Khi thấy hai người đứng phía sau người trung niên kia, trái tim Hoàng Mai không khỏi run rẩy.
Bà ta biết, chỉ cần báo tin Hoàng An đã chết cho nhà họ Hoàng, chắc chắn nhà họ Hoàng sẽ cử cao thủ tới đây.
Nhưng bà ta không ngờ Hoàng Chung lại đích thân đến đây, hơn nữa hai người sau lưng ông ta chính là cao thủ mạnh nhất nhà họ Hoàng.
Hoàng Chung chính là bố Hoàng An.
“Cậu… Cậu Chung!”
Mạnh Hồng Nghiệp đứng cạnh Hoàng Mai, run rẩy nói.
Trước khi lên máy bay, Hoàng Mai đã nói cho Mạnh Hồng Nghiệp biết thân phận và địa vị của Hoàng Chung.
Nhà họ Hoàng có tổng cộng ba nhánh, nhưng không thể khinh thường thực lực của bất cứ nhánh nào.
Tuy bố Hoàng Mai là chủ gia tộc họ Hoàng đương nhiệm, nhưng bố Hoàng Chung lại là anh ruột của chủ gia tộc họ Hoàng.
Hoàng Chung là người có thực lực tổng hợp mạnh nhất trong nhánh của ông ta, thậm chí có thể sau này ông ta sẽ thừa kế chức chủ gia tộc.
Ánh mắt Hoàng Chung như lưỡi dao sắc bén, ngó lơ Mạnh Hồng Nghiệp, chỉ nhìn chằm chằm vào Hoàng Mai: “Rốt cuộc thằng An con trai anh đã chết thế nào?”
Tối qua, sau khi tự tay giết Hoàng An, Hoàng Mai đã báo tin cho Hoàng Chung luôn, nhưng không thể nói chi tiết qua điện thoại.
Hoàng Mai hiểu rất rõ những thủ đoạn mạnh mẽ dứt khoát của anh họ mình, không dám chần chừ nữa, bèn nói ngay: “Hoàng An bị một thanh niên tên Dương Thanh giết!”
“Theo những tin tức mà em đang nắm giữ, Dương Thanh là con rơi của gia tộc Vũ Văn. Mười tám năm trước, nó và mẹ nó đã bị đuổi khỏi gia tộc”.
“Từ đó, nó luôn sống ở Giang Hải, những gì mà nó đã trải qua đều để lại dấu vết”.
“Nhưng năm năm trước, nó bỗng dưng biến mất, đến tầm nửa năm trước mới quay về, hơn nữa còn có thực lực rất mạnh”.
“Nhưng điều kỳ lạ là trong suốt năm năm nó biến mất, không hề có dấu vết gì về việc nó đã đi đâu hay gặp phải chuyện gì”.
Hoàng Mai nói hết những gì mà mình biết cho Hoàng Chung.
“Người của gia tộc Vũ Văn à?”
Hoàng Chung hừ lạnh, trong mắt lóe lên ánh sáng lạnh lẽo: “Không cần biết nó là ai, cho dù thực lực mạnh hơn nữa thì sao chứ? Dám giết con trai của Hoàng Chung này, anh sẽ khiến nó sống không bằng chết!”
Giọng ông ta vô cùng lạnh lẽo, ông ta vừa dứt lời, dường như nhiệt độ xung quanh cũng giảm hẳn đi, ngay cả Hoàng Mai cũng phải rùng mình.
Mạnh Hồng Nghiệp rất sợ hãi, vô thức lùi về sau mấy bước.
Lão ta có cảm giác, nếu Hoàng Chung biết sự thật về cái chết của Hoàng An, cả nhà họ Mạnh sẽ bị chôn cùng.
Nhưng lúc này lão ta đã về phe Hoàng Mai, đương nhiên không dám nói lung tung.
“Anh họ, bây giờ chúng ta sẽ đến Giang Hải tìm thằng nhãi kia để báo thù cho thằng An à?”, Hoàng Mai chợt hỏi.
Hoàng Chung lắc đầu, hỏi lại: “Em nói… ngay cả Đàm Kiện cũng bị thằng nhãi đó giết à?”
Đàm Kiện chính là đại sư Đàm, lúc này, Hoàng Mai nói với vẻ đau lòng: “Anh họ, thằng đó đúng là rất kỳ lạ, ngay cả đại sư Đàm cũng chết thảm dưới tay nó”.
“Cậu Chung, tôi cũng cần báo cáo chuyện này với cậu, đúng là thằng đó không đơn giản, chẳng những cậu ta có thân thủ cao siêu mà còn được cao thủ lặng lẽ bảo vệ”.
“Ngoài ra, mấy gia tộc quyền thế bậc nhất đều sẵn lòng khai chiến với nhà họ Mạnh chúng tôi vì cậu ta”.
Mạnh Hồng Nghiệp vội nhân cơ hội này để nói hết những gì mình biết cho Hoàng Chung nghe. Mắt lão ta đỏ ngầu, nghiến răng nghiến lợi: “Thậm chí, ngay cả đứa con trai và cháu trai mà tôi coi trọng nhất cũng chết dưới tay cậu ta!”
Lúc này Hoàng Chung mới nhìn Mạnh Hồng Nghiệp.
Hoàng Mai vội giới thiệu: “Đúng rồi, anh họ, đây là chủ gia tộc họ Mạnh - một trong ba nhà quyền thế nhất ở tỉnh Giang Bình, Mạnh Hồng Nghiệp”.
“Cậu Chung cứ gọi tôi là lão Mạnh ạ”, Mạnh Hồng Nghiệp vội nói.
Hoàng Chung gật nhẹ đầu rồi nói: “Bên cạnh việc báo thù rửa hận cho thằng An, lần này tôi đến tỉnh lỵ còn vì chuyện quan trọng khác”.
“Nếu cần đến nhà họ Mạnh chúng tôi thì cậu Chung cứ nói, có lẽ tôi sẽ giúp được cậu”, Mạnh Hồng Nghiệp nói.
Hoàng Mai cũng nhìn Hoàng Chung với vẻ ngờ vực, chắc chắn chuyện quan trọng mà ông ta nhắc đến là nhiệm vụ do gia tộc giao cho.
“Tôi muốn tỉnh Giang Bình theo họ Hoàng!”
Hoàng Chung đứng chắp tay sau lưng, giọng điệu vô cùng bá đạo.
Câu nói này của ông ta như đá tảng rơi xuống biển, khiến từng đợt sóng lớn trào lên.
Mạnh Hồng Nghiệp ngơ ngác, muốn tỉnh Giang Bình theo họ Hoàng, tức là muốn tất cả các gia tộc quyền thế bậc nhất ở nơi này phục tùng nhà họ Hoàng ư?
Tim lão ta đập thình thịch, hơi kích động.
Tối qua Hoàng Mai đã nói về quyền lực và địa vị của Hoàng Chung ở nhà họ Hoàng cho lão ta biết.
Nếu Hoàng Chung đã nói muốn tỉnh Giang Bình theo họ Hoàng, chắc nhà họ Hoàng sẽ không đích thân đến đây để quản lý mà chỉ cử thế lực đại diện làm điều đó thôi.
Ở tỉnh Giang Bình, chỉ ba gia tộc mạnh nhất mới có tư cách nhận trọng trách này, bao gồm nhà họ Hàn, nhà họ Ninh và nhà họ Mạnh.
Nếu bây giờ lão ta giành được sự tin tưởng từ nhà họ Hoàng, nhà họ Mạnh sẽ có hy vọng rất lớn trong việc trở thành “người đại diện” của nhà họ Hoàng còn gì nữa?
Hoàng Mai cũng thầm kinh ngạc, tuy tám nhà quyền thế ở Yến Đô rất mạnh, nhưng nếu muốn gộp các gia tộc đứng đầu một tỉnh lại thì khó lắm.
Nếu Hoàng Chung làm được chuyện này thì sẽ mang lại ý nghĩa lớn lao cho nhà họ Hoàng.
Có lẽ đây chính là cơ hội để Hoàng Chung trở thành người thừa kế chức chủ gia tộc đời tiếp theo.
“Cậu Chung, thật ra tôi có một cách, có lẽ sẽ giúp cậu đồng thời hoàn thành hai chuyện này”.
Mạnh Hồng Nghiệp bỗng cười híp mắt.
Hoàng Chung bình tĩnh nhìn Mạnh Hồng Nghiệp, thản nhiên nói: “Nếu Mai đã định giới thiệu ông với tôi thì chắc cũng nói cho ông biết tôi là người thế nào rồi”. .
ngôn tình hoàn
Mạnh Hồng Nghiệp thoáng run rẩy, đúng là Hoàng Mai đã nói với lão ta, Hoàng Chung vô cùng độc đoán, làm việc nhanh nhẹn dứt khoát, ghét nhất là quanh co lòng vòng.
Lão ta không dám nhử nữa, vội nói ngay: “Cậu Chung, bây giờ tỉnh Giang Bình do nhà họ Hàn, nhà họ Mạnh và nhà họ Ninh quản lý. Trong bốn gia tộc lớn đã theo Dương Thanh đến chèn ép nhà họ Mạnh chúng tôi, có nhà họ Hàn”.
“Ngoài ra còn có nhà họ Trần ở Châu Thành, nhà họ Quan ở Giang Hải và Tòa Thành Vương Giả”.
“Nếu nhà họ Hàn tập hợp mấy gia tộc này về một phe thì sẽ thật sự trở thành thế lực mạnh nhất tỉnh Giang Bình”.
“Cậu Chung chỉ cần ra tay với nhà họ Hàn. Với quan hệ giữa Dương Thanh và nhà họ Hàn, chắc chắn cậu ta sẽ đích thân ra mặt. Khi ấy cậu cứ thẳng tay giết Dương Thanh rồi nhân đó san bằng nhà họ Hàn là được”.
“Nhà họ Mạnh chúng tôi sẽ dốc sức ủng hộ cậu Chung, chỉ còn mình nhà họ Ninh thì không nhằm nhò gì cả, nếu muốn nắm giữ cả tỉnh Giang Bình thì dễ như trở bàn tay!”
Mạnh Hồng Nghiệp nhe răng cười, trong mắt tràn ngập sự thù hận.
Trước đó lão ta từ bỏ chuyện báo thù vì kiêng dè nhà họ Hàn, nhưng hôm nay nhà họ Hoàng ở Yến Đô đã ra mặt, sao phải sợ nhà họ Hàn chứ?
Dương Thanh chết là cái chắc!
Hoàng Chung nghe thấy thế thì gật nhẹ đầu: “Được, vậy cứ làm theo lời ông nói, ra tay với nhà họ Hàn đầu tiên!”
Nét mặt ông ta vô cùng bình tĩnh, có vẻ việc nắm giữ tỉnh Giang Bình mới là chuyện lớn hàng đầu, còn báo thù cho con trai ông ta chỉ là tiện thể mà thôi.
- ---------------------------