Mục lục
Chiến Thần Ở Rể - Vạn Thế Chiến Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thượng Quan Phó gật đầu: "Cũng có thể nói như vậy, chỉ có điều, trên người cậu ta không có chút hơi thở võ thuật nào tiết ra, tuyệt đối không có nghĩa là võ thuật của cậu ta đã mất hết, một vài cao thủ của giới võ thuật có cách để giấu kín cảnh giới võ thuật của bản thân".

Nghe đến những bí mật này, Thượng Quan Hoàng âm thầm kinh ngạc, nhưng hiện tại có thể chắc chắn một điều, Dương Thanh hoàn toàn có thể chỉ giả bộ mất võ thuật, có thể là muốn xem xem, khi mình mất đi thực lực thì sẽ có bao nhiêu người từng là bạn lại trở mặt thành thù.

Thượng Quan Hoàng nói: "Tên nhóc này quả là thâm sâu hơn người, ngay cả chú cũng không nhìn thấu được cậu ta". Thượng Quan Phó dặn dò: "Bất kể thế nào, trước khi chắc chắn cậu ta thực sự bị mất sạch tu vi võ thuật, nhất định phải đối đãi đúng lễ nghĩa, đừng có xúc phạm cậu ta, bởi một khi tu vi của cậu ta vẫn còn thì Hoàng tộc Thượng Quan này sẽ gặp đại nạn đấy".

Thượng Quan Hoàng gật đầu: "Hoàng thúc cứ yên tâm, cháu biết nên làm thế nào. Vừa rồi cháu cũng đã dựa theo kế hoạch của chúng ta, nói chuyện Thượng Quan Nhu gả vào nhà họ Lý thành Thượng Quan Nhu vì cậu ta nên mới phải hi sinh hạnh phúc bản thân, chỉ cần tu vi võ thuật của cậu ta vẫn còn thì nhất định sẽ ra tay ngăn cản việc này".

Nếu để Dương Thanh nghe thấy cuộc trò chuyện này, anh nhất định sẽ khiếp sợ cực kì. Anh công khai chuyện mình bị mất sạch tu vi võ thuật chỉ vì biết không thể tiếp tục giấu giếm chuyện này mà thôi.

Lúc này, anh đang đi theo quản gia Chương đến một khu nhà cao cấp bên trong Hoàng phủ họ Thượng Quan.

"Thưa cậu Thanh, sau này mời cậu tạm nghỉ ngơi ở đây, hai người này được phân công đến hầu hạ cậu, nếu có gì cần, cậu cứ việc sai bảo là được ạ".

Bên cạnh quản gia Chương có hai cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, nghe quản gia Chương nói xong liền vội vàng chào hỏi: "Xin chào cậu Thanh!" . ngôn tình ngược

Dương Thanh nhíu mày, nói: "Tôi không cần bất cứ người nào hầu hạ, để bọn họ rời khỏi đây đi!"

Quản gia Chương thoáng do dự, hai cô gái này thoạt nhìn trẻ tuổi nhưng thực tế cũng là cao thủ võ thuật, đây là người lão ta cố tình bố trí ở lại bên cạnh Dương Thanh, vừa là để hầu hạ Dương Thanh đồng thời còn để giám sát từng hành vi cử chỉ của anh nữa.

"Sao hả? Ở Hoàng tộc họ Thượng Quan này, tôi không có một chút tự do nào à? Ngay cả loại chuyện như không cần người hầu hạ, cũng không có tư cách quyết định?", Dương Thanh lạnh lẽo hỏi.

Quản gia Chương run người lên, kinh sợ nói: "Cậu Thanh quá lời rồi, Hoàng Chủ đã nói, cần tiếp đãi cậu theo quy chế tối cao, nếu cậu không cần người hầu hạ thì để tôi điều bọn họ đi ạ".

Dứt lời, quản gia Chương vội vã dẫn hai cô gái kia rời khỏi đó.

Bọn họ vừa đi, sắc mặt Dương Thanh liền lộ vẻ lo âu, sao anh không biết hai cô gái mà quản gia Chương vừa mang tới đây là để giám sát anh chứ?

Hiển nhiên, Hoàng tộc họ Thượng Quan này cũng không phải là một chốn an toàn, đây cũng là nguyên nhân khiến anh quyết định bảo nhà họ Lý đưa Ngải Lâm về Yến Đô khi cô ấy tỉnh lại trước khi anh lên đường tới Hoàng tộc họ Thượng Quan.

Anh đã bố trí xong xuôi mọi việc, chỉ cần Ngải Lâm về tới Yến Đô là sẽ có người đưa cô ấy tới một nơi an toàn.

Chỉ có điều, hiện tại anh còn không biết Phùng Tiểu Uyển đã đưa bé Tĩnh An đi đâu rồi. Song, trước mắt không có tin tức gì truyền đến thì chính là tin tốt nhất, chưa biết chừng Phùng Tiểu Uyển đã đưa bé Tĩnh An rời khỏi Hoàng thành Thượng Quan rồi cũng nên.

Đúng lúc này, chợt có tiếng gõ cửa vang lên, sau đó, tiếng Thượng Quan Nhu vẳng vào trong nhà: "Cậu Thanh, tôi có thể vào không?"

Dương Thanh nói vọng ra: "Cửa không khóa, mời vào!"

Chốc lát sau, Thượng Quan Nhu đã đi tới trước mặt Dương Thanh, cười hỏi: "Ông nội tôi không làm khó cậu chứ?"

Dương Thanh lắc đầu, sắc mặt phức tạp, nhìn về phía Thượng Quan Nhu, hỏi: "Chị sắp phải gả tới nhà họ Lý?"

Không biết vì sao, Thượng Quan Nhu nghe nói thế liền lộ vẻ bối rối, nhưng chỉ thoáng chốc, tia hoảng loạn trên mặt cô ta đã biến mất, cô ta cười nói: "Cậu biết rồi à!"

Thượng Quan Nhu như muốn né tránh ánh mắt Dương Thanh, giống một đứa trẻ đã làm sai chuyện gì.

Nhìn Thượng Quan Nhu như vậy, Dương Thanh biết ngay, dù vừa rồi Thượng Quan Hoàng không hoàn toàn nói thật thì ít ra có một điều này là thật, Thượng Quan Nhu không muốn kết hôn với người nhà họ Lý.

"Thượng Quan Hoàng Chủ nói, vì cứu tôi ra khỏi nhà họ Lý nên chị mới đồng ý kết hôn với con cháu nhà đó?", Dương Thanh hỏi.

Thượng Quan Nhu lập tức hiểu ra, đây nhất định là điều mà Thượng Quan Hoàng vừa nói với Dương Thanh.

Bỗng dưng cô ta không biết nên trả lời Dương Thanh thế nào, nhưng chính một chốc do dự bối rối này của cô ta đã khiến Dương Thanh gần như khẳng định, đúng là vì mình nên Thượng Quan Nhu mới đồng ý kết hôn với người nhà họ Lý.

Lát sau, Thượng Quan Nhu mới lên tiếng: "Thực ra, kết hôn với ai cũng chẳng quan trọng, dù sao tôi cũng là con gái của Hoàng tộc họ Thượng Quan, vốn không có quyền tự do quyết định hôn nhân của mình, dù có muốn kết hôn với người mình thích thì chỉ e không thể được rồi".

Cô ta hâm mộ Tần Thanh Tâm, thậm chí còn từng nghĩ, nếu mình cũng sinh ra trong một gia tộc bình thường, mình chính là Tần Thanh Tâm thì tốt biết bao.

Hồi lâu sau, Dương Thanh mới ngẩng đầu nhìn về phía Thượng Quan Nhu, áy náy nói: "Xin lỗi, tôi đã làm liên lụy đến chị, nay tôi đã thành một kẻ vô dụng, dù có muốn giúp chị cũng chẳng giúp được gì".

Thượng Quan Nhu hoàn toàn không hề bất ngờ, cô ta tin Dương Thanh thực sự đã mất hết tu vi võ thuật. Cô ta chỉ khẽ mỉm cười lắc đầu, rồi đột nhiên lại nhìn Dương Thanh, nghiêm túc hỏi: "Nếu như cậu có thể khôi phục tu vi võ thuật trước khi tôi phải làm dâu nhà họ Lý thì cậu sẽ ngăn cản hôn lễ này chứ?"

Dương Thanh sửng sốt, nhìn vào đôi mắt tràn ngập mong đợi của Thượng Quan Nhu, anh gật đầu không hề do dự: "Tôi sẽ ngăn cản!"

Nhận được đáp án này, Thượng Quan Nhu lập tức nở nụ cười, nói: "Có được lời này của cậu là đủ rồi! Dương Thanh, cảm ơn vì đã khiến tôi gặp được cậu ngay trong những năm tháng đẹp nhất này!"

Ánh mắt Thượng Quan Nhu mềm mại đầy tình tứ khiến Dương Thanh bỗng cảm thấy không thích ứng được, đành giả vờ trấn tĩnh cười khổ, nói: "Cảm ơn gì chứ? Ngày nay tôi chỉ còn là một tên vô dụng, tôi đã hại chị rồi".

Thượng Quan Nhu khẽ mỉm cười, lắc đầu nói: "Dương Thanh, cậu đừng nên nói vậy, dù không có cậu, tôi cũng sẽ bị gả cho người khác, con gái sinh ra trong các gia tộc lớn vốn đã được định sẵn là những vật hi sinh dùng để kết thông gia".

Dứt lời, cô ta đứng lên, cười cười: "Tôi chỉ tới thăm hỏi cậu một chút, nếu cậu đã không việc gì thì tôi cũng yên tâm rồi, tôi về trước nhé".

Nhìn theo bóng Thượng Quan Nhu đi xa dần, lòng Dương Thanh khó chịu vô cùng.

Anh vốn không thích làm liên lụy đến người khác, huống chi lại là một người không có nhiều liên quan đến mình, điều này càng khiến anh cảm thấy tội lỗi. "Có lẽ, vẫn còn hi vọng!"

Dương Thanh thì thào nói nhỏ, sau đó ngồi xếp bằng, tầng thứ nhất trong phép hô hấp của Đại Đạo Thiên Diễn Kinh, lần thứ hai được vận chuyển.

Nay anh chỉ có thể kí thác hi vọng vào Đại Đạo Thiên Diễn Kinh để mong khôi phục võ thuật của mình.

Thời gian trôi nhanh, chớp mắt đã qua ngày thứ ba Dương Thanh tới Hoàng tộc họ Thượng Quan.

Hôm nay, Ngải Lâm cũng được nhà họ Lý đưa về Yến Đô, ngay trong ngày, cô ấy đã được người của Dương Thanh đón đi luôn.

Chỉ có điều, mấy ngày này vẫn hoàn toàn không có chút tin tức nào về Phùng Tiểu Uyển và bé Tĩnh An, điều này làm cho lòng Dương Thanh lo lắng bồn chồn.

Ngày thứ ba kể từ khi Dương Thanh tới Hoàng tộc họ Thượng Quan, bên trong Hoàng phủ đã giăng đèn kết hoa khắp nơi, bầu không khí hân hoan tràn ngập.

"Hoàng tộc hôm nay có việc vui sao?"

Dương Thanh ngăn một người hầu đi ngang qua, hỏi.

Người hầu vội gật đầu, cười đáp: "Hôm nay, chủ gia tộc họ Lý dẫn cháu ông ấy là Lý Bảo Tuấn đến Hoàng tộc dạm hỏi".

Dương Thanh nhíu mày, hỏi: "Là Lý Bảo Tuấn của nhà họ Lý muốn kết hôn với Thượng Quan Nhu?"

Người hầu đáp: "Đúng vậy!"

Cơn giận dữ bất chợt tràn ra từ trên người Dương Thanh, vội vàng tới hỏi cưới như vậy sao?

Thời gian qua, mỗi ngày Dương Thanh đều cố gắng cưỡng ép bản thân sử dụng tầng thứ nhất trong phép hô hấp của Đại Đạo Thiên Diễn Kinh, hôm nay đã tăng thời gian sử dụng từ năm, sáu giây lên tới năm, sáu phút.

Kế hoạch ban đầu của Dương Thanh là trong một tuần cố gắng khôi phục các vết thương trên người, nhưng nhờ việc có thể duy trì năm, sáu phút sử dụng tầng hô hấp thứ nhất, tốc độ hồi phục của anh cũng tăng lên mấy lần, hiện tại, các vết thương trên người anh về cơ bản đã khỏi hẳn. . Ủng hộ chính chủ vào ngay ++ TRÙMtru уện.о г g ++

Ngoài ra, Dương Thanh còn kinh ngạc phát hiện, khi tiếp tục tu luyện Đại Đạo Thiên Diễn Kinh, trước đây, nguồn năng lượng thông qua phép hô hấp để biến thành nguồn lực tăng cao võ thuật của bản thân thì nay đã được dùng để tăng mạnh sức chống đỡ của thân thể.

Thực lực cũ của Dương Thanh vốn đã đạt với Siêu Phàm Tam Cảnh, độ mạnh của thân thể cũng tương đương với cao thủ Siêu Phàm Tam Cảnh, tuy nay cảnh giới võ thuật không còn nhưng độ mạnh của thân thể lại vẫn tăng lên.

Phát hiện này khiến Dương Thanh mừng rỡ vô cùng, cứ tiếp tục theo quy luật ấy, độ mạnh của thân thể anh sẽ càng ngày càng tiến bước, đến khi đó, dù có so đấu với cao thủ Siêu Phàm Cảnh, đối phương cũng không thể dễ dàng giết anh được.

Ngày nay, các đòn tấn công của cao thủ dưới Siêu Phàm Cảnh với anh hoàn toàn không có tác dụng gì.

Nhưng điều này còn chưa đủ, chỉ khi cảnh giới võ thuật khôi phục, anh mới có thể phát huy thực lực mạnh nhất.

Nếu không, dù hiện tại thân thể anh đạt tới độ mạnh của thân thể cao thủ Siêu Phàm Tam Cảnh thì anh cũng không phải là đối thủ của cao thủ võ thuật Siêu Phàm Tam Cảnh. Cùng lúc đó, trong Hoàng phủ họ Thượng Quan, tại một khu nhà cao cấp khác.

"Sau khi biết tin nhà họ Lý đến cầu hôn Thượng Quan Nhu, Dương Thanh có phản ứng gì?"

Thượng Quan Hoàng nhìn về phía một gã người hầu, hỏi.

Nếu Dương Thanh có mặt ở đây, anh sẽ nhận ra, gã người hầu kia chính là người anh vừa mới chặn đường để hỏi tin.

Người hầu vội nói: "Hình như cậu ta vô cùng tức giận, nhưng ngay sau đó lại im lặng, như là đang suy nghĩ điều gì, lông mày cũng nhíu chặt lại".

Thượng Quan Hoàng lại hỏi: "Trừ điều đó thì không còn phản ứng nào khác, cũng không nói gì thêm à?"

Người hầu kia lắc đầu.

Thượng Quan Hoàng cho người hầu lui ra ngoài, mặt lộ vẻ nghi hoặc: "Chỉ phẫn nộ thôi sao?"

Kế hoạch của lão ta là lợi dụng Dương Thanh đối phó với nhà họ Lý, nhưng bây giờ, Dương Thanh chỉ lộ vẻ tức giận, lại không có bất cứ cử chỉ nào khác, điều này làm lão ta hơi thất vọng.

So với việc gả Thượng Quan Nhu vào nhà họ Lý để nhận được sự ủng hộ từ gia tộc họ Lý, lão ta càng muốn phá đổ nhà họ Lý, để từ nay về sau, Hoàng thành Thượng Quan này sẽ do Hoàng tộc họ Thượng Quan định đoạt mọi thứ.

Có lẽ như thế còn chưa đủ, đã vậy thì sẽ phải cho cậu ta thêm chút cảm giác bị đè nén nữa mới được.

Chẳng bao lâu sau, người nhà họ Lý đã tới, Lý Giang Hùng dẫn theo Lý Bảo Tuấn đang hết sức kích động đi vào Hoàng tộc họ Thượng Quan, đám người hầu đi sau còn khiêng theo vài rương quà quý.

"Lý Giang Hùng cùng cháu trai Lý Bảo Tuấn đến xin gặp mặt Hoàng Chủ!"

Đi tới trước cung điện của Thượng Quan Hoàng, Lý Giang Hùng cất cao giọng hô.

Thượng Quan Hoàng cười lớn, nói: "Ông chủ Lý khách sáo rồi, mau vào đi!"

Lúc này, trong điện Thượng Quan Hoàng, Thượng Quan Hoàng đang ngồi trên ngai vàng, bên dưới là những thành viên dòng chính của Hoàng tộc họ Thượng Quan.

Thượng Quan Nhu cũng có mặt ở đó, thấy Lý Giang Hùng dẫn theo Lý Bảo Tuấn vào trong cung điện, gương mặt xinh đẹp của cô ta hoàn toàn không có một tia dao động nào.

“Thưa Hoàng Chủ, cháu tôi là Lý Bảo Tuấn xưa nay luôn hết lòng cảm mến công chúa Thượng Quan Nhu, hôm nay tôi dẫn nó đến đây để xin được kết thông gia với Hoàng Chủ, mong Hoàng Chủ có thể đồng ý cho công chúa Thượng Quan Nhu gả vào gia tộc họ Lý chúng tôi".

Lý Giang Hùng cung kính nói.

Dẫu sao, Thượng Quan Nhu cũng là người thừa kế của Hoàng tộc họ Thượng Quan, nay lại bị gả tới nhà họ Lý, vậy coi như đã mất vị trí người thừa kế rồi.

Đương nhiên, đây không phải trọng điểm. Trọng điểm là, Thượng Quan Nhu là nữ thần của giới trẻ ở Hoàng thành Thượng Quan này, nay nữ thần của bọn họ sắp phải kết hôn, rất nhiều người đều đau lòng cảm thán không thôi.

Dương Thanh cũng đã nhận được tin bảy ngày sau, Thượng Quan Nhu sẽ kết hôn với Lý Bảo Tuấn, chỉ có điều, ngoài mặt anh hoàn toàn không lộ bất cứ phản ứng gì, lúc ở một mình lại điên cuồng tu luyện.

Nay, anh đã có thể duy trì năm, sáu phút khi sử dụng tầng thứ nhất trong phép hô hấp của Đại Đạo Thiên Diễn Kinh, dựa theo tốc độ này, trước khi Thượng Quan Nhu kết hôn, hẳn là anh đã có thể tự do sử dụng tầng thứ nhất của phép hô hấp này.

"Vì mình, Thượng Quan Nhu mới bị ép phải làm dâu nhà họ Lý, mình nhất định phải ngăn cản hôn lễ này!", Dương Thanh thầm nhủ trong lòng.
Mấy ngày sau đó, Dương Thanh ngày đêm thúc giục bản thân điên cuồng tu luyện Đại Đạo Thiên Diễn Kinh.

Chỉ năm ngày ngắn ngủi, anh đã có thể duy trì liên tục tầng thứ nhất trong phép hô hấp của Đại Đạo Thiên Diễn Kinh.

Vết thương của anh cũng gần như đã khỏi hẳn.

Chỉ có điều, cảnh giới võ thuật của anh trước sau vẫn chưa hề khôi phục, hơn nữa, anh cũng không cách nào sử dụng được tầng thứ hai trong phép hô hấp của Đại Đạo Thiên Diễn Kinh. Mỗi lần nỗ lực cưỡng chế bản thân sử dụng tầng thứ hai trong phép hô hấp, anh đều sẽ cảm thấy khí huyết trong người cuộn trào, đầu như sắp nổ tung.

"Nếu như không thể khôi phục thực lực, mình hoàn toàn không có bất cứ hi vọng nào ngăn cản được hôn lễ của Thượng Quan Nhu với Lý Bảo Tuấn".

Dương Thanh ngừng tu luyện, đi qua đi lại trong phòng, sắc mặt cực kì nặng nề và căng thẳng.

Ngay khi anh đang suy tư xem nên làm thế nào để có thể khôi phục võ thuật trong vòng hai ngày, tại nơi ở của Thượng Quan Hoàng:

"Trong thời gian này, Dương Thanh đang làm những gì?"

Thượng Quan Hoàng nhìn về phía Thượng Quan Tử Khiêm đang đứng trước mặt mình, cất tiếng hỏi.

Thượng Quan Tử Khiêm vội vàng thưa: "Năm ngày gần đây, cậu ta một mực ở yên trong phòng, không hề đi ra".

Thượng Quan Hoàng nhíu mày: "Không ra đến cửa?"

Thượng Quan Tử Khiêm gật đầu: "Trừ người đưa ba bữa cơm mỗi ngày được cậu ta cho phép đi vào, thời gian còn lại luôn đóng cửa không ra, không cho phép bất cứ kẻ nào tới quấy rầy mình".

Nghe Thượng Quan Tử Khiêm nói thế, Thượng Quan Hoàng càng thêm nghi hoặc, lão ta thực sự không hiểu, rốt cuộc Dương Thanh đang làm gì?

Theo những gì lão ta hiểu về con người Dương Thanh, khi biết Thượng Quan Nhu sẽ phải làm dâu nhà họ Lý, hẳn Dương Thanh sẽ đứng ra ngăn cản, chí ít cũng sẽ tới nói một câu với lão ta mới đúng.

Nhưng nay, Dương Thanh lại thờ ơ như thể mọi chuyện đều không liên quan đến mình, anh vẫn chăm chú làm việc của mình mà thôi.

"Phụ hoàng, hẳn là cậu ta đang tu luyện", Thượng Quan Tử Khiêm bỗng nói.

Thượng Quan Hoàng không đáp lời, lão ta vẫn đang mải suy tư. Lão ta cũng nghĩ đến khả năng này, song lão ta đã cài một số cao thủ ở quanh khu nhà Dương Thanh đang ở, nhưng căn cứ theo báo cáo của họ, căn phòng của Dương Thanh chưa từng tiết ra một chút hơi thở võ thuật nào.

Khi đang tu hành, bất luận cao thủ võ thuật cấp bậc nào đều không thể hoàn toàn che giấu hơi thở võ thuật trên người mình.

Lão ta đang hoài nghi, cao thủ lão ta phái đi rõ ràng không hề cảm thụ được hơi thở võ thuật của Dương Thanh, nhưng Dương Thanh lại đóng cửa không ra tròn năm ngày nay, nếu không phải đang tu luyện thì là đang làm gì?

"Con ra ngoài trước đi!", Thượng Quan Hoàng nói.

Sau khi Thượng Quan Tử Khiêm rời khỏi đó, một lão già mặc đồ trắng lại bước ra.

Thượng Quan Hoàng hỏi: "Hoàng thúc, chú cho rằng, tay Dương Thanh này rốt cuộc đang làm gì vậy?" Thượng Quan Phó lắc đầu: "Loại tình huống này có vẻ trừ tu luyện thì không thể nào làm chuyện gì khác được. Nhưng mấu chốt là, trên người cậu ta hoàn toàn không có một chút hơi thở võ thuật nào tiết ra, ngay cả chú cũng đã âm thầm qua đó vài lần, đúng là không hề cảm nhận được bất kì hơi thở võ thuật nào cả".

Thượng Quan Hoàng kinh ngạc nói: "Ngay cả chú cũng không cảm nhận được sao? Chẳng lẽ, tu vi võ thuật của cậu ta thực sự bị mất sạch rồi?"

Thượng Quan Phó gật đầu: "Không loại trừ khả năng này. Có lẽ mấy ngày nay cậu ta đóng cửa không ra ngoài là để nghĩ cách tu luyện, chỉ có điều, võ thuật đã bị phế mất, vẫn không có cách nào khôi phục cảnh giới".

Nghe Thượng Quan Phó nói thế, Thượng Quan Hoàng bỗng thấy hơi thất vọng. Đã năm ngày trôi qua kể từ khi nhà họ Lý tới hỏi cưới, ngày kia Thượng Quan Nhu sẽ phải lấy chồng, nếu đến khi đó Dương Thanh còn đóng cửa không ra, Thượng Quan Nhu sẽ thực sự phải làm dâu nhà họ Lý.

Mặc dù đây là một kế hoạch không có khả năng thất bại do chính lão ta thiết kế nhưng lão ta đã nhịn gia tộc họ Lý này quá lâu rồi, so với việc để Thượng Quan Nhu về làm dâu nhà đó, lão ta càng tha thiết mong Dương Thanh có thể tiêu diệt gia tộc họ Lý này.

Dù sao lão ta cũng là chúa tể của Hoàng thành Thượng Quan, nhưng nay nhà họ Lý lại có một cao thủ Siêu Phàm Tứ Cảnh, đương nhiên lão ta không thể cho phép loại chuyện này phát sinh.

Điểm quan trọng nhất cần nhắc tới là, Thượng Quan Nhu chính là thiên kiêu do một tay lão ta bồi dưỡng nên, mọi mặt đều cực kì xuất sắc, mặc dù là nữ giới, còn rất trẻ tuổi, nhưng Thượng Quan Nhu đã đủ tư cách kế thừa vị trí này rồi.

So với ba đứa con trai của lão ta, Thượng Quan Nhu mới chính là người thừa kế thích hợp nhất.

Lão ta sợ là mình không đợi được ngày thấy ba đứa con trai vượt qua được Thượng Quan Nhu, mà tương lai cũng không có khả năng này rồi.

"Xem ra, lần này thật sự phải gả con bé Nhu vào nhà họ Lý rồi".

Một hồi lâu sau, Thượng Quan Hoàng thở dài, nói.

Thượng Quan Phó lại bảo: "Cháu đừng quá bi quan, còn chưa tới phút chót, chúng ta không thể bảo đảm sẽ có chuyện gì xảy ra".

Thượng Quan Hoàng gật đầu: "Cháu cũng chẳng có gì mà bi quan quá, nếu Dương Thanh quả thật đã thành thứ bỏ đi thì để con bé Nhu về làm dâu nhà họ Lý cũng là một lựa chọn tốt".

Tuy các mặt đều không bằng Thượng Quan Nhu nhưng dù sao Thượng Quan Tử Khiêm cũng là bố ruột của Thượng Quan Nhu, nếu Thượng Quan Hoàng truyền lại ngôi vị của mình cho Thượng Quan Tử Khiêm, Thượng Quan Nhu nhất định sẽ dốc hết sức trợ giúp, như vậy thì cũng coi như cả gia tộc họ Lý dốc toàn lực trợ giúp Thượng Quan Tử Khiêm rồi.

Chỉ cần cảnh giới võ thuật của Lý Trọng không đột phá được thì gia tộc họ Lý cũng chẳng phải đối thủ đáng gờm gì, dù sao Hoàng tộc họ Thượng Quan còn có một Thượng Quan Phó, lại thêm một người bảo vệ Hoàng tộc đang ẩn mặt chưa xuất hiện nữa.

Cùng lúc đó, ở nhà họ Lý.

"Chính xác!"

Lý Trọng gật đầu, tiếp tục nói: "Cho nên, hiện tại chính cậu ta cũng không rõ rốt cuộc Dương Thanh có mất sạch tu vi võ thuật hay không. Vì thế, Thượng Quan Hoàng mới muốn dùng mối liên hôn này để ép Dương Thanh, bởi vì quan hệ giữa Dương Thanh và Thượng Quan Nhu vốn cực kì tốt, quan trọng nhất là Dương Thanh rất trọng tình trọng nghĩa, nếu Dương Thanh biết Thượng Quan Nhu bị ép gả cho người nhà họ Lý ta, con nghĩ, cậu ta sẽ làm thế nào?"

Lý Giang Hùng hít mạnh một hơi, lập tức nói: "Nhất định cậu ta sẽ cản trở hôn lễ này, chỉ cần cậu ta ra tay liền đã rõ, võ thuật của cậu ta không hề bị phế mất".

"Đến khi đó, nhà họ Lý ta sẽ phải nhận lửa giận của cậu ta, còn về Hoàng tộc họ Thượng Quan, sợ là đã sớm coi chúng ta như cái gai trong mắt, nhất là từ sau khi bố xuất hiện, bọn họ càng không cách nào bỏ qua nhà họ Lý ta".

"Như thế, Thượng Quan Hoàng có thể mượn tay Dương Thanh, diệt nhà họ Lý ta, từ nay về sau, Hoàng thành Thượng Quan không còn ai có thể đe dọa đến địa vị của Hoàng tộc họ Thượng Quan nữa".
Sau khi thốt ra suy đoán của mình, Lý Giang Hùng lập tức cảm thấy ớn lạnh tới tận xương tủy.

Lão ta lập tức luống cuống: "Bố, Thượng Quan Hoàng thật quá đê tiện khốn nạn, định mượn tay Dương Thanh hủy diệt chúng ta, vậy thì hôn lễ ngày kia chúng ta không thể đồng ý được!"

Lý Trọng lạnh lùng nói: "Không đồng ý? Đừng quên, Hoàng tộc họ Thượng Quan còn có một người bảo vệ Hoàng tộc, nếu chúng ta dám từ chối, chỉ sợ Hoàng tộc họ Thượng Quan sẽ có lí do chính đáng để ra tay với chúng ta. Bố từng nghe nói, trong Hoàng tộc họ Thượng Quan, ngoài người bảo vệ Hoàng tộc, bọn họ còn có một cao thủ Siêu Phàm Cảnh nữa". Nghe Lý Trọng nói thế, Lý Giang Hùng đã sợ ngây người, lão ta chỉ biết người mạnh nhất trong Hoàng tộc họ Thượng Quan chính là Thượng Quan Hoàng, có thực lực bán bộ Siêu Phàm Cảnh.

Lão ta chưa từng nghe nói đến một cao thủ Siêu Phàm Cảnh khác của Hoàng tộc họ Thượng Quan.

"Vậy giờ chúng ta phải làm sao ạ? Chẳng lẽ khoanh tay ngồi chờ Dương Thanh tiêu diệt chúng ta sao?", Lý Giang Hùng thấp thỏm lo âu nói.

Lý Trọng im lặng, chỉ đi qua đi lại trong phòng, khuôn mặt tràn đầy suy tư.

Chừng năm phút sau, Lý Trọng mới dừng bước, quay sang nhìn Lý Giang Hùng, nói: "Hôn lễ ngày kia không thể hủy bỏ! Bố cần con tới Hoàng tộc họ Thượng Quan một chuyến ngay bây giờ".

"Bố cứ sai bảo, chỉ cần có thể để nhà ta tránh qua tai họa lần này, bảo con làm gì con cũng tình nguyện", Lý Giang Hùng vội nói.

Lý Trọng gật đầu, bảo: "Con tới Hoàng tộc, tìm Dương Thanh, nói cho cậu ta biết, không phải nhà họ Lý muốn cưỡng ép Thượng Quan Nhu kết hôn mà do Thượng Quan Hoàng phái Thượng Quan Tử Khiêm tới nhà ta, nói muốn làm thông gia với nhà ta, nhà họ Lý ta cũng biết Thượng Quan Nhu là bạn của Dương Thanh, nhưng chịu áp lực của Hoàng tộc họ Thượng Quan, hiện tại không biết nên làm sao cho phải".

Lý Giang Hùng lập tức tỉnh ra, nói: "Bố, vậy là bố định hợp tác với Dương Thanh, chơi Hoàng tộc họ Thượng Quan một vố?"

Lý Trọng lắc đầu: "Nếu Dương Thanh bảo chúng ta cứ tiếp tục cử hành hôn lễ thì chứng tỏ võ thuật của cậu ta đã khôi phục trở lại, có năng lực ngăn cản hôn lễ này, thậm chí, rất có thể còn muốn nhân cơ hội này để ra tay với nhà họ Lý ta".

"Nếu cậu ta bảo chúng ta hủy bỏ hôn lễ đi, đồng thời còn cảnh cáo chúng ta, vậy có nghĩa là cậu ta đang cố gắng phô trương thanh thế, nhưng thực tế đã mất sạch tu vi võ thuật, cho nên mới nỗ lực lấy lời nói uy hiếp để ngăn cản hôn lễ này".

Nghe vậy, Lý Giang Hùng lập tức vui vẻ: "Con hiểu rồi, Thượng Quan Hoàng muốn mượn tay Dương Thanh để đối phó với chúng ta, nếu quả đúng Dương Thanh đã mất sạch võ thuật, nhà họ Lý ta có thể bình yên vô sự, còn có thể lấy được một thiên kiêu của Hoàng tộc họ Thượng Quan về làm dâu, đây chính là chuyện vui lớn của gia tộc ta". . truyện tiên hiệp hay

Lý Trọng gật đầu: "Nếu tu vi võ thuật của Dương Thanh không hề bị mất đi thì dù phải làm mất lòng Hoàng tộc họ Thượng Quan, chúng ta cũng cần nhanh chóng hủy bỏ cuộc hôn nhân này, khiến Dương Thanh không có lí do ra tay với chúng ta. Hơn nữa, chuyện Thượng Quan Hoàng muốn lợi dụng Dương Thanh sẽ khiến cậu ta tức giận, chỉ cần chúng ta kích động đúng chỗ, chưa biết chừng còn có thể khiến Dương Thanh ra tay với Hoàng tộc họ Thượng Quan đấy chứ".

Mắt Lý Giang Hùng đã sáng rực lên, lão ta càng lúc càng sùng bái Lý Trọng, vốn nhà họ Lý này đã rơi vào thế nguy hiểm, Lý Trọng chỉ nói đôi ba câu đã biến thành cơ hội mới cho gia tộc.

Một khi Dương Thanh đối đầu với Hoàng tộc họ Thượng Quan, thực lực của Hoàng tộc họ Thượng Quan nhất định sẽ bị suy giảm cực lớn, so sánh hai bên, thực lực của nhà họ Lý sẽ trở nên mạnh hơn.

"Nhưng nếu Hoàng tộc không cho phép chúng ta gặp mặt Dương Thanh thì sao ạ?", Lý Giang Hùng bỗng hỏi.

Lý Trọng cau chặt mày, sắc mặt cũng hiện vài tia lo lắng, những điều lão ta vừa nói cần điều kiện tiên quyết là gặp được Dương Thanh, nếu không thể gặp mặt Dương Thanh, mọi chuyện coi như đổ sông đổ bể. "Con cứ đi đi, nếu họ không cho gặp, chúng ta chỉ có thể đối mặt với mọi chuyện trước mắt thôi", Lý Trọng nói.

Hiển nhiên, ngay cả lão ta cũng không nghĩ ra cách nào tốt hơn.

Chẳng bao lâu sau, Lý Giang Hùng đã tới Hoàng tộc họ Thượng Quan.

"Sao ông chủ Lý lại tới đây?"

Lý Giang Hùng vừa tới Hoàng phủ họ Thượng Quan, Thượng Quan Hoàng lập tức nhận được tin này, bèn phái Thượng Quan Tử Khiêm đến gặp Lý Giang Hùng.

Lý Giang Hùng mỉm cười nói: "Chuyện là thế này, trước đây cậu Thanh có ở lại trong nhà họ Lý tôi một thời gian, có vài thứ quan trọng để quên ở đó, tôi mới tới đây trả lại".

"Thế à?'

Thượng Quan Tử Khiêm cũng cười nói: "Ông chủ Lý phái người đưa tới là được rồi, sao còn phải đích thân tới một chuyến như vậy".

Lý Giang Hùng cười cười bảo: "Đồ cậu Thanh để quên khá là quan trọng, cho nên tôi phải tự mình đưa tới, xin nhờ Tam hoàng tử dẫn tôi tới gặp cậu Thanh một chuyến".

Thượng Quan Tử Khiêm không phải kẻ ngu, ngày kia là đám cưới của hai bên gia tộc rồi, lúc này Lý Giang Hùng lại muốn gặp Dương Thanh, chỉ e không phải đơn giản là trả đồ mà thôi.

"Ông chủ Lý cứ đưa cho tôi, để tôi chuyển lại cho cậu Thanh là được rồi". Thượng Quan Tử Khiêm cười nói.

Lý Giang Hùng đã sớm nghĩ tới chuyện Hoàng tộc họ Thượng Quan không dễ dàng để lão ta vào gặp Dương Thanh, cho nên hoàn toàn không hề bất ngờ, cũng cười cười bảo: "Không phải tôi không yên tâm về Tam hoàng tử mà vì đồ vật cậu Thanh bỏ quên ở nhà tôi vốn liên quan đến việc riêng của cá nhân, bố tôi đã nhấn mạnh rằng tôi phải tự tay đưa cho cậu ấy mới được, mong Tam hoàng tử thứ lỗi cho".

"Được!"

Nhìn Thượng Quan Tử Khiêm quay đầu rời đi, đáy mắt Lý Giang Hùng thoáng lóe lên một tia sáng lạnh.

Chẳng bao lâu sau, Thượng Quan Tử Khiêm đã tới gặp Thượng Quan Hoàng, thông báo lại chuyện Lý Giang Hùng muốn gặp Dương Thanh.

Thượng Quan Hoàng nhíu mày: "Thời điểm này, ông ta muốn gặp Dương Thanh, chỉ e có điều khác thường".

"Vậy phụ hoàng đồng ý cho ông ta gặp hay không cho gặp ạ?", Thượng Quan Tử Khiêm hỏi.
Thượng Quan Hoàng cũng rơi vào tình thế khó xử. Dù sao Lý Giang Hùng cũng là chủ gia tộc họ Lý, hơn nữa, còn do Lý Trọng phái tới gặp Dương Thanh, bất kể thế nào, nếu không cho lão ta gặp Dương Thanh thì nói ra cũng rất khó coi.

"Nếu ông ta muốn gặp thì cứ để ông ta tới một chuyến đi!"

Trầm mặc hồi lâu, Thượng Quan Hoàng mới cất lời.

Lão ta quả thật không có lí do gì để ngăn trở, nếu cố tình cản lại thì không chỉ làm mất lòng nhà họ Lý mà còn có thể khiến Dương Thanh không vui. Thượng Quan Hoàng lại bổ sung: "Nhưng con phải tự mình đi theo, xem rốt cuộc ông ta định nói gì với Dương Thanh".

"Vâng, thưa phụ hoàng!"

Thượng Quan Tử Khiêm quay người đi khỏi đó.

Khi thấy Thượng Quan Tử Khiêm quay về, Lý Giang Hùng cười hỏi: "Tam hoàng tử, Hoàng Chủ có đồng ý cho tôi gặp cậu Thanh không?"

Thượng Quan Tử Khiêm cười cười, nói: "Để tôi đưa ông chủ Lý tới gặp cậu ấy".

Chỉ lát sau, hai người đã đi tới nơi ở của Dương Thanh, Thượng Quan Tử Khiêm thận trọng tiến lại gần, e dè gõ cửa phòng Dương Thanh, nói: "Cậu Thanh, ông chủ Lý tới, nói là cậu có để quên đồ vật quan trọng ở nhà họ Lý, hôm nay ông ấy đưa tới cho cậu".

Ngay sau đó, Lý Giang Hùng cũng lên tiếng: "Cậu Thanh, cậu xem, tôi có thể mang đồ vào trả lại cậu không?"

Dương Thanh đang tu luyện trong phòng, nghe thấy Thượng Quan Tử Khiêm nói thế bèn chậm rãi mở mắt, mặt thoáng lộ vẻ nghi hoặc.

Đương nhiên anh biết rõ mình không để quên thứ gì ở nhà họ Lý, vậy thì, Lý Giang Hùng nói thế là có ý gì?

"Để ông chủ Lý vào đi!", Dương Thanh nói vọng ra.

Cửa phòng mở ra, Lý Giang Hùng và Thượng Quan Tử Khiêm cùng đi vào.

Dương Thanh liếc nhìn Thượng Quan Tử Khiêm, lên tiếng: "Vừa lúc tôi có chuyện muốn nói với ông chủ Lý, mời Tam hoàng tử cứ đi trước đi!"

Thượng Quan Tử Khiêm sửng sốt, Thượng Quan Hoàng đã căn dặn ông ta phải ở lại bên cạnh xem bọn họ định nói gì, nhưng không ngờ, Lý Giang Hùng còn chưa lên tiếng, Dương Thanh đã thẳng thừng hạ lệnh đuổi khách.

"Việc này..." . ngôn tình hài

Thượng Quan Tử Khiêm thoáng do dự, nói: "Cậu Thanh, dù sao sức khỏe của cậu cũng mới hồi phục, phụ hoàng tôi không yên tâm lắm, có dặn tôi phải ở bên cạnh chăm sóc cậu".

Lý Giang Hùng lẳng lặng nở nụ cười, sao lão ta lại không hiểu được những lời bóng gió của Thượng Quan Tử Khiêm chứ?

Dương Thanh hơi nhíu mày, lộ vẻ không vui: "Sao thế? Tam hoàng tử đang lo ông chủ Lý sẽ làm hại tôi à?"

Thượng Quan Tử Khiêm lập tức hoảng sợ, vội vàng lắc đầu: "Đâu có, tôi xin đi ngay đây ạ!"

Tuy Thượng Quan Hoàng đã bảo ông ta ở lại nghe xem Dương Thanh và Lý Giang Hùng nói gì, nhưng Thượng Quan Tử Khiêm lại không dám làm mất lòng Dương Thanh, dẫu sao, tu vi võ thuật của Dương Thanh đã khôi phục hay chưa, hiện còn không ai hay biết.

Thượng Quan Tử Khiêm đi khỏi, lát sau, Dương Thanh mới nheo mắt nhìn chằm chằm Lý Giang Hùng, hỏi: "Ông chủ Lý muốn nói gì, hiện tại có thể nói được rồi đấy nhỉ?" Lý Giang Hùng lại liếc mắt nhìn ra phía cửa, thấy xung quanh không có ai mới hạ giọng thật thấp, nói với Dương Thanh: "Cậu Thanh có biết chuyện Hoàng tộc họ Thượng Quan muốn kết thông gia với nhà họ Lý tôi rồi chứ ạ?"

Dương Thanh không ngờ Lý Giang Hùng lại nhắc tới chuyện này, anh lạnh nhạt nhìn lão ta, hỏi: "Ông định nói gì?"

Lý Giang Hùng vội vàng bảo: "Thực ra, đây là một cái bẫy, một cái bẫy do Thượng Quan Hoàng bày ra".

"Hử?"

Dương Thanh lộ vẻ có hứng thú lắng nghe, anh nói: "Hãy nói rõ hơn đi."

Lý Giang Hùng vội vàng thuật lại những lời phân tích của Lý Trọng cho Dương Thanh nghe, bao gồm cả chuyện Thượng Quan Tử Khiêm đích thân tới nhà họ Lý, chủ động đề nghị hai bên kết làm thông gia.

Lòng Dương Thanh hốt hoảng đến lạnh cả sống lưng, anh vẫn cho rằng, Thượng Quan Nhu bất đắc dĩ đồng ý tới làm dâu nhà họ Lý là để cứu mình, lại không ngờ, từ đầu đến cuối, chuyện này đều do Thượng Quan Hoàng chủ động đề nghị gả Thượng Quan Nhu tới nhà họ Lý.

"Cậu Thanh, tôi nói với cậu những điều này, có thể cậu không tin, nhưng tôi biết, cậu cực kì thông minh, chỉ cần phân tích một chút là có thể nhận rõ nguyên do chính trong chuyện này".

Lý Giang Hùng tiếp tục nói: "Ai cũng biết cậu Thanh đây là một người trọng tình trọng nghĩa, nếu cậu đã biết chuyện này, nhất định sẽ ngăn cản hôn lễ của Thượng Quan Nhu trong ngày tổ chức".

"Nếu tôi đoán không sai, Hoàng tộc họ Thượng Quan đã cố ý tiết lộ tin tức cho cậu, nói rằng để cứu cậu ra khỏi nhà họ Lý nên Thượng Quan Nhu mới đồng ý về làm dâu nhà họ Lý tôi, đúng không ạ?"

Dương Thanh âm thầm kinh ngạc, nhưng sắc mặt vẫn không biểu lộ bất cứ điều gì.

Nghe Lý Giang Hùng nói xong, anh cười lạnh một tiếng, bảo: "Cái này thì ông đoán sai rồi, không ai trong Hoàng tộc họ Thượng Quan nói với tôi rằng Thượng Quan Nhu đồng ý kết hôn với người nhà họ Lý chỉ để cứu tôi cả".

"Hiện giờ tôi chỉ là một kẻ bỏ đi, ngay cả nhà họ Lý cũng đã phản bội tôi thì sao Hoàng tộc họ Thượng Quan lại coi trọng tôi được chứ? Ông chủ Lý, ông nói cho tôi biết những chuyện này chẳng phải đang muốn tôi chống lại Hoàng tộc họ Thượng Quan à?"

"Hiện tại tôi có thể nói cho ông hay, hai gia tộc các ông, muốn kết thông gia cũng được, không kết cũng thế, chẳng hề liên quan gì đến tôi, tuyệt đối đừng kéo tôi vào chuyện này. Tôi chỉ là một kẻ vô dụng, không có tư cách động đến chuyện giữa hai gia tộc lớn của các ông đâu".

Lý Giang Hùng sửng sốt, vội vàng nói: "Cậu Thanh, cậu hiểu lầm rồi, chúng tôi không có ý ly gián hai bên, gây xích mích gì, mỗi câu tôi nói đều là thật đấy ạ".

Dương Thanh lạnh nhạt bảo: "Nếu nói xong rồi thì đi ra đi!"

Dứt lời, Dương Thanh nhắm mắt lại, ngồi xếp bằng, tiếp tục tu luyện Đại Đạo Thiên Diễn Kinh.

Dương Thanh không phải kẻ ngu, trước không thấy Thượng Quan Hoàng đến tìm mình, nay Lý Giang Hùng vừa gặp mình, Thượng Quan Hoàng liền vội vàng tới, nhất định là vì chuyện vừa rồi.

"Cậu Thanh, hôm nay tôi đến chỉ muốn nói với cậu một câu, bất kể khi nào, cậu sẽ luôn là khách quý của Hoàng tộc họ Thượng Quan chúng tôi, Lý Giang Hùng có nói gì với cậu thì nhất định cậu cũng đừng nên tin lời ông ta", Thượng Quan Hoàng bỗng nói thẳng.

Dương Thanh cười nhẹ, nói: "Dĩ nhiên tôi sẽ tin tưởng Thượng Quan Hoàng Chủ rồi, hơn nữa, ông chủ Lý cũng không nói gì, chỉ mang đồ tới trả cho tôi, có thế thôi".

Thượng Quan Hoàng cười cười: "Thật sự chỉ có thế thôi sao?"

Trong đáy mắt lão ta bất chợt toát ra vài tia sáng lạnh.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cảm nhận được tia lạnh lẽo toát ra từ trên người Thượng Quan Hoàng, sống lưng Dương Thanh cứng đờ, toàn thân buốt giá, nay anh chỉ là một người thường có được thân thể của cao thủ Siêu Phàm Tam Cảnh mà thôi, còn Thượng Quan Hoàng lại là cao thủ bán bộ Siêu Phàm Cảnh.

Nhìn vào tình thế có thể đoán được, lúc này Dương Thanh đang phải chịu một áp lực lớn cỡ nào.

Nhưng anh vẫn không hề đổi sắc mặt, chỉ cười cười, nheo mắt nhìn chằm chằm vào Thượng Quan Hoàng, châm chọc nói: "Hoàng Chủ không tin tôi? Hay là, Hoàng Chủ đang muốn ra tay với tôi?"

Thượng Quan Hoàng lập tức cười phá lên, nhanh nhẹn thu lại uy lực võ thuật của mình, nói: "Cậu Thanh đùa gì thế, sao tôi dám ra tay với cậu chứ? Không phải tại tôi không tin cậu mà vì người nhà họ Lý quá đê tiện, tôi sợ cậu bị bọn họ lừa thôi". Dương Thanh thản nhiên cười nhạt một tiếng: "Việc này không nhọc Hoàng Chủ lo cho tôi, tuy võ thuật của tôi đã mất sạch nhưng cũng không phải một kẻ không đầu óc mặc cho người khác muốn làm gì thì làm".

Thượng Quan Hoàng đứng dậy, cười nói: "Nếu vậy thì tôi đây yên tâm rồi, ngày kia là ngày vui của Nhu Nhu nhà tôi, mong cậu Thanh đừng quên tới tham gia nhé".

Dương Thanh cười cười: "Chắc chắn rồi!"

Nhìn theo bóng Thượng Quan Hoàng đi xa, ánh mắt Dương Thanh dần trầm xuống, vừa rồi, anh đã cảm nhận được một ý muốn giết người mãnh liệt từ phía Thượng Quan Hoàng.

Trước đây, khi tiếp xúc với lão già này, anh đã cảm thấy đối phương thâm sâu khó lường, ngay cả chính anh cũng không thể nhìn thấu bản chất lão ta, nhưng thật không ngờ, lão già khốn kiếp này lại giấu sâu đến thế.

Hiển nhiên, hiện tại Thượng Quan Hoàng cũng không cách nào xác định Dương Thanh có thực sự mất sạch tu vi võ thuật hay không, bằng không lão ta đã không phí nhiều lời với anh đến thế.

Dương Thanh nghiến răng lẩm bẩm: "Còn hai ngày, dù không thể hoàn toàn khôi phục, mình cũng phải nghĩ cách lấy lại được thực lực Siêu Phàm Cảnh".

Nếu đã biết Hoàng tộc Thượng Quan chủ động muốn gả Thượng Quan Nhu vào nhà họ Lý thì anh anh sẽ không phải áy náy vì điều này nữa.

Nhưng anh cũng biết, Hoàng tộc Thượng Quan và gia tộc họ Lý đều coi anh là quân cờ để ngăn chặn đối phương, đợi đến ngày kia, khi hôn lễ của Thượng Quan Nhu kết thúc, đó cũng sẽ là thời điểm nguy hiểm nhất của anh.

Hôm nay, mặc dù anh chỉ có một thân một mình, không cần lo lắng sẽ làm liên lụy đến người bên cạnh, nhưng nơi này là Hoàng tộc họ Thượng Quan, khắp nơi đều có cao thủ Thần Cảnh, quả thật anh gần như không có chút hi vọng nào trong việc rời khỏi đây.

Có thể nói, hiện tại anh đã bị giam lỏng ở Hoàng tộc họ Thượng Quan, trừ khi anh khôi phục được thực lực võ thuật, bằng không, không cách nào trốn thoát khỏi Hoàng thành Thượng Quan này.

Cả Hoàng tộc Thượng Quan và gia tộc họ Lý, hai bên đều sẽ không để anh rời khỏi đây.

Trong tay Dương Thanh đột nhiên xuất hiện một bình gốm được chế tạo tinh xảo, trong bình có một viên đan dược, đây là thứ Lý Trọng từng lấy ra để tạ tội với anh.

Lão ta nói, viên đan dược này được phát hiện cùng với Đại Đạo Thiên Diễn Kinh, chỉ có điều, chính Lý Trọng cũng không biết cụ thể công hiệu của nó là gì.

Dương Thanh có thể cảm thụ được một tia dao động của một hơi thở cực mạnh từ viên đan dược này, hơn nữa, nó còn có mùi đan dược rất đậm đà. Viên đan dược này có thể lưu giữ hoàn chỉnh sau mấy trăm năm, chứng tỏ nó phải có công hiệu cực mạnh.

Điểm mấu chốt là, viên đan dược này được phát hiện cùng với Đại Đạo Thiên Diễn Kinh, Dương Thanh có lí do để hoài nghi, viên thuốc này là thứ được sử dụng kèm với Đại Đạo Thiên Diễn Kinh.

Đương nhiên, đây chỉ là suy đoán của anh, rất có thể nó lại là thứ có tính chất trí mạng với người dùng. Trừ thứ này, trong tay anh còn có hai viên thuốc Phùng Tiểu Uyển đưa cho anh trước khi rời đi. Loại thuốc này một khi dùng có thể khiến thực lực của anh nháy mắt khôi phục đỉnh cao, nhưng chỉ có thể duy trì trong mười phút. Hơn nữa, sau khi hết dược hiệu, người sử dụng có tỉ lệ chết rất cao, mặc dù không chết cũng sẽ khiến thân thể bị thương nặng đến không cách nào khôi phục được, từ đó về sau sẽ luôn phải sống trong đau đớn tột cùng.

Anh thà chết còn hơn phải biến thành một kẻ tàn phế.

Nếu anh chết rồi, đám người muốn đẩy anh vào chỗ chết còn có thể buông tha người thân của anh, nhưng nếu anh không chết, chỉ biến thành một kẻ tàn phế thì chỉ làm liên lụy đến người bên cạnh.

"Cố gắng thêm hai ngày nữa, nếu đến ngày hôn lễ vẫn không thể khôi phục tu vi võ thuật, mình buộc lòng phải lựa chọn sử dụng viên thuốc này".

Dương Thanh lẩm bẩm, sau đó nhanh chóng tiến vào trạng thái tu luyện.

Không đến thời khắc cuối cùng, anh tuyệt đối không bỏ cuộc, đương nhiên, tốt nhất vẫn là không cần sử dụng bất cứ loại thuốc nào cũng có thể khôi phục được thực lực.

Bên kia, sau khi rời khỏi chỗ Dương Thanh, Thượng Quan Hoàng về lại cung điện của mình.

"Hoàng thúc, chú nói xem, rốt cuộc Lý Giang Hùng đã nói gì với Dương Thanh?" Thượng Quan Hoàng thuật lại toàn bộ việc vừa phát sinh, sau đó hỏi Thượng Quan Phó.

Thượng Quan Phó trầm tư một lát mới nói: "Có hai khả năng, một là cậu ta tới thử Dương Thanh, muốn xem xem võ thuật của Dương Thanh rốt cuộc có thực sự mất sạch hay không".

Thượng Quan Hoàng gật đầu: "Đúng là có khả năng này, vậy còn loại thứ hai?"

Thượng Quan Phó nhìn Thượng Quan Hoàng, sắc mặt nặng nề, nói: "Khả năng thứ hai, nhà họ Lý đã đoán được mục đích của chúng ta trong việc liên hôn lần này, cho nên Lý Giang Hùng tới để thanh minh với Dương Thanh".

Lão ta vừa nói đến đây, sắc mặt Thượng Quan Hoàng lập tức biến đổi kịch liệt: "Nếu là khả năng này, chưa biết chừng Dương Thanh và nhà họ Lý đã thỏa thuận với nhau điều gì, hôn lễ ngày kia chỉ e sẽ có biến động lớn đây!"

Thượng Quan Phó khinh thường cười cười: "Nếu bọn họ đã thực sự đạt được thỏa thuận cùng đối phó với chúng ta thì ngày kia chính là ngày diệt vong của bọn họ!"

Thượng Quan Phó là cao thủ từ thế hệ trước của Hoàng tộc họ Thượng Quan, thực lực của lão ta đã mạnh cỡ nào, ngay cả Thượng Quan Hoàng cũng không thể biết rõ, nhưng lão ta tự tin mình có năng lực đối phó với liên minh của nhà họ Lý và Dương Thanh.

Điểm quan trọng nhất là, trong Hoàng tộc họ Thượng Quan còn có một người bảo vệ Hoàng tộc chưa ra mặt.

Thậm chí, anh còn có thể cảm nhận được rất rõ ràng, sau khi được Đại Đạo Thiên Diễn Kinh xoa dịu, gân cốt của mình đã mạnh hơn trước, chưa biết chừng đã đạt tới độ mạnh của gân cốt trong thân thể cao thủ Siêu Phàm Tứ Cảnh rồi cũng nên.

Nhưng thân thể anh vẫn không cách nào lưu giữ lại hơi thở võ thuật, dù gân cốt có mạnh cỡ mấy cũng không thể đối kháng được với cao thủ Siêu Phàm Cảnh chân chính.
1629606437956.png

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK