Mục lục
Chiến Thần Ở Rể - Vạn Thế Chiến Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2312: Sư huynh đến

Cứ vậy, thời gian trôi qua được một tiếng, tam trưởng lão của Thiên Hải Tông vẫn chưa lộ mặt.

Trên trán Lưu Khánh toát đầy mồ hôi, hắn không biết vì sao sư phụ của mình đã đồng ý gặp Dương Thanh nhưng giờ lại cứ đóng cửa không ra?

Hắn thật sự sợ Dương Thanh không nhẫn nhịn mà bùng nổ tại đây.

Hơn nữa, Lưu Khánh cũng biết rõ Thiên Hải Tông không phải là lựa chọn hợp tác duy nhất của Dương Thanh, một khi chọc điên Dương Thanh thì anh nhất định sẽ từ bỏ họ.

Ở thế tục, hắn đã tận mắt chứng kiến sự đáng sợ của Dương Thanh, ngay cả linh hồn đại năng viễn cổ nhập vào Đỗ Ngọc Sơn mà cũng bị anh tiêu diệt.

Thiên phú võ đạo đáng sợ như thế, chỉ cần cho Dương Thanh thêm vài năm thì dù là nhìn khắp cả Trung Giới giới Cổ Võ toàn là thiên kiêu võ đạo đứng đầu này, Dương Thanh vẫn có thể đứng trên đỉnh thực lực.

Nguyên nhân là vì hắn đánh giá Dương Thanh cực cao nên rất sợ tông môn làm mích lòng Dương Thanh.

“Cậu Dương, cậu đừng sốt ruột, sư phụ tôi chắc đang giải quyết việc gì đó quan trọng, bằng không sẽ chẳng để cậu chờ lâu như thế!”

Lưu Khánh sợ Dương Thanh hiểu lầm nên vội vàng tiến lên giải thích.

Nhưng Dương Thanh không lên tiếng, anh nhắm mắt tu hành.

Thấy Dương Thanh tu luyện, trong mắt Lưu Khánh thoáng qua tia kiêng dè, hắn từng gặp rất nhiều thiên tài võ đạo nhưng thiên tài võ đạo cố gắng chăm chỉ như Dương Thanh thì chưa thấy bao giờ.

Thế giới này đâu có thiếu thiên tài, nhưng có mấy ai bằng lòng chăm chỉ tu hành. Dương Thanh lại là một trong số ít ỏi đó, người như vậy, tiền đồ không bao giờ bị giới hạn.

“Dương Thanh, lăn ra đây nhận lấy cái chết!”

Đúng lúc này, một âm thanh phẫn nộ truyền tới từ bên ngoài.

Lưu Khánh biến sắc: “Không ổn rồi, là ngũ sư huynh của Thiệu Nham – Hà Đông Thành đến!”

Lưu Khánh tất nhiên cũng biết ngũ sư huynh của Thiệu Nham tới làm gì, trước đó Dương Thanh phế bỏ đan điền của Thiệu Nham, Hà Đông Thành tới vào lúc này là để báo thù.

Hà Đông Thành này thuộc dạng thiên vị người quen, thực lực lại là Thiên Cảnh tứ phẩm hậu kỳ, thường ngày cũng khá thân thiết với Thiệu Nham.

Lưu Khánh nhìn sang Dương Thanh đang tu luyện, sau đó cất bước ra ngoài, liếc mắt thấy vài võ giả đang hùng hổ thì quát: “Hà Đông Thành, đây là chỗ ở của sư phụ tôi, đừng có la lối ầm ĩ như vậy”.

Một nhóm mười mấy võ giả, tất cả đều là đệ tử một mạch phía nhị trưởng lão, người dẫn đầu đúng là Hà Đông Thành.

Mà bên cạnh còn có vài võ giả Thiên Cảnh tứ phẩm, ai cũng lộ ra vẻ hung ác.

Thiệu Nham bị phế bỏ đan điền cũng đang ở cạnh Hà Đông Thành, thấy Lưu Khánh đi ra thì nét mặt trở nên dữ tợn: “Lưu Khánh, còn dám bao che cho người ngoài à! Không mau giao thằng oắt kia ra đây, bằng không đứng trách chúng tôi không khách khí với anh”.

Lưu Khánh nhíu mày, lạnh giọng nói: “Tôi nói rồi, cậu Dương là khách quý của tam trưởng lão, chính anh luôn miệng khiêu khích người ta, năng lực không bằng ai mới bị phế đan điền, giờ còn không biết xấu hổ dẫn theo Hà sư huynh tới báo thù, anh làm tông môn mất mặt quá!”

“Láo toét!”

Thiệu Nham gầm lên một tiếng, cắn răng nói: “Rõ ràng là thằng ôn kia đê tiện đánh lén tôi nên tôi mới bị hắn phế đan điền, nếu hắn chịu công bằng đánh một trận thì sao tôi lại bị thế này?”

“Đúng vậy, mau bảo thằng kia lăn ra đây chịu chết! Ở địa bàn của Thiên Hải Tông mà dám dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy, đúng là to gan lớn mật!”

“Tôi đã nói rồi, chỉ là một con kiến hôi tới từ thế tục thì làm sao phế được đan điền của Thiệu Nham, hóa ra là chơi bẩn!”

“Dám đụng vào người của Thiên Hải Tông, tên này tiêu rồi! Hôm nay phải bắt hắn trả giá đắt!”

...

Đám võ giả đi theo Hà Đông Thành đều lên tiếng.

Sắc mặt Lưu Khánh tái nhợt, những kẻ này đúng là không chịu thôi.

Nếu tam trưởng lão chịu gặp Dương Thanh thì mọi việc đã không thành ra thế này.

Hiện tại Dương Thanh còn chưa vào gặp tam trưởng lão, giữa chừng đụng phải đám Thiệu Nham, bây giờ sư huynh đệ của Thiệu Nham còn dẫn theo người tới, một khi hai bên xảy ra xung đột, thế chẳng phải họ hoàn toàn đắc tội Dương Thanh ư?

Càng nghĩ, trong lòng Lưu Khánh càng lo sốt vó.

Thiệu Nham đột ngột nói: “Lưu Khánh, sao anh cứ bao che tên kia vậy, có phải hắn hối lộ cho anh lợi lộc gì rồi không?”

Lưu Khánh trợn to hai mắt, tức giận nói: “Nói bậy! Cậu ấy là khách quý do sư phụ tôi mời tới, đích thân tôi dẫn theo các sư đệ xuống thế tục dẫn về, các sư đệ có thể làm chứng, chứng minh tôi hoàn toàn không thu lợi gì người ta!”

Thiệu Nham cười lạnh: “Nếu đã không có thì cần gì phải cực lực giãi bày như vậy?”

Lưu Khánh tức tới mức toàn thân run rẩy, hắn từng gặp kẻ mặt dày như mo nhưng chưa từng thấy kẻ nào vô liêm sỉ thế này, cực lực giãi bày là khẳng định sao?

Dù sao hắn cũng đã nhìn ra được, đám người này chắc chắn sẽ không bỏ ý định trả thù dù hắn đã nói tới rát lưỡi rằng Dương Thanh là khách quý của tam trưởng lão.

“Lưu Khánh, tên kia hủy hoại đan điền của sư đệ tôi, tôi tuyệt đối không thể tha thứ! Nơi này là chỗ ở của tam trưởng lão, tôi tôn trọng trưởng lão nên mới không cho người xông vào bắt thủ phạm, cậu chủ động giao ra đi”.

Lúc này, Hà Đông Thành cũng lên tiếng.

Mặt Lưu Khánh hiện tại chẳng còn dễ nhìn, hắn nói: “Hà sư huynh, nếu anh muốn biết chuyện vừa rồi xảy ra thế nào thì rất dễ tìm hiểu, chính Thiệu Nham chủ động khiêu khích mới bị phế đan điền, tất cả do chính anh ta gieo gió gặt bão!”

“Vả lại cậu Dương do sư phụ tôi mời tới, tôi sẽ không giao người!”

Hà Đông Thành híp mắt: “Cậu muốn liều mạng bảo vệ thằng oắt kia?”

Lưu Khánh lắc đầu: “Không phải tôi muốn liều mạng bảo vệ mà là tôi không thể giao người, thêm nữa là tôi làm thế cũng là vì sự an toàn của anh. Thực lực của cậu Dương thâm sâu khó lường, vượt qua Thiên Cảnh ngũ phẩm, muốn giết anh thì dễ như ăn bánh vậy”.

“Cậu nói cái gì?”

Lửa giận bùng lên trong mắt Hà Đông Thành, hắn ta nhìn chằm chằm: “Con kiến của thế tục cũng có thể giết tôi?”

“Lưu Khánh, mồm cậu đúng là thúi! Dương Thanh còn chưa tới ba mươi, còn là tới từ cái mảnh đất chết thế tục thì sao có được thực lực vượt qua Thiên Cảnh ngũ phẩm?”

“Đúng vậy, tìm khắp Trung Giới giới Cổ Võ này cũng không có ai dưới ba mươi là Thiên Cảnh ngũ phẩm, dù là thiên kiêu đứng đầu Mạc Như Tuyết thì cũng chỉ là Thiên Cảnh tứ phẩm đỉnh phong, mà cô ta đã ba mươi rồi!”

“Lưu Khánh, dù muốn cứu tên kia thì anh cũng nên kiếm cớ cho hợp lý, nếu hắn có thực lực Thiên Cảnh ngũ phẩm, tôi trồng chuối ăn phân!”

...

Võ giả bên cạnh Hà Đông Thành không nhịn được, cho rằng Lưu Khánh đang lừa họ.

Sắc mặt Lưu Khánh tái mát, hắn biết chỉ dựa vào mình thì không thể chặn được đám người này, trừ phi sư phụ lộ mặt.

Nhưng sư phụ cứ đóng cửa không ra, sao có thể chịu đứng ra giúp Dương Thanh?

Đúng lúc này, một khí thế mạnh mẽ bùng nổ từ người Hà Đông Thành, đè ép lên thân Lưu Khánh, Hà Đông Thành lạnh giọng nói: “Lưu Khánh, tôi cho cậu cơ hội cuối, lập tức lôi tên kia ra đây chịu chết, bằng không tôi phế đan điền của cậu trước”.

Cảm nhận được khí thế bộc phát từ Hà Đông Thành, Lưu Khánh kinh ngạc, hắn là Thiên Cảnh tứ phẩm trung kỳ nhưng Hà Đông Thành lại mang tới cho hắn áp lực cực lớn, vậy thực lực đối phương chắc chắn đã hơn Thiên Cảnh tứ phẩm hậu kỳ.

Nói cách khác, Hà Đông Thành đã đột phá tới Thiên Cảnh tứ phẩm đỉnh phong?

Nhưng nghĩ tới thực lực đáng sợ của Dương Thanh, Lưu Khánh cười lạnh, trong mắt lóe lên tia sắc bén, cắn răng nói: “Nếu anh đã muốn chết, tôi cho anh toại nguyện!”

Sau đó hắn xoay người vào sân, tới cạnh Dương Thanh, cung kính nói: “Cậu Dương, ngũ sư huynh của Thiệu Nham đã tới, anh ta chỉ đích danh cậu ra chịu chết!”
Chương 2313: Chuyện này không đúng

Ngay lúc này, Dương Thanh bỗng mở bừng mắt.

Vẻ mặt Lưu Khánh sửng sốt, dường như hắn nhìn thấy ánh mắt Dương Thanh chợt lóe lên ánh sáng tím.

Dương Thanh lạnh nhạt liếc nhìn Lưu Khánh, giọng điệu bình tĩnh: “Xem ra, sư phụ anh không định gặp tôi rồi, nếu đã như vậy thì tôi cũng không cần phải đợi nữa”.

Nói xong, anh lập tức đứng dậy, bước ra khỏi sân viện.

Lưu Khánh ngây ngốc một lúc rồi mới định thần lại, lập tức sốt sắng, vội tiến lên nói: “Cậu Dương, sao sư phụ tôi lại không có ý định gặp cậu chứ? Chắc chắn ông ấy đang vương chuyện rất quan trọng thôi”.

Dương Thanh không nói gì, trực tiếp rời khỏi sân viện.

Anh đã đợi được một lúc rồi nhưng đối phương vẫn không có ý định đi ra.

Nếu đối phương thật sự đang bận chuyện quan trọng thì còn có thể bỏ qua, nhưng anh cảm nhận được rõ ràng, đối phương đang ở trong phòng, nhưng lại chậm chạp không chịu gặp, rõ ràng là không coi anh ra gì.

Cũng đúng, dù sao anh cũng chỉ là một nhân vật nhỏ đến từ giới thế tục, đối phương lại là trưởng lão tông môn đỉnh phong ở Trung Giới giới Cổ Võ, quyền cao chức trọng, đệ tử dưới trướng có rất nhiều cao thủ Thiên Cảnh Ngũ Phẩm, huống chi là anh.

Ngay khi anh rời khỏi sân viện, Hà Đông Thành dẫn đầu một nhóm võ giả, ánh mắt đều tập trung nhìn Dương Thanh.

“Ngũ sư huynh, chính là tên khốn này đã phế đan điền em!”

Nhìn thấy Dương Thanh, Thiệu Nham đã chỉ tay vào, vẻ mặt hung hăng nói: “Ngũ sư huynh, anh đừng giết hắn ta, chỉ cần làm hắn ta thoi thóp cho em, em muốn tự tay băm thây hắn ta thành vạn đoạn!”

Hà Đông Thành nheo mắt nhìn Dương Thanh, lạnh giọng nói: “Tên nhóc, to gan đấy, ở Thiên Hải Tông mà dám ra tay phế đan điền sư đệ tôi”.

Dương Thanh quét mắt nhìn mọi người, cuối cùng nhìn sang Hà Đông Thành, lạnh nhạt nói: “Người đã bị tôi phế rồi, anh muốn thế nào?”

Nghe thấy Dương Thanh lên tiếng, các võ giả Thiên Hải Tông đều sững sờ, phế đệ tử Thiên Hải Tông ở ngay chính Thiên Hải Tông, mà lại còn hùng hồn như vậy?

“Tên nhóc, cậu to gan lắm, phế bỏ đan điền Thiệu sư huynh, mà còn dám ngạo mạn như vậy, đúng là không biết sống chết!”

“Ngũ sư huynh, cứ phế bỏ đan điền của tên này trước đi, sau đó rồi từ từ hành hạ hắn ta, khiến hắn ta đau đớn đến chết!”

“Một con khỉ đến từ giới thế tục mà dám kiêu căng ngạo mạn ở địa bàn chúng ta, đúng là chán sống mà”.

...

Các võ giả bên cạnh Hà Đông Thành đều mắng mỏ Dương Thanh, chỉ hận không thể ra tay giết Dương Thanh ngay thôi.

Dương Thanh đứng tại chỗ, vẻ mặt không chút e sợ, chỉ thản nhiên nhìn Hà Đông Thành.

Anh cũng cảm nhận được Hà Đông Thành là người có thực lực mạnh nhất trong mấy người này.

Chỉ là, đối phương chẳng qua chỉ là thực lực Thiên Cảnh tứ phẩm hậu kỳ, anh căn bản không buồn để mắt.

Lúc này, Hà Đông Thành bỗng lên tiếng: “Ranh con, quỳ xuống tự sát, tôi có thể tha cho cậu chết toàn thây!”

Dương Thanh khinh thường liếc nhìn đối phương nói: “Bớt nói dông dài đi, người thì tôi cũng đã phế rồi, muốn ra tay thì mau lên đi! Nhưng tôi có lòng tốt nhắc nhở các anh, tốt nhất là cùng ra tay, như vậy thì các anh có thể kiên trì được lâu hơn chút!”

Vừa dứt lời, mọi người đều tức giận!

Hà Đông Thành sững người trong chốc lát rồi mau chóng định thần lại, vẻ mặt phẫn nộ, nhìn chằm chằm Dương Thanh nói: “Oắt con, cậu rất kiêu ngạo, còn ngông hơn cả những thiên kiêu võ đạo đỉnh phong mà tôi từng gặp nhiều, chỉ là không biết thực lực cả cậu có thể chịu đựng được sự kiêu ngạo của cậu không”.

Nói xong, hắn ta dặn dò người bên cạnh: “Liễu Cường, cậu lên giết tên này đi!”

“Vâng, sư huynh!”

Một võ giả Thiên Cảnh tứ phẩm sơ kỳ bên cạnh hắn ta bước ra, vẻ mặt lạnh lùng nhìn Dương Thanh.

Thiệu Nham lập tức lo lắng, vội nói: “Ngũ sư huynh, tên này rất hung tàn, một mình Liễu Cường sợ là không phải đối thủ của hắn ta”.

Bản thân hắn là võ giả Thiên Cảnh tam phẩm đỉnh phong mà đã bị một cước của Diệp Thanh phế bỏ đan điền rồi, từ đó có thể thấy, thực lực Diệp Thanh ít nhất cũng là Thiên Cảnh tứ phẩm sơ kỳ.

Mà Liễu Cường chỉ là võ giả Thiên Cảnh tứ phẩm sơ kỳ, muốn hạ được Dương Thanh, sợ là không đơn giản như vậy.

“Thiệu Nham, bản thân cậu là đồ bỏ đi rồi, cũng xem chúng tôi cũng là đồ bỏ như cậu sao?”

Liễu Cường khinh thường liếc nhìn Thiệu Nham, cười lạnh nói: “Một con kiến từ giới thế tục mà thôi, tôi giết hắn ta cũng như giết chó thôi!”

Nói xong, vẻ mặt hắn ta kiêu căng nhìn Dương Thanh nói: “Nhãi ranh, dám ra tay đánh người ở địa bàn Thiên Hải Tông, chính là tội chết!”

“Ngũ sư huynh bảo cậu tự sát, là đang cho cậu cơ hội, nếu bản thân cậu đã không trân trọng cơ hội được chết toàn thây này thì tôi sẽ tự tay lấy mạng cậu! Sao đó lại để cho Thiệu Nham băm thây cậu thành trăm mảnh!”

Ánh mắt hắn ta đầy vẻ hung tàn.

Ánh mắt Dương Thanh sắc bén, anh lạnh lùng nói: “Bớt nói lời dư thừa đi, muốn đánh thì cứ đánh!”

“Tên nhóc, tự mình tìm chết!”

Liễu Cường quát lớn, chân bước ra, hóa thành tàn ảnh, lao về phía Dương Thanh.

Dương Thanh vẫn đứng tại chỗ như cũ, không buồn động đậy, căn bản không xem đối phương ra gì.

Cũng chỉ là võ giả Thiên Cảnh tứ phẩm sơ kỳ mà thôi, ngay cả võ giả có thực lực ngang với Thiên Cảnh tứ phẩm đỉnh phong anh cũng đã từng giết chết, huống chi là Liễu Cường.

“Ha ha, tên này đã bị dọa ngốc rồi, Liễu sư huynh tấn công một chiêu này, tên này sợ là chết ngay tại chỗ thôi!”

“Dù sao cũng chỉ là đám kiến từ giới thế tục, căn bản chưa từng gặp được bao nhiêu võ giả cả, cứ nghĩ mình có chút thực lực, ở Trung Giới giới Cổ Võ thì có thể trở thành thiên tài võ đạo rồi”.

“Thiệu sư huynh, anh yếu quá rồi, lại bị một con khỉ từ giới thế tục phế bỏ đan điền, đúng là làm mất mặt sư phụ”.

Mấy võ giả kia lần lượt lên tiếng nói.

Sắc mặt Thiệu Nham càng trở nên khó coi.

Hà Đông Thành nhìn Dương Thanh không hề động đậy, cười khinh, nói với Thiệu Nham: “Thiệu sư đệ, một con kiến như vậy mà thôi, mà cậu bảo cả mấy người chúng ta cùng đến, đúng là không nên chút nào”.

Thiệu Nham cúi đầu nói: “Ngũ sư huynh, xin lỗi…”

Hắn vừa dứt lời, thì chuyện kỳ lạ đã xảy ra!

“Bịch!”

Trong ánh mắt đầy kinh ngạc của mọi người, một quyền của Liễu Cường đánh vào ngực Dương Thanh.

Thế nhưng, Dương Thanh chỉ đứng nguyên tại chỗ không động đậy gì.

“Sao có thế chứ?”

Liễu Cường cũng ngây ngốc, vẻ mặt kinh sợ.

Dương Thanh khẽ cười châm chọc, lên tiếng: “Yếu đuối như đàn bà phụ nữ vậy, anh chưa ăn cơm à?”

Vẻ mặt Liễu Cường lập tức thay đổi, tức giận nói: “Ranh con, dám coi thường tôi, vừa rồi chẳng qua tôi chỉ mới dùng ba phần sức lực thôi, cậu cứ thử khi tôi dùng hết toàn bộ sức lực đi!”

Nói xong, hắn ta bỗng lại ra một quyền tấn công.

“Bịch!”

Tiếng động vang vọng khắp nơi, một đòn tấn công dồn toàn lực của Liễu Cường đánh vào ngực Diệp Thanh.

Thế nhưng, Dương Thanh vẫn như cũ đứng nguyên tại chỗ, chưa từng lùi nửa bước, vẻ mặt trêu chọc nhìn Liễu Cương nói: “Đây là dốc hết toàn lực của anh à? Yếu quá đấy, đúng là chỉ đang gãi ngứa cho tôi thôi”.

“Chuyện này…”

Các võ giả đi theo Hà Đông Thành cũng ngây người, ai ai cũng mang theo vẻ mặt không tin nổi.

Ánh mắt Hà Đông Thành thay đổi, nhìn Dương Thanh chằm chằm, ánh mắt sâu thăm thẳm đầy vẻ kinh sợ.

Hắn biết rất rõ thực lực Liễu Cường mạnh đến đâu, hơn nữa sức mạnh Liễu Cương vượt xa các võ giả cùng cảnh giới, ngay cả hắn cũng không dám dùng thân xác chống đỡ một đòn tấn công toàn lực của Liễu Cương.

Nhưng Dương Thanh không chỉ đứng nhìn, mà thậm chí còn chẳng hề hấn gì, chuyện này đúng là không đúng chút nào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK