Nghe thấy những lời mỉa mai từ hai người đó, Tần Y tức phát run.
Dương Thanh cũng hơi nhíu mày, anh có ấn tượng với người phụ nữ vừa lên tiếng.
Cô ta tên Dương Liễu, là con gái nhà họ Dương ở Châu Thành, chồng cô ta là đàn anh mà Tần Y từng thích hồi đại học, tên Vương Ngạn Quân.
Hồi trước, vì Vương Ngạn Quân tới tập đoàn Nhạn Thanh để quấy rối Tần Y nên Dương Thanh đã gọi người nhà họ Dương ở Châu Thành đến.
Trong cơn nóng giận, nhà họ Dương đã đuổi Vương Ngạn Quân đi.
Vương Ngạn Quân đã trắng tay lại chạy đến tập đoàn Nhạn Thanh, bắt cóc Tần Y lên tầng thượng, ép Tần Y yêu đương với anh ta.
Sau đó Dương Thanh ra tay, Vương Ngạn Quân té lầu rồi chết.
Không ngờ hôm nay họ lại gặp Dương Liễu ở tỉnh lỵ.
"Em họ, đây chính là người anh rể đã dan díu với sếp Tần Y đấy à?"
Người thanh niên bên cạnh Dương Liễu bỗng chỉ vào Dương Thanh, hỏi với vẻ mỉa mai.
Lúc này Dương Liễu mới thấy rõ mặt Dương Thanh, không khỏi hơi bối rối, nhưng khi nghĩ đến việc anh họ mình đang đứng cạnh, sự bối rối của cô ta cũng biến mất tăm.
"Anh họ, đúng là tên này đã dan díu với ả đê tiện đó".
Dương Liễu nói với vẻ châm chọc.
"Ê thằng nhãi kia, mày giỏi thật đấy! Dụ được cả hai chị em lên giường! Phùng Kế Tông tao bái phục!"
Thì ra thanh niên kia tên Phùng Kế Tông. Tuy anh ta đang nói bái phục nhưng trên mặt lại tràn ngập vẻ trào phúng.
"Câm miệng!"
Rốt cuộc Tần Y cũng bùng nổ, đứng phắt dậy, giận dữ quát: "Các người không được sỉ nhục anh rể tôi!"
"Sếp Tần Y, tai nào của cô nghe thấy tôi sỉ nhục anh rể cô thế? Rõ ràng tôi đang khen anh rể cô vì đã dụ được cả em vợ là cô lên giường mà, đúng là đáng nể thật, ha ha ha!"
Phùng Kế Tông phá lên cười.
Giờ đang là lúc phố ẩm thực đông đúc nhất, có rất nhiều khách tới quán ăn cơm.
Câu nói này của Phùng Kế Tông nhanh chóng được truyền khắp quán.
Rất nhiều khách hàng nhìn về phía Tần Y.
Thậm chí có người còn bắt đầu chỉ trỏ.
"Đồ đê tiện, cô đúng là trơ trẽn, nếu lúc trước cô không xen vào giữa tôi và chồng, sao chúng tôi lại ly hôn chứ?"
Dương Liễu cố tình nói to: "Đều do ả đàn bà đê tiện như cô!"
"Mọi người lại đây mà xem! Người phụ nữ này là kẻ thứ ba đã cướp chồng tôi, giờ cô ta còn định ve vãn cả anh rể mình này!"
Dương Liễu nói lớn với xung quanh.
Tiếng hô của cô ta khiến nhiều khách khứa xúm lại hơn, ai cũng chỉ trỏ.
"Cô gái này trông trẻ đẹp thế mà lại là kẻ thứ ba à?"
"Đúng thế, làm kẻ thứ ba thì cũng thôi đi, còn dám ve vãn cả anh rể mình nữa".
"Đúng là loại lẳng lơ, vừa nhìn đã thấy mặt cô ta là mặt hồ ly tinh rồi!"
...
Xung quanh toàn tiếng chửi rủa Tần Y, Dương Liễu càng thêm đắc ý.
Tần Y tức run người, cắn chặt môi, mắt đỏ hoe.
"Chắc cô thích làm kẻ thứ ba cũng vì tiền nhỉ? Hay thế này nhé, cô ngủ với tôi một đêm, tôi cho cô một trăm nghìn, sao nào?"
Phùng Kế Tông cười híp mắt.
"Anh họ, anh đề cao cô ta quá rồi đấy, giày rách mà cũng xứng với một trăm nghìn ư?"
Dương Liễu cười khẩy: "Theo em thì anh chỉ cần cho cô ta một nghìn là đủ rồi!"
"Ha ha!"
Phùng Kế Tông phá lên cười rồi nói ngay: "Em nói đúng, cho cô ta một nghìn là đủ rồi!"
"Sếp Tần Y, nếu cô ngủ với tôi một đêm thì tôi sẽ cho cô một nghìn nhé, không thể nhiều hơn được, cô thấy thế nào?"
Trong mắt Phùng Kế Tông hừng hực lửa, cô gái xinh đẹp như Tần Y đúng là hiếm thấy.
"Nếu không muốn chết thì cút ra ngoài cho tao!"
Đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng bỗng vang lên.
Trước ánh mắt của mọi người, Dương Thanh bình tĩnh đứng dậy, trong mắt lóe lên sát khí.
"Mày định bảo vệ em vợ à?"
Phùng Kế Tông cười híp mắt, không hề hay biết ai đang đứng trước mặt mình.
"Một thằng ở rể cũng định làm anh hùng cứu mỹ nhân à?", Dương Liễu mỉa mai.
Cô ta rất căm hận Dương Thanh và Tần Y. Theo cô ta thấy, việc nhà họ Dương ép cô ta và Vương Ngạn Quân ly hôn đều do hai người này cả.
Cũng do họ mà Vương Ngạn Quân chết.
Đúng là cô ta rất yêu Vương Ngạn Quân, bằng không đã không kết hôn với anh ta. Thậm chí khi biết Vương Ngạn Quân muốn ở bên Tần Y, cô ta vẫn sẵn lòng tha thứ.
Nếu gia tộc không chia rẽ họ, có chết cô ta cũng không ly hôn với Vương Ngạn Quân.
"Anh rể, cứ kệ họ, chúng ta đi thôi!"
Tần Y đã nhìn thấy sát khí trong mắt Dương Thanh, bỗng thấy hơi lo lắng, định rời khỏi nơi này.
"Sao thế? Chuyện trơ trẽn bị lộ nên định trốn đi à?"
Dương Liễu tóm lấy cánh tay Tần Y, la lớn: "Mọi người đừng tha cho kẻ thứ ba này, nhất định phải bắt cô ta trả giá đắt!"
"Phải lột sạch cô ta trước mặt mọi người!"
Dương Liễu nói rồi đưa tay ra, định lột đồ Tần Y.
"Lúc trước tôi chừa cho nhà họ Dương một con đường sống, xem ra tôi đã quá nhân từ rồi!"
Dương Thanh tóm lấy tay Dương Liễu, lạnh lùng nói.
"Đau! Thả tôi ra!"
Dương Liễu kêu đau, ra sức giãy dụa.
"Mẹ nó! Dám động vào em họ tao, mày muốn chết à!"
Phùng Kế Tông tức giận quát, đấm vào mặt Dương Thanh.
"Bốp!"
Đúng lúc nắm đấm của Phùng Kế Tông lao tới, Dương Thanh bỗng kéo mạnh cổ tay Dương Liễu.
Nắm đấm của Phùng Kế Tông giáng vào mặt cô ta.
"Á!"
Dương Liễu hét lên, máu mũi nhanh chóng chảy ra: "Anh họ, sao anh lại đánh em?"
"Hả! Xin lỗi em, anh không cố ý!"
Phùng Kế Tông cũng ngây người.
Dương Thanh cười lạnh: "Mày muốn đánh nữa không?"
"Mẹ kiếp! Mày dám bẫy tao, để xem tao có giết mày không!"
Phùng Kế Tông giận dữ quát rồi đá về phía Dương Thanh.
Khi anh ta sắp đá trúng Dương Thanh, Dương Thanh bỗng vươn tay tóm lấy Dương Liễu rồi kéo mạnh.
"Bịch!"
Chân Phùng Kế Tông nặng nề đạp trúng bụng Dương Liễu.
Dương Liễu rú lên rồi ngã lăn ra đất, ôm bụng lăn lộn: "Á! Anh họ, sao anh đạp em? Đau chết mất! Đau chết mất!"
Phùng Kế Tông đờ ra, rõ ràng anh ta định đánh Dương Thanh, sao cứ trúng em họ anh ta vậy?
Trong lúc Phùng Kế Tông sững sờ, Dương Thanh đã gọi điện thoại: "Bảo Phùng Toàn đến tiệm cơm Hoa Nhi Hồi Dân ở phố ẩm thực của tỉnh lỵ trong mười phút cho tôi! Bằng không thì tự chịu hậu quả!"
"Thằng kia, mày vờ vịt gì đấy?"
"Mày biết Phùng Toàn là ai không? Đó là chủ gia tộc họ Phùng của tao, ngay cả tao cũng không có tư cách nói chuyện với ông ấy, mày còn dám bảo ông ấy chạy đến đây trong mười phút, mẹ mày biết mày trâu bò thế không hả?"
"Mày dám bẫy tao, tao sẽ không tha cho mày đâu!"
Phùng Kế Tông không tin Dương Thanh có thể khiến Phùng Toàn chạy tới đây trong mười phút.
Đúng lúc này, điện thoại Dương Thanh bỗng vang lên.
Dương Thanh cầm lên xem, là số lạ. Sau khi nối máy, một giọng nói sợ hãi vang lên: "Cậu Thanh, thật xin lỗi, tôi không ngờ lại có thằng đốn mạt đến từ nhà họ Phùng dám đắc tội cậu".
"Cậu yên tâm, tôi sẽ tới đó trong mười phút!"
"Trong khoảng thời gian này, cậu muốn giải quyết thế nào cũng được, có giết cũng không sao!"
"Cậu Thanh, cậu có thể cho tôi nói mấy câu với thằng khốn đó được không?"
Dương Thanh không trả lời mà chuyển máy luôn: "Nói đi!"
"Phùng Kế Tông, giờ cậu lập tức quỳ xuống xin cậu Thanh tha thứ cho tôi, bằng không tôi sẽ không tha cho cậu!"
"Mẹ nó! Ông là ai hả?"
Phùng Kế Tông không nhận ra giọng Phùng Toàn, tức giận mắng.
"Tôi là chủ gia tộc họ Phùng ở thành phố Kim Hà, Phùng Toàn!"
Phùng Toàn sắp tức điên, giận dữ quát.
"Ha! Cái quái gì chứ? Dám giả mạo chủ gia tộc họ Phùng của tôi à?"
Phùng Kế Tông cười lạnh, mỉa mai: "Nếu ông là Phùng Toàn thì tôi là ông nội Phùng Toàn đấy!"
- ---------------------------