“Rầm!”
Dược Vương đánh bay một cao thủ của Mục phủ, quay người đấm về phía Mục thành chủ.
Khí thế của Mục thành chủ tăng vọt, ông lão tung chưởng: “Rầm!”
Một tiếng động lớn bỗng vang lên!
Dược Vương bị đánh lùi năm, sáu bước, còn Mục thành chủ cũng lui về sau mấy mét, ngồi xuống xe lăn của ông lão.
Cho đến giờ phút này, cao thủ của Mục phủ mới biết chân Mục thành chủ vẫn chưa khỏi hẳn, trong lúc nhất thời, ai cũng biến sắc.
Họ biết rõ Dược Vương mạnh đến mức nào.
Nếu chân Mục thành chủ đã hồi phục, Dược Vương không làm gì được Mục thành chủ, nhưng bây giờ, chân Mục thành chủ vẫn chưa khỏi, còn đánh kiểu gì đây?
Trong mắt Mục thành chủ lóe lên ánh sáng sắc bén, ông lão nhìn chằm chằm vào Dược Vương.
Sau khi đánh một đòn với Mục thành chủ, Dược Vương lui ra sau nhưng vẫn không hề chần chừ, lại lao tới chỗ Mục thành chủ tiếp.
Mục thành chủ tức giận nói: “Chán sống rồi!”
Ông lão nói rồi cũng lao tới chỗ Dược Vương với xe lăn.
“Rầm rầm rầm!”
Hai người điên cuồng so chiêu với nhau.
Tuy chân Mục thành chủ chưa khỏi nhưng thực lực của ông lão vẫn vô cùng mạnh mẽ, Dược Vương liên tục lùi ra sau.
Cao thủ của Mục phủ đều thầm thở phào nhẹ nhõm, rõ ràng Dược Vương vẫn không phải đối thủ của Mục thành chủ.
Nhưng Mục thành chủ đang đánh với Dược Vương thì hết sức kinh hãi.
Ông lão đã cảm nhận được, bây giờ Dược Vương đã hoàn toàn mất cảm giác, hai người đánh với nhau nhiều như thế, đòn tấn công nào cũng hết sức mạnh mẽ, nhưng trên mặt Dược Vương vẫn không hề có vẻ đau đớn gì.
Lúc này, rốt cuộc ông lão cũng kiểm chứng được suy đoán trước đó của mình, bây giờ Dược Vương chẳng khác gì cái xác không hồn, chỉ có ý chí chiến đấu điên cuồng, không những thế, Dược Vương còn không có cảm giác đau.
Nhưng lúc này, kiếm khách Ảnh Tử vẫn đang tiếp tục đột phá, khí thế của ông ta ngày càng tăng, nhưng vẫn chưa đột phá được.
Phía bên kia, đám người Dương Thanh cũng cảm nhận được trận chiến đã nổ ra.
“Trạng thái của Dược Vương rất khác thường”.
Lão Cửu về tới phòng, nghiêm nghị nói: “Mắt ông ta đỏ ngầu, bây giờ chẳng khác gì cái xác không hồn không có cảm giác, cũng không biết đau, thực lực hết sức khủng khiếp”.
Ông lão vừa lén tới chỗ Dược Vương và Mục thành chủ đánh nhau.
Nghe thấy thế, đám người Dương Thanh biến sắc.
Dương Thanh nghiêm nghị nói: “Kiếm khách Ảnh Tử vẫn chưa đột phá, còn Mục thành chủ thì đang bị Dược Vương quấn lấy, một khi thành chủ Hoài Thành tới, Mục phủ sẽ gặp nguy hiểm ngay”.
Lão Cửu gật đầu: “Tuy Mục thành chủ có thể áp đảo Dược Vương, nhưng rõ ràng Dược Vương đã biến thành người khác, không có bất cứ cảm giác gì, nếu cứ tiếp tục, có lẽ Mục thành chủ sẽ kiệt sức”.
“Đến khi đó, cho dù Dược Vương bị Mục thành chủ giết, một khi thành chủ Hoài Thành đến Mục phủ, với tiêu hao to lớn sau khi chiến đấu với Dược Vương, Mục thành chủ không thể là đối thủ của thành chủ Hoài Thành nữa”.
Dương Thanh nhìn về phía Hoài Lam: “Đã có tin gì về thành chủ Hoài Thành chưa?”
Hoài Lam lắc đầu: “Chưa có tin gì cả! Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, ông ta cũng đã biết tin chân Mục thành chủ chưa hồi phục, chắc chắn ông ta đang chạy tới Mục phủ rồi”.
Dương Thanh gật đầu, thoáng im lặng rồi nói: “Không được, chúng ta không thể ngồi chờ chết, nếu Mục phủ thua, chúng ta cũng đi đời!”
Lão Cửu nhìn về phía Dương Thanh: “Ý cậu là?”
Dương Thanh nói: “Chúng ta ra chỗ đánh nhau đi, cho dù thế nào, cũng không thể cam đoan sự an toàn của kiếm khách Ảnh Tử, Mục thành chủ đang bị Dược Vương quấn lấy, nếu lúc này có ai đó ra tay với kiếm khách Ảnh Tử đang đột phá thì hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng”.
Nghe thấy thế, lão Cửu cũng biến sắc.
Ông lão là cao thủ võ thuật, đương nhiên cũng hiểu rõ khi một cao thủ đang đột phá, nhất là đột phá Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong, nhỡ bị người khác cắt ngang thì họ sẽ gặp nguy hiểm rất lớn.
Nặng thì bỏ mạng, nhẹ thì bị thương nặng.
Lúc này, kiếm khách Ảnh Tử đang đột phá, ngay cả một cao thủ Siêu phàm Nhất Cảnh cũng có thể dễ dàng cắt ngang quá trình này.
“Không nên chần chừ nữa, chúng ta qua đó luôn đi!”
Lão Cửu cũng nhận ra sự quan trọng của việc này, vội nói.
Dương Thanh gật đầu, nhìn về phía Hoài Lam và Phùng Tiểu Uyển: “Nơi này rất an toàn, hai người đừng đi đâu, tôi và ông Cửu qua đó hỗ trợ”.
Hoài Lam vội gật đầu: “Anh Thanh, ông Cửu, hai người mau đi đi, không cần quan tâm đến tôi và Tiểu Uyển đâu, chúng tôi sẽ tự lo cho mình”.
“Ừm!”
Dương Thanh và lão Cửu cùng rời đi.
Hoài Lam và Phùng Tiểu Uyển nhìn theo bóng lưng họ với vẻ lo lắng.
“Hy vọng họ có thể bình an quay về!”
Phùng Tiểu Uyển nói với đôi mắt đỏ hoe.
Hoài Lam khẽ nói: “Tiểu Uyển, cô cứ yên tâm, chắc chắn anh Thanh và ông Cửu sẽ không sao đâu”.
Dương Thanh và lão Cửu nhanh chóng tới chỗ Mục thành chủ và Dược Vương giao đấu.
Lúc này, Mục thành chủ và Dược Vương vẫn đang điên cuồng đánh, vết thương trên người Dược Vương ngày càng nhiều, Mục thành chủ cũng có rất nhiều vết thương.
Nhưng hình như Dược Vương không cảm nhận được vết thương của mình nghiêm trọng đến mức nào, vẫn điên cuồng lao tới chỗ Mục thành chủ.
Mục thành chủ chỉ có thể kiên trì đánh với Dược Vương.
Phía bên kia, đội hộ vệ Ảnh Tử cường giả đã bao vây phòng của Mục thành chủ lại, trong phòng có khí thế rất mạnh liên tục tràn ra, đó là khí thế của kiếm khách Ảnh Tử đang đột phá.
“Cậu Thanh, sao hai người lại tới đây?”
Mục Hoa nhìn thấy Dương Thanh và lão Cửu, vội bước tới.
Dương Thanh nghiêm nghị nói: “Chúng tôi tới xem có giúp gì được không”.
Mục Hoa gật nhẹ đầu, lo lắng nhìn về phía Mục thành chủ, nói với Dương Thanh: “Nếu chân Mục thành chủ đã hồi phục, đừng nói là Dược Vương, ngay cả thành chủ Hoài Thành cũng không phải đối thủ của ông ấy”.
“Tình trạng của Dược Vương hết sức khác thường, như một cái xác không hồn, không có cảm giác, nhưng thực lực lại hết sức mạnh mẽ, chẳng biết thành chủ Hoài Thành đã làm gì ông ta”.
Nghe thấy Mục Hoa nói thế, Dương Thanh bỗng nhớ tới một người, sắc mặt lập tức trở nên vô cùng khó coi.
Anh nhìn chằm chằm vào Dược Vương, mắt Dược Vương đỏ ngầu, nét mặt lạnh tanh.
Lão Cửu nhìn về phía Dương Thanh: “Cậu biết ông ta đã gặp chuyện gì à?”
Dương Thanh nói: “Nếu tôi không đoán sai, Dược Vương đã chết, bây giờ ông ta chính là một cái xác không hồn, bị công nghệ cao cải tạo thành một cỗ máy giết người!”
“Sao cơ?”
Nghe thấy thế, Mục Hoa khiếp sợ hỏi: “Ý cậu là người này… cũng không phải Dược Vương, mà đã bị cải tạo thành một cỗ máy giết người á?”
Dương Thanh gật đầu: “Có một người tên Black Doctor nắm giữ kỹ thuật cải tạo cao thủ, thậm chí ông ta còn biến mình thành quái vật nửa người nửa máy”.
Mục Hoa kinh hãi, vội nói: “Năm cao thủ mà Hoài Trấn dẫn theo trước đó chính là quái vật nửa người nửa máy!”
Dương Thanh cắn răng: “Quả nhiên là Black Doctor!”
Trừ Black Doctor, anh không nghĩ ra ai có thể tạo ra cao thủ nửa người nửa máy nữa.