Anh vừa dứt lời, thanh kiếm Thiên Tử anh đang nâng cao lúc này cũng chém xuống.
Bỗng chốc, một ảo ảnh kiếm khổng lồ sắc vàng cũng chém xuống theo thanh kiếm Thiên Tử.
“Rầm rầm!”
Trong hư không truyền ra tiếng nổ vang dội.
Các thiên kiêu võ đạo Thiên Hải Tông đều mở lớn mắt, vẻ mặt không tin nổi.
Bởi vì vừa nãy Đỗ Ngọc Sơn đã tăng uy áp võ đạo cho bọn họ, lúc này thoáng chốc đã biến mất toàn bộ, cũng có nghĩa đại trận Phong Thiên mà Đỗ Ngọc Sơn tiện tay bày bố cũng đã bị một kiếm của Dương Thanh phá vỡ.
Không chỉ các cao thủ từ Thiên Hải Tông, mà các thành phần tinh nhuệ từ Chiến vực Trung Châu và Hiệp hội Võ giả cũng cảm nhận được áp lực mạnh mẽ, hô hấp cũng khó khăn hơn.
Ánh mắt Đỗ Ngọc Sơn cũng có chút kinh sợ, kinh ngạc nói: “Sao có thể chứ?”
Lão ta đường đường là đại năng thời đại viễn cổ, dùng trận pháp nhập đạo, đại trận Phong Thiên là tuyệt kỹ nổi danh của lão ta.
Tuy hiện tại lão ta chỉ ở trạng thái linh hồn, khống chế một thân xác tứ phẩm Thiên Cảnh sơ kỳ, nhưng lão ta từng là đại năng đứng trên đỉnh cao thế giới, trận pháp tiện tay bày bố sẽ mạnh thế nào chứ?
Nhưng vẫn một kiếm của Dương Thanh phá vỡ.
“Tất cả mọi người, lập tức lùi ra ngoài nghìn mét!”
Ở phương hướng các cao thủ Thiên Hải Tông, Lưu Khánh bỗng nhiên lớn giọng la lên.
Hắn vừa dứt lời, hơn hai mươi võ giả Thiên Hải Tông đồng loạt mau chóng lui về sau.
“Tất cả các tinh anh Chiến vực Trung Châu, toàn bộ đều lùi nghìn mét!”
“Tất cả võ giả Hiệp hội Võ giả lùi về sau nghìn mét!”
Ngay sau đó, Diệp Chiến Quốc và Mạnh Thiên Lan cũng lần lượt ra lệnh.
Chẳng mấy chốc, tất cả mọi người đều bắt đầu lùi lại.
Vừa nãy, linh hồn của đại năng viễn cổ mượn thân xác Đỗ Ngọc Sơn nhấc tay thiết lập đại trận Phong Thiên, muốn giết tất cả mọi người.
Hiện tại, Dương Thanh phá vỡ được trận pháp, bọn họ phải nghĩ cách lùi xa nghìn mét thì mới có thể giữ được tính mạng.
Đỗ Ngọc Sơn không quan tâm mọi người đang rút lui mà vẻ mặt nặng nề nhìn Dương Thanh chằm chằm, ánh mắt đầu sát ý hừng hực.
Chỉ là một võ giả thế tục mà dám phá vỡ đại trận Phong Thiên của lão ta, đối với lão ta mà nói quả thực là nhục nhã.
“Ta muốn giết cậu”.
Đỗ Ngọc Sơn bỗng căm giận gào thét.
Ngay sau đó, khí thế trên người lão ta bắt đầu bùng nổ, chẳng mấy chốc, thân xác Đỗ Ngọc Sơn đã đầm đìa máu.
Rõ ràng, thân xác Đỗ Ngọc Sơn đã đạt đến giới hạn có thể chịu đựng được rồi.
Nhưng, linh hồn đại năng viễn cổ thì không hề có ý định dừng lại, hơi thở trên người vẫn tăng lên.
Thân xác Đỗ Ngọc Sơn lúc này đầy rẫy vết thương ghê người, ai cũng có thể thấy rõ, trông như muốn nổ tung bất cứ lúc nào.
Cảm nhận được hơi thở mạnh mẽ trên người đối phương, vẻ mặt Dương Thanh bình tĩnh, chỉ thấy anh lại nâng kiếm Thiên Tử trong tay, bỗng chốc, một luồng kiếm thế kinh người bùng nổ từ kiếm Thiên Tử.
Khu vực này giống như bị bao phủ bởi luồng kiếm thế đáng sợ.
“Thiên Hành Cửu Kiếm, kiếm thứ hai - Trảm Diệt!”
Sau khi tiếng quát lớn của Dương Thanh, kiếm Thiên Tử trong tay cũng nặng nề rơi xuống phương hướng Đỗ Ngọc Sơn.
Luồng kiếm thế còn mạnh hơn lúc nãy, thế như chẻ tre, trực tiếp chém về phía Đỗ Ngọc Sơn.
Mắt Đỗ Ngọc Sơn đỏ như máu, bàn tay trống rỗng bỗng có thêm một trường kích màu đen, bỗng tấn công về phía kiếm Thiên Tử đang chém xuống.
“Keng!”
Giây tiếp theo, tiếng kim loại va chạm giòn giã vang lên.
“Ầm!”
Sau đó, hai thanh linh binh va chạm bùng nổ khỉ thế hủy diệt, quét sạch bốn phương tám hướng.
“Ầm ầm ầm!”
Khí thế quét đến nơi đâu thì nơi đó đều hóa thành tro bụi.
Vẻ mặt nhóm người Diệp Chiến Quốc thay đổi, rống lớn: “Tiếp tục lùi nghìn mét!”
Sau khi lệnh được ban ra, các tinh anh Chiến vực Trung Châu và Hiệp hội Võ giả đều mau chóng lùi lại.
Cho dù bọn họ lùi lại, nhưng vẫn chưa kịp, mười mấy võ giả thực lực khá yếu đều bị khí thế khi hai linh binh này va chạm đánh bay, cũng may không có thương vong.
Ngay cả các võ giả Thiên Hải Tông cũng có cảm giác bị đánh một quyền nặng nề vào ngực.
Chỉ thấy vị trí Đỗ Ngọc Sơn vừa mới đứng, mặt đất đã nứt ra, tạo thành một cái hố sâu.
Trên người Đỗ Ngọc Sơn máu chảy thành dòng, trông vô cùng thảm hại.
“Răng rắc!”
Bỗng âm thanh kim loại đứt gãy vang lên.
Trong tầm mắt kinh sợ của mọi người, trường kích màu đen trong tay Đỗ Ngọc Sơn lại bị gãy!
“Linh khí trong tay Đỗ Ngọc Sơn bị gãy rồi!”
Mọi người kinh ngạc không thôi.
Có thể nhìn ra trường kích mà Đỗ Ngọc Sơn dùng là linh khí có phẩm cấp không thấp, cho dù ở hạ giới Cổ Võ thì cũng là linh binh đỉnh cao, nhưng lúc này đã bị gãy.
Kiếm Thiên Tử trong tay Dương Thanh kia, có phẩm cấp thế nào?
Vẻ mặt Đỗ Ngọc Sơn hung hăng nhìn Dương Thanh, ánh mắt đầy sát ý.
Lúc này, Dương Thanh trên không trung, vẻ mặt trắng nhợt, rõ ràng hai chiêu kiếm vừa nãy đã khiến anh tiêu hao rất nhiều sức lực.
Nhưng anh vẫn cố gắng chống đỡ, không để thân thể ngã xuống.
Chỉ thấy anh lấy ra một vốc bổ khí đan, nuốt xuống toàn bộ, mấy võ giả nhìn theo mà trừng lớn mắt.
Anh là luyện đan sư, nhưng lại không xót lòng gì cả.
Nuốt một lần mười mấy viên bổ khí đan, sắc mặt anh mới dần dần tốt hơn.
Chỉ thấy anh lại nâng kiếm Thiên Tử trong tay lên.
“Anh ta còn có thể tấn công!”
Có người kinh ngạc hô lên, vẻ mặt khó tin.
Mọi người mở lớn mắt, kiếm chiêu Dương Thanh dùng đều tiêu hao rất nhiều sức lực, đồng thời, uy lực chiêu kiếm cũng rất mạnh.
Kiếm thứ nhất, Dương Thanh phá vỡ đại trận Phong Thiên.
Kiếm thứ hai, Dương Thanh khiến Đỗ Ngọc Sơn bị thương nặng.
Vậy kiếm thứ ba sẽ khiến người ta kinh sợ thế nào đây?
“Tất cả mọi người, lập tức lùi lại!”
“Tất cả mọi người, lập tức lùi lại!”
Diệp Chiến Quốc và Mạnh Thiên Lan gần như đồng thời ra lệnh rút lui, lần này, thậm chí bọn họ còn không nói là lui bao nhiêu mét.
Dương Thanh vẫn chưa hạ kiếm đã khiến bọn họ cảm thấy áp lực khổng lồ.
Lưu Khánh cắn răng, lập tức rống lớn hạ lệnh: “Tất cả mọi người, lại lùi ra nghìn mét!”
Ngay lúc này, Dương Thanh đã nâng kiếm Thiên Tử lên cao.
“Rầm rầm rầm!”
Mấy tia chớp lóe lên trên bầu trời, kiếm thế giống như thiên kiếp giáng xuống tiêu diệt Dương Thanh vậy.
Lần này, Đỗ Ngọc Sơn cũng cảm nhận được áp lực đáng sợ.
Vẻ mặt lão ta hung tợn quát lớn: “Ta phải xem xem, cậu còn có thể chém được mấy kiếm! Đến đây!”
Dương Thanh đứng trên không trung, mái tóc đen tuyền tung bay, chỉ thấy đôi mắt anh đỏ như máu, hơi thở giống như đến từ hồng hoang, bùng nổ khắp cơ thể anh.
“Thiên Hành Cửu Kiếm, kiếm thứ ba - Đặc Xá!”
Sau khi anh quát lên, một luồng kiếm thế khủng khiếp bùng nổ từ kiếm Thiên Tử.
Dương Thanh vung kiếm Thiên Tử trong tay, thế nhưng thứ khiến mọi người kinh sợ là, sau khi kiếm nay hạ xuống, lại không khiến Đỗ Ngọc Sơn bị tổn hại gì.
Ngay cả bản thân Đỗ Ngọc Sơn cũng ngây người, chiêu kiếm mạnh như vậy, hai kiếm trước bộc phát sức mạnh khủng khiếp như vậy, mà lại không gây tổn thương gì.
Thế nhưng sau khi vung một kiếm bày, sắc mặt Dương Thanh lại tái nhợt hơn, thân thể như bị rút hết sức lực, khẽ chao đảo.
“Ha ha ha!”
Đỗ Ngọc Sơn bỗng cười lớn, thân thể lao lên không, cười lớn nói: “Dương Thanh, cậu đã đến cực hạn rồi, kiếm thứ ba đã tiêu tốn hết thể lực của cậu rồi, cậu còn có thể giết ta thế nào?”
Nhìn Đỗ Ngọc Sơn lao về phía Dương Thanh, các tinh anh Chiến vực Trung Châu và Hiệp hội Võ giả đứng cách xa nghìn mét đều ngây ngốc
“Không!”
Hạ Hà thê lương thét lên.
Chương 2303: Tin tức quan trọng
Nhìn thấy Đỗ Ngọc Sơn lao về phía mình, vẻ mặt Dương Thanh không đổi, ánh mắt chợt lạnh lùng, lên tiếng hỏi: “Ông có biết, tại sao kiếm thứ ba này lại được gọi là Đặc Xá không?”
Đỗ Ngọc Sơn vừa lao đến Dương Thanh vừa cười lớn nói: “Một nguyên nhân là do thể lực cậu không chịu đựng nổi để hoàn thành chiêu kiếm mà thôi, chẳng lẽ còn nguyên do sâu xa khác?”
Lúc nói chuyện, lão ta đã lao đến trước mặt Dương Thanh, chỉ thấy trên bàn tay trống rỗng của lão ta bỗng xuất hiện thêm một thanh linh kiếm, chém mạnh về phía Dương Thanh, đồng thời rống lớn: “Giết cho ta!”
Ngay lúc ấy, Dương Thanh lại nâng kiếm Thiên Tử trong tay lên, mặt tái nhợt hơn, miệng ho ra máu, sắc mặt trắng xanh.
“Thiên Hành Cửu Kiếm, kiếm thứ tư - Vô Địch!”
Dương Thanh vừa hô xong, kiếm Thiên Tử trong tay bỗng chốc rơi xuống phía Đỗ Ngọc Sơn.
“Răng rắc!”
Tia chớp dày đặc bỗng xuất hiện trên bầu trời, sau đó kiếm Thiên Tử aj xuống, đột nhiên rơi xuống từ trên bầu trời, tựa như cả vùng trời này không cho phép chiêu kiếm mạnh như vậy xuất hiện.
Cách mấy nghìn mét phía ngoài, các võ giả khắp nơi đều ngơ ngác trừng lớn mắt nhìn Dương Thanh.
Tuy cách rất xa, nhưng bọn họ vẫn có thể thấy rõ con rồng khổng lồ màu vàng ngưng tụ từ trên thanh kiếm Thiên Tử của Dương Thanh, lập tức tiến công về phía Đỗ Ngọc Sơn.
Lúc này, Đỗ Ngọc Sơn bỗng cảm nhận được nỗi sợ như đến từ sâu thẳm trong linh hồn, một luồng kiếm thế cực kỳ kinh khủng, thế như chẻ tre tấn công lão ta.
“Không!”
Đỗ Ngọc Sơn hoảng sợ la hét tới khàn cả cổ họng, dù từng là đại năng viễn cổ trước kia nhưng một kiếm này của Dương Thanh lại khiến ông ta cảm thấy cái chết đang đến gần.
Lão ta tồn tại ở thế gian này mấy trăm nay ở dạng linh hồn, chẳng dễ dàng gì mới mượn được thân xác để thức tỉnh, còn chưa tái tạo lại được thân xác cho mình mà lại gặp phải chiêu kiếm kinh khủng đến vậy.
Lão ta có thể cảm nhận được, một kiếm này hạ xuống thì sẽ khiến lão ta hồn bay phách tán, hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này.
Chỉ là, hối hận cũng đã muộn, lão ta muốn lùi thì cũng không còn kịp, chỉ có thể giương mắt nhìn kiếm Thiên Tử chém xuống thân mình.
“Phù!”
Rồng vàng lớn trực tiếp xuyên qua thân thể Đỗ Ngọc Sơn, Đỗ Ngọc Sơn bỗng phun ra máu, trên người đầy vết chém, mà hơi thở trên người lão ta bỗng chốc cũng chậm chạp, có cảm giác như sắp chết đến nơi.
“Sau Đặc xá chính là Vô Địch!”
Dương Thanh đứng sừng sững trên không, cúi đầu nhìn Đỗ Ngọc Sơn bị đánh bay đi, vẻ mặt lạnh lẽo lên tiếng.
Trong lòng Đỗ Ngọc Sơn vô cùng kinh sợ, mãi đến lúc này, cuối cùng lão ta mới hiểu rõ, tại sao kiếm thứ ba lại không hề khiến lão ta bị thương, bởi vì kiếm thứ ba tên Đặc Xá, sau một kiếm Đặc Xá này chính là kiếm Vô Địch hùng mạnh.
Dưới chiêu kiếm vô địch, cho dù linh hồn trong thân thể là đại năng thời xa xưa thì cũng bị tiêu diệt.
“Ta hận…”
Đỗ Ngọc Sơn kêu rên thảm thiết không cam tâm.
Sau đó, áp lực kinh người đến từ viễn cổ kia hoàn toàn biến mất, mà vẻ mặt Đỗ Ngọc Sơn cũng khôi phục lại bình thường.
Rõ ràng, linh hồn đại năng viễn cổ đã bị kiếm vô địch của Dương Thanh tiêu diệt.
Nhưng chiêu kiếm vừa nãy quá mạnh, ngay cả linh hồn đại năng viễn cổ cũng có thể bị tiêu diệt, huống hồ là thân thể Đỗ Ngọc Sơn?
Lúc này, Đỗ Ngọc Sơn vô cùng thảm thương, khắp người đầy máu, hơi thở võ đạo trên người suy yếu.
“Kết thúc rồi sao?”
Cách đó mấy nghìn mét, mọi người không thể thấy rõ đang xảy ra chuyện gì, ai ai cũng mang theo vẻ mặt kinh ngạc.
“Dương Thanh vẫn còn đứng vững trên không mà Đỗ Ngọc Sơn đã ngã dưới đất rồi, rõ ràng, người thắng cuối cùng chính là Dương Thanh”.
Qua một lúc, mới có người kích động nói.
Lời này vừa thốt ra, tất cả mọi người đều kích động hoan hô.
“Tứ trưởng lão, uy vũ!”
“Tứ trưởng lão, uy vũ!”
Từng âm thanh chấn động cả đất trời.
Các thiên kiêu võ đạo đến từ Thiên Hải Tông, vẻ mặt đầy kinh sợ.
“Rốt cuộc cậu ta là quái vật gì vậy? Lúc kiếm thứ tư chém xuống, khiến tôi có cảm giác như cậu ta chính là Tông chủ vậy”.
“Tông chủ là cao thủ lục phẩm Thiên Cảnh đỉnh cao, cho dù cậu ta có mạnh thế nào cũng không thể là đối thủ của tông chủ”.
“Nhưng cậu ta còn chưa đến ba mươi mà đã mạnh đến vậy rồi, nếu cho cậu ta thêm mười năm nữa, cậu ta sẽ mạnh đến thế nào nữa?”
“Chẳng cần đến mười năm, trong vòng ba năm, có lẽ cậu ta đã đứng trên đỉnh cao giơi cổ võ rồi!”
Mấy thiên kiêu võ đạo của Thiên Hải Tông, ai ai trong mắt cũng rực lửa, sức mạnh của Dương Thanh đã chinh phục được bọn họ.
“Lưu sư huynh, chúng ta nhất định phải nghĩ cách kéo Dương Thanh gia nhập Thiên Hải Tông!”
“Sư huynh, chúng ta phải mau chóng báo với tông môn chuyện này thôi, hiện tại mới chỉ là bắt đầu, chẳng mấy chốc sẽ có các thế lực lớn khác Trung giới giới Cổ Võ sẽ bước vào giới thế tục, với thiên phú võ đạo của Dương Thanh, chắc chắn sẽ thu hút các thế lực khác, chúng ta nhất định phải cướp được Dương Thanh gia nhập vào Thiên Hải Tông”.
Nghe thấy các sư đệ nói vậy, vẻ mặt Lưu Khánh nặng nề, im lặng một lúc rồi gật đầu nói: “Hiện tại chúng ta dùng đá truyền âm thông báo cho sư phụ, nhớ nhắc ông ấy đích thân đến giới thế tục một chuyến”.
Lưu Khánh lập tức lấy một viên đá truyền âm ra, liên lạc với trưởng bối.
Còn bên phía Dương Thanh, thân thể anh chầm chậm rơi xuống đất.
“Keng!”
Trong chốc lát, anh cắm mạnh kiếm Thiên Tử xuống đất, sức nặng cả người đều dựa vào kiếm Thiên Tử.
Thiên Hành Cửu Kiếm vừa nãy dùng liên tiếp bốn chiêu kiếm, gần như đã dùng hết toàn bộ sức lực anh.
Đỗ Ngọc Sơn nằm trên phế tích, khắp người đầy máu, thậm chí ngay cả sức lực đứng lên cũng không có.
Thấy Dương Thanh như vậy mà vẫn còn sống, sắc mặt lão ta hoàn toàn tuyệt vọng.
“Ông còn có di ngôn gì? Nói cho xong đi, tôi tiễn ông lên đường”.
Dương Thanh cố gắng chống đỡ để thân thể mình không ngã xuống, đi đến trước mặt Đỗ Ngọc Sơn, từ trên cao nhìn xuống đối phương nói.
Đỗ Ngọc Sơn khó khăn nhìn Dương Thanh, vẻ mặt kinh sợ nói: “Dương Thanh, cậu không thể giết tôi! Tôi là minh chủ của Thủ Hộ Minh, giữ lại tôi sẽ có lợi cho cậu rất nhiều”.
Ông ta bỗng chốc gấp gáp, sợ Dương Thanh ra tay, vẻ mặt sợ hãi cầu xin nói: “Dương Thanh, tôi cầu xin cậu cho tôi một con đường sống, sau này, tôi có thể làm chó của cậu”.
“Bây giờ kết giới Trung giới giới cổ võ cũng đã bị phá vỡ rồi, một số lượng lớn võ giả Trung giới giới cổ võ đã đến ổn định ở giới thế tục, cậu cũng không thể đều tự dựa vào bản thân được? Dù thực lực tôi không bằng cậu, nhưng cũng là võ giả tứ phẩm Thiên Cảnh giai đoạn đầu, có thể giúp cậu rất nhiều chuyện”.
“Tôi xin cậu tha cho tôi một mạng, tôi có thể thừ, sau này chắc chắn sẽ không phản bội!”
Dương Thanh nhìn Đỗ Ngọc Sơn hoảng sợ cầu xin mình, vẻ mặt khóc nức nở.
Lúc trước, Đỗ Ngọc Sơn còn là người mà anh kính trọng, nhưng bây giờ, Đỗ Ngọc Sơn lại cầu xin mình.
“Ông đã phạm sai lầm, cho dù có chết một trăm lần cũng không trả hết tội, bảo tôi tha cho ông một mạng, tuyệt đối không thể!”
Vẻ mặt Dương Thanh lạnh nhạt nói.
Bởi vì Đỗ Ngọc Sơn đã sai khiến các thế lực lớn của cổ võ hạ giới tấn công các chiến vực lớn, các chiến vực lớn đều bị tổn thất rất nghiêm trọng.
Sao Dương Thanh có thể bỏ qua được?
“Nếu đã không có di ngôn nào, vậy bây giờ tôi sẽ tiễn ông lên đường!”
Dương Thanh lạnh lùng nhìn Đỗ Ngọc Sơn nói.
Vừa dứt lời, anh nâng kiếm Thiên Tử trong tay rồi chém xuống.
Đỗ Ngọc Sơn hoảng sợ, rống lớn: “Nếu tôi nói cho cậu biết một tin tức cực kỳ quan trọng, cậu có thể tha cho tôi một mạng không?”