Mục lục
Chiến Thần Ở Rể - Vạn Thế Chiến Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi giết Nhậm Kinh Luân, Dương Thanh lại nhìn về phía Ứng Thiên Hành đang hoảng sợ quỳ dưới đất, cũng đang nhìn anh.

Thấy Dương Thanh nhìn về phía mình, Ứng Thiên Hành càng run rẩy dữ dội.

“Bịch bịch bịch!”

Ứng Thiên Hành liên tục dập đầu, trán lão ta nhanh chóng be bét máu, lão ta vừa dập đầu vừa van xin: “Cậu Thanh, tôi biết sai thật rồi, xin cậu tha cho tôi, sau này tôi sẽ làm trâu làm ngựa cho cậu, làm con chó trung thành nhất bên cạnh cậu, cậu bảo tôi cắn ai, tôi sẽ cắn người đó, không bao giờ phản bội, chỉ xin cậu cho tôi con đường sống”.

Nhậm Kinh Luân là cao thủ cùng cấp bậc với lão ta, lại bị Dương Thanh bẻ gãy cổ từ xa, tức là nếu Dương Thanh muốn giết lão ta, lão ta sẽ có chung kết cục với Nhậm Kinh Luân, thậm chí Dương Thanh còn không cần tiếp xúc với người lão ta mà chỉ cần đứng từ xa là đã có thể giết lão ta rồi.

Dương Thanh cười ngả ngớn, nhìn chằm chằm vào Ứng Thiên Hành với vẻ dí dỏm: “Được, nếu đã muốn làm chó của tôi, vậy tôi có thể cân nhắc chấp nhận ông, chẳng phải ông nói tôi bảo ông cắn ai thì ông sẽ cắn người đó à? Giờ ông cắn lão già đến từ giới Cổ Võ kia cho tôi đi”.

Anh nói rồi chỉ về phía Khương Nguyên Long.

“Láo xược!”

Khương Nguyên Long lập tức nổi giận, cho dù là ở giới Cổ Võ, lão ta cũng chưa bao giờ bị sỉ nhục như thế, không ngờ giờ lại bị một bề dưới sỉ nhục ở thế tục.

Tất cả mọi người đều sững sờ, Dương Thanh điên rồi ư? Không ngờ anh dám sỉ nhục Khương Nguyên Long như thế, cho dù anh đã vượt qua thiên kiếp thì cũng chỉ mới bước vào Thiên Cảnh mà thôi, còn Khương Nguyên Long lại là cao thủ Thiên Cảnh đến từ giới Cổ Võ.

Ngay cả Lệ Trần cũng không chiếm được lợi lộc gì từ Khương Nguyên Long.

Dương Thanh khinh miệt nhìn Khương Nguyên Long, không thèm quan tâm, anh cười khẽ, nhìn chằm chằm vào Ứng Thiên Hành đang tuyệt vọng: “Xem ra ông chỉ lừa tôi, ông không hề định làm chó của tôi, bảo ông cắn lão già kia một cái thôi mà ông cũng không làm được, đã vậy, tôi giữ con chó như ông lại để làm gì?”

Trong lúc nhất thời, khí thế cuồng bạo ập tới chỗ Ứng Thiên Hành.

Ứng Thiên Hành chỉ thấy mình như đang ở giữa biển ma uy, vô cùng ngạt thở, trên mặt lão ta tràn ngập vẻ sợ hãi.

Ứng Thiên Hành không ngừng cầu khẩn: “Cậu Thanh, xin cậu cho tôi một con đường sống! Không phải tôi không muốn cắn người cho cậu, mà tôi vốn không phải đối thủ của ông ta, có lẽ tôi còn chưa đến gần ông ta thì đã bị ông ta giết rồi, xin cậu nể tình chúng ta đều là người thế tục, cho tôi giữ lại cái mạng chó!”

“Giết!”

Dương Thanh tức giận quát, cùng lúc đó, khu vực mà Ứng Thiên Hành đang quỳ cũng bị ma uy tối cao trấn áp.

“Ầm!”

Ứng Thiên Hành không chịu nổi áp lực này, nặng nề ngã xuống đất.

Lão ta hộc máu, nằm rạp trên đất, không ngừng giãy giụa nhưng vô dụng, chỉ có thể tiếp nhận áp lực ngày càng lớn, như muốn khiến cơ thể lão ta nổ tung.

“Ngừng tay cho tôi!”

Khương Nguyên Long thấy thế, bèn tức giận quát.

Lão ta không thèm quan tâm đến sống chết của Ứng Thiên Hành, nhưng nếu Ứng Thiên Hành và Nhậm Kinh Luân đều chết dưới tay Dương Thanh, mối nhục mà lão ta phải chịu sẽ càng lớn.

Trước đó, lão ta đã nói rõ rằng sau khi Ứng Thiên Hành và Nhậm Kinh Luân bước vào Thiên Cảnh, lão ta sẽ cho phép họ trở thành cung phụng của nhà họ Khương, giờ Nhậm Kinh Luân đã bị Dương Thanh giết.

Nếu Ứng Thiên Hành cũng bị Dương Thanh giết nốt, sau này lão ta còn hứa hẹn với người khác kiểu gì.

Dương Thanh nhìn về phía Khương Nguyên Long bằng đôi mắt đỏ ngầu, lạnh lùng nói: “Ông là cái thá gì? Cũng có tư cách bảo tôi ngừng tay ư? Tôi muốn giết ông ta, ai ngăn nổi tôi chứ?”

Nét mặt Khương Nguyên Long méo mó vì tức giận, lão ta cố nén giận, nhìn chằm chằm vào Dương Thanh: “Cậu thanh niên, nếu tha được thì nên tha, dù sao Ứng Thiên Hành cũng là người của thế tục, tu luyện đến mức này cũng không dễ, cậu nể mặt nhà họ Khương tôi, cho cậu ta một con đường sống, nhà họ Khương sẽ hậu tạ”.

Mọi người đều có vẻ kinh ngạc, để cứu Ứng Thiên Hành, thậm chí Khương Nguyên Long còn hứa hẹn sẽ hậu tạ Dương Thanh.

Dương Thanh cười khẩy, lập tức nhìn về phía Ứng Thiên Hành: “Từ khi ông ta định phá hoại thiên kiếp của tôi, cái chết của ông ta đã được quyết định sẵn rồi!”

“Ầm!”

Sau khi Dương Thanh dứt lời, tiếng va chạm nặng nề vang lên.

Trước sự khiếp sợ của tất cả mọi người, cơ thể Ứng Thiên Hành bỗng rời khỏi mặt đất, ngay sau đó lại nặng nề rơi xuống đất.

Ứng Thiên Hành hộc máu đen, nằm rạp trên đất, chết không nhắm mắt, trông vô cùng thê thảm.

Các cao thủ đều trợn mắt há hốc mồm.

Vẫn giết người từ xa như hồi nãy, đây là thủ đoạn gì đây?

“Lĩnh vực Trọng Lực!”

Lệ Trần lẩm bẩm.

Sức mạnh mà Dương Thanh vừa dùng với Ứng Thiên Hành chính là lĩnh vực Trọng Lực, trọng lực trong khu vực này đều do Dương Thanh kiểm soát.

Nhậm Kinh Luân vừa chết trước đó cũng bị Dương Thanh dùng lĩnh vực Trọng Lực rồi giết lão ta.

Xung quanh lặng ngắt như tờ!

Hai trong năm cao thủ hàng đầu Ma Sơn đã trở thành cái xác.

Lệ Trần nhíu chặt mày, trên mặt tràn ngập vẻ lo lắng.

“Hồi nãy khi vượt thiên kiếp, Dương Thanh có gì bất thường không?”

Lệ Trần bỗng nhìn về phía Mã Siêu bên cạnh.

Mã Siêu thoáng sửng sốt rồi nói: “Khi thiên kiếp vừa biến mất, nét mặt của anh Thanh bỗng trở nên vô cùng dữ tợn, anh ấy quát cút ra ngoài, sau đó bước ra khỏi Tàng Thư Các”.

Nghe thấy thế, sắc mặt Lệ Trần càng thêm khó coi.

Mã Siêu cũng nhận ra điều gì đó, bèn lo lắng hỏi: “Sư phụ, quá trình vượt thiên kiếp của anh Thanh có vấn đề gì ạ?”

Lệ Trần nói nhỏ: “Rất có thể cậu ấy đã bị vị tiền bối kia của Ma Tông cướp cơ thể”.

“Sao cơ?”

Mã Siêu biến sắc, kinh hãi nói.

Anh ta bỗng nhìn về phía Dương Thanh, Dương Thanh đang mỉm cười ngả ngớn, trên mặt còn có vẻ u ám và tàn nhẫn.

Biểu hiện này không hề giống với tính cách của Dương Thanh.

Quan trọng là giữa lông mày Dương Thanh còn xuất hiện một ký hiệu màu máu trông rất ma quái, Mã Siêu đã gia nhập Ma Tông, đương nhiên biết rõ ý nghĩa của ký hiệu này.

Trong Tàng Thư các của Ma Tông, có một bức tượng tên là tượng Ma Thần.

Giữa lông mày của tượng Ma Thần cũng có ký hiệu màu máu giống hệt Dương Thanh.

Ngoài ra, trên cổ Dương Thanh cũng chằng chịt hoa văn màu máu đầy ma quái, trông như mạng nhện.

Trên tượng Ma Thần cũng có hoa văn màu máu này.

Lúc này, trừ vẻ ngoài ra, tất cả những đặc điểm khác trên người Dương Thanh đều giống hệt với tượng Ma Thần.

“Rốt cuộc cậu là ai?”

Đúng lúc này, Khương Nguyên Long cũng nhận ra sự khác thường của Dương Thanh, lão ta nhìn chằm chằm vào Dương Thanh: “Cho cậu mười giây, cút khỏi nơi này!”

Dương Thanh cười khẩy, lạnh lùng nói: “Bề dưới nhà họ Khương giới Cổ Võ đều trở nên hống hách thế này rồi à? Đã vậy, tôi sẽ thay Khương Vô Đạo dạy dỗ ông”.

Sau khi dứt lời, Dương Thanh đã biến mất.

Khương Nguyên Long biến sắc, vội đề phòng.

“Ầm!”

Một cú đấm nặng nề giáng xuống, Khương Nguyên Long lập tức lùi lại mấy chục bước.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK