Đêm qua, Dương Thanh vẫn luôn duy trì trạng thái kích hoạt huyết mạch cuồng hóa để tu luyện, đây là lần đầu tiên anh tu luyện bằng phương thức này, lúc này anh vui mừng nhận ra, tốc độ tu luyện của mình đã tăng nhanh hơn nhiều.
Quan trọng nhất là, rốt cuộc anh đã tìm ra biện pháp ngăn chặn cổ trùng Vô Tâm.
Nhưng ngay khi anh đang vui vẻ, bỗng có một cơn đau nhức từ bên trong truyền tới, cổ trùng Vô Tâm lại khôi phục hoạt tính, bắt đầu điên cuồng gặm cắn trái tim anh.
Dương Thanh nhíu chặt mày, hít mạnh một hơi, vội vã kích hoạt huyết mạch cuồng hóa.
Quả nhiên, đúng như anh dự đoán, huyết mạch cuồng hóa vừa được kích hoạt, cổ trùng Vô Tâm đã vội trốn vào một góc, không dám cử động.
Dương Thanh lẩm bẩm: "Xem ra, trước khi giải quyết được con cổ trùng Vô Tâm này, mình phải luôn ở trạng thái kích hoạt huyết mạch cuồng hóa, chỉ có như vậy mới có thể khiến cho cổ trùng Vô Tâm nằm im được".
Dương Thanh vừa ra khỏi phòng chợt nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên: "Anh Thanh, anh thế nào rồi?"
"Tiểu Uyển? Sao em lại về đây?"
Nhìn thấy Phùng Tiểu Uyển, Dương Thanh hết sức kinh ngạc.
Ngải Lâm lo âu nói: "Tôi gọi em ấy về đấy".
Thì ra là Ngải Lâm gọi về, vậy là Phùng Tiểu Uyển cũng đã biết được bệnh tình của anh rồi.
Dương Thanh cười nói: "Yên tâm đi, đã tìm được biện pháp đối phó với cổ trùng Vô Tâm rồi".
Hai người đều kinh ngạc thốt lên: "Thật à?"
Dương Thanh mỉm cười nhìn về phía Phùng Tiểu Uyển nói: "Em có thể kiểm tra cho anh xem".
Để Ngải Lâm và Phùng Tiểu Uyển bớt lo lắng, anh đành phải để Phùng Tiểu Uyển kiểm tra cho mình.
Phùng Tiểu Uyển đặt ngón tay lên cổ tay Dương Thanh, hồi lâu sau mới nhấc tay ra, cô ta nhìn Dương Thanh, sắc mặt nghiêm nghị, nói: "Em không biết anh dùng biện pháp gì mới có thể ép cổ trùng Vô Tâm vào một góc như thế, nhưng dù vậy, cổ trùng vẫn còn sống trong cơ thể anh".
"Em đã tra cứu rất nhiều tài liệu về cổ trùng Vô Tâm, loại cổ trùng này vô cùng đáng sợ. Nó là cổ trùng do người nuôi cổ dùng máu tươi của chính mình để nuôi dưỡng, hoạt tính cực kì mạnh, rất khó tiêu diệt".
"Dù anh có thể ép cổ trùng Vô Tâm vào một góc không nguy hiểm trong người thì cũng không làm nên chuyện gì, trừ khi anh có thể áp chế nó cả đời, bằng không, một khi nó còn ở trong cơ thể anh thì nhất định sẽ tạo thành mối nguy cực lớn cho tính mạng anh".
Nghe Phùng Tiểu Uyển nói thế, Dương Thanh thoáng kinh ngạc, anh vốn tưởng có thể dùng trạng thái huyết mạch cuồng hóa để ép cổ trùng Vô Tâm vào một khu vực không nguy hiểm trong cơ thể, đợi nó chết đói, nhưng không ngờ, thứ này lại có thể sống dai như thế.
Chẳng trách anh tu luyện suốt đêm, vừa kết thúc, cổ trùng Vô Tâm đã khôi phục hoạt tính.
Dương Thanh hỏi: "Vậy có nghĩa là, chỉ cần anh có thể khống chế bản thân ở trạng thái này thì sẽ không bị hạn chế trong quy luật chỉ sống được bảy ngày?"
Phùng Tiểu Uyển gật đầu: "Đúng! Chỉ cần anh có thể duy trì trạng thái này, cổ trùng Vô Tâm sẽ bị rơi vào trạng thái ngủ đông, sẽ không gây thương tổn cho anh được".
"Có điều, anh có chắc mình có thể duy trì trạng thái này lâu dài sao?"
Dương Thanh lắc đầu, thành thực đáp: "Anh nhận ra là, anh có thể dùng biện pháp kích hoạt huyết mạch để ngăn cản cổ trùng Vô Tâm gây thương tổn cho mình, nhưng anh phải bảo trì trạng thái này liên tục".
"Loại trạng thái này không thể duy trì lâu dài, hơn nữa, nếu cứ duy trì ở trạng thái kích hoạt huyết mạch thì cũng sẽ tạo thành thương tổn rất lớn cho cơ thể anh".
Nghe vậy, Ngải Lâm lo âu nói: "Tiểu Uyển, em có biện pháp nào lấy được cổ trùng Vô Tâm trong cơ thể cậu ấy ra không?"
Phùng Tiểu Uyển lắc đầu: "Em còn đang nghiên cứu, nhưng gần như không có cách nào lấy được cổ trùng Vô Tâm ra cả, em đã tìm hiểu rất nhiều tài liệu, vẫn không tìm ra bất kì cách nào hữu hiệu".
Ngải Lâm không cam lòng hỏi: "Không có cách nào khác sao? Ví dụ như dùng thuốc, ép cổ trùng Vô Tâm trong cơ thể cậu ấy ra?"
Phùng Tiểu Uyển nói: "Em đang nghiên cứu, tạm thời chưa có bất kì kết quả gì".
Dương Thanh thấy sắc mặt hai cô đều hết sức nặng nề, bèn cười an ủi: "Yên tâm đi, tạm thời anh còn có thể duy trì trạng thái kích hoạt huyết mạch thế này, một con cổ trùng Vô Tâm cỏn con mà thôi, không thể lấy được mạng anh đâu".
Phùng Tiểu Uyển nghiêm nghị nói với Dương Thanh: "Anh Thanh, anh cứ yên tâm, nhất định em sẽ tìm mọi cách để giúp anh giải quyết con cổ trùng này".
Dương Thanh lại lắc đầu, nhìn về phía Mã Siêu đang nằm trên giường bệnh.
Anh nghiêm túc nói: "Tạm thời anh còn có thể đè ép con cổ trùng này khiến nó không thể gây thương tổn cho anh, cho nên trước mắt sẽ không có nguy hiểm gì đâu. Em hãy tìm cách đánh thức ý thức của Mã Siêu trước đã, anh lo rằng nếu cậu ấy rơi vào trạng thái này quá lâu thì dù về sau có thể khôi phục cũng sẽ bị mất đi một phần kí ức".
Phùng Tiểu Uyển gật đầu: "Anh yên tâm, vấn đề của anh Siêu, em đã có phương hướng rồi, không bao lâu nữa là có thể đánh thức anh ấy, hiện tại anh mới là người đang gặp nguy hiểm thực sự, một khi anh gặp chuyện không may, tất cả bọn em đều sẽ rơi vào tình cảnh nguy hiểm".
Ngải Lâm cũng nói: "Tiểu Uyển nói đúng đấy, nếu cậu có chuyện gì, những người sống dựa vào cậu như chúng tôi đây chỉ e sẽ gặp phải nguy hiểm đến tính mạng cả".
Dương Thanh chợt cảm thấy gánh nặng trách nhiệm trên vai trở nên nặng nề hơn, anh nghiêm nghị nói: "Mọi người yên tâm, tôi sẽ bảo vệ mọi người!"
"Vậy thôi, nếu không còn chuyện gì nữa thì tôi đi tu luyện trước đã".
Nói xong, anh quay đầu định bước đi.
Nhưng đúng lúc này, bên ngoài bỗng có tiếng gõ cửa vang lên, sau đó, một giọng nói quen thuộc vẳng vào: "Cậu Thanh, chúng tôi có thể vào được không?"
Nghe thấy giọng nói này, Dương Thanh hơi sửng sốt, Phùng Tiểu Uyển lập tức vui mừng reo lên: "Ông Tống Tả và ông Tống Hữu về rồi!"
Vừa nói, cô ta vừa chạy ra mở cửa.
Cửa vừa mở ra đã thấy hai anh em họ Tống đứng đó.
"Ông Tả, ông Hữu, hai ông sao vậy?"
Hai người vừa bước vào, Phùng Tiểu Uyển kêu lên kinh ngạc, vội vàng bước tới đỡ hai anh em họ Tống.
Hai anh em họ Tống đã lấm máu khắp người, sắc mặt trắng bệch, nhìn là biết đã bị thương nặng.
Dương Thanh cũng vội tới bên cạnh hai ông lão, anh nhanh chóng phát hiện cả hai đều đã mất sạch tu vi võ thuật.
"Có chuyện gì vậy?"
Dương Thanh và Phùng Tiểu Uyển đỡ hai anh em Tống Tả Tống Hữu ngồi vào ghế, mặt lộ vẻ nghiêm túc, hỏi.
Mắt Tống Hữu đã đỏ bừng, lão ta nghiến răng nghiến lợi nói: "Trước đây Tiểu Uyển muốn cứu cậu nhưng còn thiếu vài dược liệu quý hiếm nên chúng tôi đi tìm, chẳng may xúc phạm tới Hoài Thành, sau đó bị cao thủ của Hoài Thành đuổi giết".
"Chúng tôi chạy trốn suốt chặng đường, khó khăn lắm mới thoát khỏi sự truy đuổi của đám cao thủ Hoài Thành, chỉ có điều, võ thuật đã bị phế bỏ".
Tống Tả cũng lộ vẻ bi thương, ánh mắt tràn đầy hận thù mãnh liệt.
Phùng Tiểu Uyển bi phẫn nói: "Kẻ nào lại tàn độc đến mức phế bỏ tu vi của hai ông như vậy?"
Ngay khi cô ta vừa dứt lời, một luồng uy lực khủng khiếp chợt bao trùm toàn bộ dinh thự Vân Phong.
Sắc mặt hai anh em họ Tống tức thì trở nên khó coi vô cùng, nghiến răng nói: "Cao thủ của Hoài Thành đã đuổi tới nơi rồi!"Chương 1652: Cao thủ của Hoài Thành