“Liễu Mi, rất xin lỗi! Trước kia chúng tôi trách lầm cô rồi, sau này cô chính là thần tượng của tôi”.
“Nữ thần chính nghĩa Liễu Mi, chúng tôi yêu cô!”
…
Lúc này, khắp bệnh viện toàn tiếng ca ngợi Liễu Mi, Liễu Mi cười tươi roi rói.
Không ngờ việc bắt gặp Dương Thanh ở bệnh viện lại giúp cô ta thay đổi hình tượng.
Cô ta tin, một khi chuyện này lên top tìm kiếm, những bình luận mắng chửi cô ta sẽ bị fan chửi lại ngay.
Không những thế, cô ta cũng sẽ nổi tiếng nhờ chuyện này.
Cứ theo đà này, cô ta sẽ nổi hơn cả Hạ Hà đấy.
Trong lúc Liễu Mi đang vui mừng, mấy người đàn ông mặc đồng phục bước tới.
“Ai báo án vậy?”
Người đàn ông đứng đầu mở miệng hỏi.
“Thưa ông, tôi là người báo án, tôi bắt được một tên trộm, các ông mau đưa hắn đi đi”.
Liễu Mi vội nói.
“Cậu Thanh!”
Khi thấy Dương Thanh, người đàn ông đứng đầu kinh ngạc nói.
Dương Thanh cũng không ngờ người đến lại là Cung Chính đã xử lý vụ án ở công trường dự án Thành Cửu Châu.
“Đội trưởng Chính, chào ông!”
Dương Thanh cười khổ.
Thấy Dương Thanh quen Cung Chính, Liễu Mi bỗng có linh cảm xấu.
“Cậu Thanh, có chuyện gì vậy?”, Cung Chính hỏi.
“Tối qua tên này ăn cơm chung với chúng tôi, khi rời đi còn trộm mất chai rượu trị giá một triệu”.
Liễu Mi vội nói.
Cung Chính nhíu mày, ông ta biết rõ Dương Thanh chính là chủ tịch của tập đoàn Nhạn Thanh.
Người có giá trị cá nhân tận mấy trăm tỷ như anh sẽ trộm chai rượu giá một triệu chắc?
Sao có thể thế được?
“Cô gái à, cô báo án giả là phạm pháp đấy!”, Cung Chính nghiêm nghị nói.
“Tôi không báo án giả, tôi nói thật mà! Mấy người bạn này có thể làm chứng cho tôi”.
Liễu Mi vội chỉ vào mấy diễn viên khác trong đoàn làm phim rồi nói: “Mọi người mau nói cho ông ấy biết, có phải tối qua Dương Thanh đã trộm chai rượu trị giá một triệu không?”
“Đúng thế đúng thế, tối qua chúng tôi đều ăn cơm ở tiệm ăn họ Trần, chúng tôi có thể làm chứng”.
“Khi rời đi, Dương Thanh đã dùng danh nghĩa của anh Thiên Hữu để cầm theo chai rượu trị giá một triệu”.
“Dương Thanh chính là kẻ trộm, các ông mau bắt anh ta về rồi thẩm vấn kỹ vào, chắc chắn sẽ có kết quả thôi”.
Mấy diễn viên trong đoàn làm phim thi nhau nói.
Bây giờ Liễu Mi thân thiết với Ngô Thiên Hữu nhất, họ cũng không dám đắc tội cô ta.
Liễu Mi ngẩng đầu nhìn đám người vây xem: “Tôi khuyên mọi người nên kiểm tra lại túi mình, đừng để mất thứ gì quý giá”.
“Tên trộm này cao tay lắm đấy, nhưng bây giờ tôi đã tóm được hắn rồi, hắn không thoát được đâu”.
Nghe thấy Liễu Mi nói thế, hầu như ai cũng kiểm tra lại những thứ quý giá trên người theo bản năng.
Dương Thanh lạnh lùng nhìn, không giải thích gì.
Trong tình huống này, anh càng giải thích thì càng khiến đám đông căm phẫn.
Cung Chính nhíu mày chặt hơn, ông ta không tin Dương Thanh sẽ trộm chai rượu chỉ có một triệu.
Ông ta biết rõ, Dương Thanh là chủ tịch của doanh nghiệp trị giá mấy trăm tỷ, sao có thể trộm chai rượu một triệu chứ?
Lúc trước, ở công trường Thành Cửu Châu, đám chiến sĩ bỗng dưng xuất hiện cũng rất kỳ lạ.
Về việc họ nói những gì mà phóng viên quay được là cơ mật, ông ta cũng không tin.
Một công trường tan hoang thì có cơ mật gì chứ?
Thế nên ông ta đoán, những người kia đến công trường thành Cửu Châu cũng vì Dương Thanh gọi.