“Cô phản bội chúng tôi à?”
Lão Cửu nói với vẻ mặt u ám, nhìn Hoài Lam bằng đôi mắt hung ác.
Hoài Lam cuống cả lên, vội giải thích: “Tôi không hề, tôi thực sự không làm thế, tiền bối, ông phải tin tưởng tôi! Bây giờ tôi đã phản bội phủ Hoài Thành, chắc chắn thành chủ Hoài Thành sẽ không tha cho tôi, tôi không còn đường lui nữa, xin tiền bối tin tưởng tôi ạ!”
Lão Cửu phóng sát khí ra, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Hoài Lam: “Nếu cô không lừa chúng tôi, vậy thực lực của những người phía sau cũng không mạnh, cô đối phó với họ nhé”.
Hoài Lam cũng là cao thủ Siêu Phàm Cảnh, có thực lực Siêu Phàm Tam Cảnh, về phần những cao thủ đuổi theo họ, qua khí thế mà họ phóng ra, người mạnh nhất mới đến Siêu Phàm Tam Cảnh là cùng.
Sắc mặt Hoài Lam trắng bệch, mắt đỏ hoe, rơm rớm nước mắt. Cô ta nhìn Dương Thanh với vẻ tội nghiệp: “Anh Thanh, tôi thực sự không lừa anh!”
Cô ta nói rồi quay đi, chủ động lao tới chỗ cao thủ của phủ Hoài Thành.
Dương Thanh cảm thấy hơi không đành lòng, trong mấy ngày ở Hoài Thành, Hoài Lam cũng không làm chuyện gì có lỗi với anh, anh thấy Hoài Lam không giống như nói dối.
Lão Cửu nhìn về phía Hoài Lam đã lao tới chỗ cao thủ của phủ Hoài Thành, trầm giọng nói: “Dương Thanh, cậu phải nhớ, trên đời này không có mấy người đáng để cậu tin tưởng hoàn toàn đâu”.
“Dù sao người phụ nữ này cũng là người của thành chủ Hoài Thành, khi cô ta nói có thể dẫn chúng ta rời khỏi Hoài Thành, tôi cũng không quá tin”.
Dương Thanh cũng biết lão Cửu chỉ muốn tốt cho anh, anh gật nhẹ đầu, nhìn về phía chiếc thuyền trên sông đang chậm rãi chạy về phía họ, nói với lão Cửu: “Vậy cứ chờ xem, nếu cô ta định giết người của phủ Hoài Thành thật, tôi nghĩ chúng ta có thể dẫn cô ta đi cùng”.
Lão Cửu thấy Dương Thanh nói thế, bèn đáp: “Được, cứ theo ý cậu đi!”
Lúc này, Hoài Lam đã chạm trán cao thủ của phủ Hoài Thành, khí thế Siêu Phàm Tam Cảnh bùng nổ từ người cô ta, lao tới chỗ cao thủ phủ Hoài Thành.
Trong số ba cao thủ của phủ Hoài Thành, người dẫn đầu có thực lực Siêu Phàm Tam Cảnh, còn hai người kia đã đạt đến Siêu Phàm Nhị Cảnh.
Hoài Lam chỉ có thực lực Siêu Phàm Tam Cảnh, khi đối đầu với ba cao thủ Siêu Phàm Cảnh này, áp lực mà cô ta phải chịu hết sức to lớn.
“Hoài Lam, cô cũng gan thật đấy, dám phản bội phủ Hoài Thành, nếu bây giờ cô quay đầu thì vẫn còn cơ hội sống, bằng không chỉ là tự tìm đường chết mà thôi!”
Cao thủ dẫn đầu vỗ một chưởng vào người Hoài Lam, nghiêm nghị quát.
Hoài Lam cắn chặt răng, nói: “Nếu tôi đã chọn phản bội thì cũng không còn đường quay về nữa, ông cũng biết thành chủ là loại người gì, cho dù tôi muốn quay đầu, ông ta cũng sẽ không tha cho tôi”.
“Tốt nhất các người nên dốc sức đối phó đi! Bởi vì tiếp theo, tôi phải nghiêm túc rồi, hoặc các người chết, hoặc… tôi chết!”
Sau khi Hoài Lam dứt lời, khí thế của cô ta lập tức tăng mạnh, chỉ trong thoáng chốc đã đạt đến cấp bậc Siêu Phàm Tam Cảnh đỉnh phong, thậm chí sắp tới Siêu Phàm Tứ Cảnh sơ kỳ.
Ba cao thủ của phủ Hoài Thành đều biến sắc.
Cao thủ dẫn đầu nhìn chằm chằm vào Hoài Lam với vẻ nghiêm nghị: “Không ngờ cô lại mạnh đến mức này, đúng là lúc trước đã xem thường cô! Nếu vậy thì đừng trách chúng tôi không nương tay nhé!”
Sau khi ông ta dứt lời, khí thế của ba cao thủ đến từ phủ Hoài Thành cũng tăng mạnh.
Tuy chưa đạt đến cấp bậc như Hoài Lam, nhưng thực lực của họ cũng hơn xa cảnh giới vốn có rồi.
“Nếu cô ta đã phản bội thì giết cô ta đi!”
Cao thủ dẫn đầu ra lệnh rồi lao tới chỗ Hoài Lam trước.
Hai cao thủ khác cũng ra tay theo.
Trong lúc nhất thời, ba cao thủ của phủ Hoài Thành đều phát huy sức chiến đấu mạnh nhất để đánh với Hoài Lam.
Lúc này Hoài Lam như biến thành người khác hẳn, không còn dịu dàng như khi Dương Thanh gặp cô ta nữa, quanh người cô ta tràn ngập ý chí chiến đấu, cô ta điên cuồng lao thẳng tới chỗ ba cao thủ của phủ Hoài Thành.
Lúc này, sắc mặt của lão Cửu vốn đang bất mãn với Hoài Lam khi thấy ba cao thủ của phủ Hoài Thành đuổi giết đến mới hơi dịu lại.
Dương Thanh cũng thầm thở phào nhẹ nhõm, Hoài Lam định giết cao thủ của phủ Hoài Thành, tức là cô ta đã phản bội phủ Hoài Thành thật, bằng không, sau khi cô ta giết cao thủ Hoài Thành, cho dù cô ta quay về phủ Hoài Thành thì cũng không còn đường lui nữa.
Dương Thanh nhìn về phía lão Cửu, mở miệng nói: “Ông Cửu, tôi nghĩ cũng đủ rồi”.
Lão Cửu gật nhẹ đầu, nhìn chiếc thuyền đang ngày càng gần bờ hơn, nói: “Nên chấm dứt trận chiến này rồi!”
Sau khi nói xong, ông lão lập tức biến mất.
“Rầm rầm rầm!”
Đến khi ông lão xuất hiện lần nữa, ba cao thủ Siêu Phàm Cảnh của phủ Hoài Thành đã bay thẳng ra xa, cũng ngừng thở.
Hoài Lam ngơ ngác nhìn về phía lão Cửu, trong mắt có vẻ sợ hãi.
Lão Cửu nói: “Tốt nhất cô đừng lừa chúng tôi, bằng không hậu quả sẽ rất nghiêm trọng đấy!”
Đọc nhanh nhất ở trang Viet Writer
Nghe thấy lão Cửu nói thế, rốt cuộc Hoài Lam cũng khẳng định lão Cửu đã tin mình.
Cô ta mừng rỡ nói ngay: “Cảm ơn tiền bối! Cảm ơn tiền bối!”
Dương Thanh cũng nhìn về phía Hoài Lam, nói: “Hoài Lam, hy vọng cô sẽ hiểu cho, dù sao tình cảnh của chúng tôi bây giờ cũng rất nguy hiểm, nếu không xác định được cô có phản bội phủ Hoài Thành thật không, chúng tôi cũng không dám dẫn cô theo”.
Hoài Lam vội nói: “Anh Thanh, tôi có thể hiểu được, anh không cần giải thích với tôi đâu. Anh cứ yên tâm, nếu anh cảm thấy việc tôi ở bên anh sẽ ảnh hưởng tới anh, sau khi rời khỏi phủ Hoài Thành, tôi sẽ đi ngay, còn nếu anh thấy tôi vẫn còn tác dụng, tôi sẽ đi theo anh”.
Cô ta là nữ, bây giờ lại phản bội phủ Hoài Thành, chỉ khi ở bên Dương Thanh thì cô ta mới được an toàn hơn một chút.
Một khi rời khỏi Dương Thanh, với thực lực Siêu Phàm Tam Cảnh đỉnh phong của cô ta, nếu gặp phải sự đuổi giết của cao thủ vượt xa Siêu Phàm Tam Cảnh đỉnh phong từ phủ Hoài Thành, cô ta chỉ còn con đường chết.
Dương Thanh nói: “Cứ rời khỏi Hoài Thành đã rồi tính sau!”
Anh cũng biết, nếu giữ Hoài Lam bên cạnh thì có thể giúp tỷ lệ sống sót của cô ta cao hơn, dù sao bây giờ anh cũng đã bước vào Siêu Phàm Thất Cảnh trung kỳ, nếu dốc hết sức thì cũng có thể phát huy sức chiến đấu ngang với Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ.
Đương nhiên, anh cũng cần thêm cao thủ bên cạnh, tuy thực lực của Hoài Lam kém xa anh, nhưng vẫn có thể giúp anh làm một số chuyện.
Đúng lúc này, rốt cuộc chiếc thuyền kia cũng tới bờ, một ông lão tóc bạc đội mũ rộng vành bước xuống.
Lão Cửu vô thức chắn trước mặt Dương Thanh, nhìn về phía ông lão: “Chúng tôi muốn rời khỏi Hoài Thành, hãy đưa chúng tôi đi đi!”
Ông lão cười híp mắt, nhìn mấy người, chợt nói: “Rất xin lỗi, thành chủ Hoài Thành muốn giữ các người lại đây, nếu tôi đưa các người rời đi thì sẽ không còn chốn nương thân ở phủ Hoài Thành mất”.