“Tôi không báo án giả, tôi nói thật mà! Mấy người bạn này có thể làm chứng cho tôi”.
Liễu Mi vội chỉ vào mấy diễn viên khác trong đoàn làm phim rồi nói: “Mọi người mau nói cho ông ấy biết, có phải tối qua Dương Thanh đã trộm chai rượu trị giá một triệu không?”
“Đúng thế đúng thế, tối qua chúng tôi đều ăn cơm ở tiệm ăn họ Trần, chúng tôi có thể làm chứng”.
“Khi rời đi, Dương Thanh đã dùng danh nghĩa của anh Thiên Hữu để cầm theo chai rượu trị giá một triệu”.
“Dương Thanh chính là kẻ trộm, các ông mau bắt anh ta về rồi thẩm vấn kỹ vào, chắc chắn sẽ có kết quả thôi”.
Mấy diễn viên trong đoàn làm phim thi nhau nói.
Bây giờ Liễu Mi thân thiết với Ngô Thiên Hữu nhất, họ cũng không dám đắc tội cô ta.
Liễu Mi ngẩng đầu nhìn đám người vây xem: “Tôi khuyên mọi người nên kiểm tra lại túi mình, đừng để mất thứ gì quý giá”.
“Tên trộm này cao tay lắm đấy, nhưng bây giờ tôi đã tóm được hắn rồi, hắn không thoát được đâu”.
Nghe thấy Liễu Mi nói thế, hầu như ai cũng kiểm tra lại những thứ quý giá trên người theo bản năng.
Dương Thanh lạnh lùng nhìn, không giải thích gì.
Trong tình huống này, anh càng giải thích thì càng khiến đám đông căm phẫn.
Cung Chính nhíu mày chặt hơn, ông ta không tin Dương Thanh sẽ trộm chai rượu chỉ có một triệu.
Ông ta biết rõ, Dương Thanh là chủ tịch của doanh nghiệp trị giá mấy trăm tỷ, sao có thể trộm chai rượu một triệu chứ?
Lúc trước, ở công trường Thành Cửu Châu, đám chiến sĩ bỗng dưng xuất hiện cũng rất kỳ lạ.
Về việc họ nói những gì mà phóng viên quay được là cơ mật, ông ta cũng không tin.
Một công trường tan hoang thì có cơ mật gì chứ?
Thế nên ông ta đoán, những người kia đến công trường thành Cửu Châu cũng vì Dương Thanh gọi.
Một người có sức mạnh lớn như thế, sao có thể là kẻ trộm đây?
“Thưa cô, chuyện gì cũng cần chứng cứ, nếu cô không có chứng cứ thì chúng tôi không thể tùy tiện bắt người được”.
Cung Chính lạnh lùng nói.
Nếu bảo ông ta bắt Dương Thanh, trừ khi ông ta không muốn mặc bộ đồ này nữa.
Hồi nãy Cung Chính gọi Dương Thanh là cậu Thanh nên Liễu Mi đã biết họ quen nhau, lúc này lại nghe Cung Chính nói thế, cô ta hiểu rõ Cung Chính không muốn bắt Dương Thanh đi.
“Hồi nãy ông đã gọi anh ta là cậu Thanh, chắc hai người có quen nhau nhỉ?”
Liễu Mi cười lạnh: “Đồng nghiệp trong đoàn làm phim của tôi đều có thể chứng minh, Dương Thanh đã lấy mất chai rượu trị giá một triệu khi chưa được anh Thiên Hữu cho phép, chẳng lẽ đó không phải chứng cứ à?”
“Chứng cứ rõ ràng như thế mà ông vẫn không đồng ý, cứ bắt tôi phải đưa ra chứng cứ khác, chẳng phải là đang làm khó tôi ư?”
“Ông cũng không thể để mặc Dương Thanh phạm tội vì quen biết với anh ta chứ?”
Liễu Mi vừa dứt lời, đám đông đang vây xem cũng kích động theo, ai cũng gào lên: “Bắt hắn! Bắt hắn!”
Trong lúc nhất thời, khắp bệnh viện toàn tiếng hô bắt người.
Sắc mặt Cung Chính khó coi tới cực điểm, ông ta không bắt người cũng không phải vì có quen biết với Dương Thanh.
Theo quy định, Liễu Mi phải có chứng cứ chứng minh Dương Thanh đã trộm chai rượu trị giá một triệu kia thì ông ta mới bắt người được.
Nhưng Liễu Mi làm thế này đã khiến đám đông căm phẫn.
Cùng lúc đó, một thanh niên vừa bước ra khỏi phòng bệnh VIP ở bên kia.
“Ở đó có chuyện gì vậy?”
Thanh niên ngờ vực hỏi.
Anh ta vừa dứt lời, bỗng trông thấy một gương mặt quen thuộc đang bị bao vây, lập tức biến sắc: “Là cậu Thanh!”
Tuy anh ta không biết Dương Thanh có chuyện gì nhưng cũng hiểu anh đang gặp rắc rối, bèn vội vàng chạy tới chỗ Dương Thanh.
“Cậu Thanh, có chuyện gì vậy?”
Sau khi lách qua đám người, anh ta vội hỏi.
“Sếp Trần, sao anh cũng ở đây thế?”
Liễu Mi cũng không chú ý đến việc đối phương vừa gọi Dương Thanh là cậu Thanh, mà kinh ngạc hỏi.
“Tôi…”
Đối phương chưa kịp lên tiếng, Liễu Mi bỗng mừng rỡ kéo tay anh ta: “Thưa ông, đây chính là tổng giám đốc của tiệm ăn họ Trần, cũng là người thừa kế của nhà họ Trần - Trần Anh Hào”.
Liễu Mi nói rồi vội bảo Trần Anh Hào: “Sếp Trần, anh đến đúng lúc quá, tối qua, anh Thiên Hữu đã mời đoàn làm phim chúng tôi ăn cơm ở tiệm ăn họ Trần”.
“Kết quả tên này đã lấy mất chai rượu trị giá cả triệu khi chưa được sự cho phép của anh Thiên Hữu, còn để anh ấy thanh toán nữa”.
Liễu Mi lập tức biến sắc, bây giờ nhà họ Trần đang rất hùng mạnh, có thực lực gần với tám nhà quyền thế nhất Yến Đô.
Trần Anh Hào là người thừa kế của nhà họ Trần, nếu anh ta định mời luật sư để kiện cô ta, tiền đồ của cô ta sẽ đi tong mất.
Đúng lúc này, điện thoại của Trần Anh Hào bỗng vang lên, anh ta mở ra xem, trông thấy một đoạn video giám sát.
“Đội trưởng Cung, ông xem, đây chính là video quay cảnh cậu Thanh rời khỏi tiệm ăn họ Trần tối qua”.
Trần Anh Hào nói: “Sau khi rời khỏi phòng riêng, cậu Thanh đi ra ngoài luôn, cũng không cầm bất cứ thứ gì”.
“Càng không thể lấy đi chai rượu trị giá một triệu được”.
Cung Chính vốn đã tin Dương Thanh không phải kẻ trộm, giờ thấy Trần Anh Hào lấy chứng cứ ra, rốt cuộc ông ta cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Cậu Thanh, chứng cứ mà sếp Trần đưa ra đã cho thấy cậu không lấy trộm rượu, nếu không còn chuyện gì thì tôi đi trước đây”.
Cung Chính nói rồi khoát tay: “Về thôi!”
- ---------------------------