh lên làm Vương của Yến Đô.
Có thể thấy được rằng tất cả mọi người đều kinh ngạc.
Mí mắt Hoàng Chính và Diệp Hoa cũng giật giật, nếu thực sự xuất hiện Vương của Yến Đô thì chẳng phải từ giờ trở đi Chiêu Châu lại thêm một vị Vương nữa hay sao?
Nhiều người thầm bức xúc trước sự trơ trẽn của Tôn Húc nhưng lại không thể làm gì được.
“Nhà họ Hoàng bằng lòng tôn cậu Thanh làm Vương của Yến Đô”.
Hoàng Chính đảo con ngươi rồi lập tức quỳ một bên gối xuống và hét lớn.
“Nhà họ Diệp bằng lòng tôn cậu Thanh làm Vương của Yến Đô”.
Ngay sau đó, Diệp Hoa cũng dẫn cả nhà họ Diệp quỳ một bên gối xuống tỏ lòng trung thành với Dương Thanh.
“Gia tộc Vũ Văn bằng lòng tôn cậu Thanh làm Vương của Yến Đô”.
“Nhà họ Trần bằng lòng tôn cậu Thanh làm Vương của Yến Đô”.
“Nhà họ Quan bằng lòng tôn cậu Thanh làm Vương của Yến Đô”.
“Nhà họ Hàn bằng lòng tôn cậu Thanh làm Vương của Yến Đô”.
…
“Rầm rầm rầm!”
Hàng nghìn người thuộc bốn gia tộc lớn trong tám gia tộc lớn của Yến Đô và các gia tộc dưới tám gia tộc lớn của Yến Đô lúc này đều lần lượt quỳ một gối, ai nấy đều cúi đầu ngạo nghễ hướng về phía Dương Thanh.
Cảnh tượng này đã làm chấn động một cách sâu sắc tâm can của Điền Hoa và Tống Thanh Sơn.
Yến Đô có tám gia tộc lớn, hiện tại bốn gia tộc đã đầu hàng Dương Thanh, nhà họ Lâm bị tiêu diệt, chỉ còn lại nhà họ Điền và nhà họ Tống, ngoài ra còn có gia tộc họ Long, một gia tộc còn kín tiếng hơn cả nhà họ Điền.
Họ Tống cũng đã là một tù nhân, có thể nói là tám gia tộc lớn ở Yến Đô giờ đây chỉ còn lại nhà họ Điền và nhà họ Long nữa thôi.