Mục lục
Chiến Thần Ở Rể - Vạn Thế Chiến Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 501: Muốn chết như thế nào




Tay Sắt đang ở thế bị động đột nhiên bùng nổ sát khí mãnh liệt từ đôi tay bọc sắt của ông ta.



Vốn đang trong tư thế phòng ngự, Tay Sắt chợt vung nắm đấm vào ngực Mã Siêu.



Ngay khi nắm đấm này gần chạm vào ngực Mã Siêu, một lưỡi dao sắc bén đột nhiên bắn ra từ mu bàn tay ông ta.



Lưỡi dao kia cực kì bén nhọn, nhằm thẳng vào tim Mã Siêu.



Sắc mặt Tay Sắt tràn đầy sát khí: "Chết đi!"



Ông ta muốn lấy mạng Mã Siêu!



"Ông dám sao?"



Dương Thanh lập tức nổi giận, đứng phắt dậy.



Một cây đũa bạc bay vút khỏi tay anh.



"Keng!"



Ngay sau đó, tiếng va chạm chói tai vang lên.



"Uỳnh!"



Cùng với đó là âm thanh trầm đục.



Khi mọi người còn đang kinh hãi, Mã Siêu đã đấm mạnh vào ngực Tay Sắt.



Nắm đấm kèm theo ám khí của Tay Sắt còn chưa kịp chạm vào người Mã Siêu, chính ông ta đã bị Mã Siêu đấm trúng.



Tay Sắt bay ngược ra phía sau, người chưa chạm đất đã ói máu.



Người nhà họ Vương và nhà họ Ngải trợn mắt há mồm.



Giữa phòng tiệc chỉ còn lại bóng dáng cao lớn của Mã Siêu đứng sừng sững, quần áo bay bay.



Dương Thanh thở hắt ra một hơi. Tuy Mã Siêu đã thắng nhưng phải nhờ anh kịp thời, lấy đũa bạc đánh gãy ám khí của Tay Sắt.



Nếu không lúc này Mã Siêu đã biến thành thi thể rồi.



Tất cả diễn ra quá nhanh, người nhà họ Vương và nhà họ Ngải còn không thấy Tay Sắt tung ám khí, cũng không thấy Dương Thanh đã ném một cây đũa bạc ra, chỉ nhìn thấy Tay Sắt bị Mã Siêu đấm bay ra ngoài, hộc máu tươi.



Tay Sắt nặng nề rơi xuống dưới chân Hoàng Chung, hơi thở thoi thóp, đâu còn oai hùng dữ tợn như trong truyền thuyết.



Hoàng Chung nhìn Tay Sắt hộc máu nằm dưới chân, con ngươi tràn đầy kinh sợ.



Ông ta bỗng nhớ lại cảnh tượng mình bị Dương Thanh ấn quỳ trên mặt đất ngày ấy.



Càng nghĩ, ông ta càng hốt hoảng.



Chuyện ngày đó xảy ra ở tỉnh khác, người của Yến Đô không tận mắt chứng kiến.



Nhưng hôm nay có cả người nhà họ Vương và nhà họ Ngải. Nếu bị bọn họ thấy được, ông ta sẽ không còn bất cứ cơ hội trở mình nào nữa.



Ông ta sẽ thực sự trở thành trò cười cho toàn bộ Yến Đô, cũng sẽ khiến nhà họ Hoàng mất mặt.



Nhưng quan trọng nhất là, Dương Thanh sẽ giết mình không?



"Cộp! Cộp! Cộp!"



Đúng lúc này, tiếng bước chân dồn dập cắt đứt suy nghĩ của Hoàng Chung.



Mã Siêu đang bước tới!



Mặt anh ta đằng đằng sát khí, bước từng bước về phía Hoàng Chung.



Khoảng cách giữa hai người ngày càng rút ngắn, nỗi sợ hãi trong lòng Hoàng Chung cũng càng dâng cao.



Thậm chí ông ta đã nghĩ đến chuyện quỳ xuống xin tha, nhưng ngay khi ông ta định làm vậy, Mã Siêu bỗng dừng bước, dẫm lên ngực Tay Sắt.



Mã Siêu đã dồn gần hết sức mạnh vào một đấm vừa rồi, bởi vậy có thể thấy được thực lực của Tay Sắt rất mạnh.



Cũng bởi thực lực đối phương quá mạnh mẽ nên Mã Siêu mới quên mất khả năng Tay Sắt có thể dùng ám khí để đối phó mình.



Có lẽ người ngoài không nhìn rõ tình hình khi đó, nhưng anh ta biết, vừa rồi Dương Thanh đã cứu anh ta.



Khi ấy, Tay Sắt đã lựa chọn chịu đòn để ám sát Mã Siêu.



Đáng tiếc, Dương Thanh đã phát hiện và kịp ngời ngăn cản.



Kết quả là, ông ta bị Mã Siêu đấm vào ngực, thương nặng đang hấp hối, còn Mã Siêu không hề bị thương.



"Một cao thủ võ thuật lại dùng thủ đoạn bẩn thỉu như thế, để người như ông sống trên đời này cũng chỉ chật đất mà thôi".



"Ông vẫn nên chết đi thì hơn!"



Dứt lời, Mã Siêu đã đặt chân dẫm nát cổ họng Tay Sắt.



"Rắc!"



Tiếng xương gãy giòn giã vang lên, cổ họng Tay Sắt đã vỡ nát, lập tức bỏ mạng.



Đến tận lúc chết, ánh mắt Tay Sắt vẫn tràn ngập kinh hoàng.



Có lẽ chính ông ta cũng không ngờ tới Mã Siêu lại giết được mình, thậm chí còn làm nhanh gọn tới mức ông ta không có cơ hội lên tiếng cầu xin.



"Tay Sắt chết rồi sao?"



"Tay Sắt bị một gã thanh niên hơn hai mươi tuổi giết chết rồi?"



"Sao có thể thế được?"



"Ông ta chính là ma đầu giết người nổi danh khắp Yến Đô của mười năm về trước, sao có thể dễ dàng bị giết như vậy được?"



Mọi người đều đã sợ chết khiếp.



Hoàng Chung càng kinh hãi hơn, hai chân mềm nhũn ngồi phịch xuống đất: "Sao có thể như thế được?"



Nhà họ Hoàng chia làm hai phe, Hoàng Chính là người của phe chủ gia tộc, còn ông ta là người của phe đối lập.



Mỗi phe đều có cao thủ do bên mình bồi dưỡng.



Tay Sắt chính là cao thủ đứng đầu phe Hoàng Chung bồi dưỡng nên, cũng là vũ khí giúp ông ta quét sạch mọi chướng ngại, thuận lợi leo lên vị trí người thừa kế.



Nhưng hôm nay, Tay Sắt đã bị giết!



Hoàng Chung bị đả kích nặng nề.



Tay Sắt chết chẳng khác nào phe Hoàng Chung bị chặt đứt một cánh tay.



Dù không có Hoàng Chính thì giờ đây, Hoàng Chung cũng không thể giữ vững vị trí người thừa kế được nữa.



"Hoàng Chung, ông còn nhớ tôi vừa nói gì không?"



Dương Thanh bỗng lên tiếng, sắc mặt bình thản: "Chó không bỏ được tật thích liếm phân!"



"Trước đây ở Giang Hải, vì quá kiêu ngạo nên ông mới đánh giá sai thực lực của tôi, kết quả bị tôi ấn quỳ xuống đất, khiến ông mất tư cách thừa kế".



"Lần này, ông tưởng Yến Đô là sân nhà của ông, muốn giết chết tôi chỉ là chuyện nhỏ. Ông cho rằng chỉ cần một cao thủ bảo vệ là có thể giết tôi, nhưng ông vẫn thất bại".



"Bởi vì lần này, ông vẫn đánh giá sai thực lực của tôi".



"Cho nên tôi mới nói, ông chẳng khác gì con chó không bỏ được tật ăn phân!"



"Lần trước, tôi cho ông cơ hội quỳ xuống xin tha, cho ông một con đường sống. Lần này, ông nói xem, tôi nên trừng phạt ông thế nào đây?"



Vừa nói, Dương Thanh vừa đi tới trước mặt Hoàng Chung, nhìn ông ta như một người đã chết.



"Phịch!"



Đúng lúc này, sau lưng anh bỗng vang lên tiếng quỳ gối.



"Cậu Thanh, tôi có mắt như mù, dám đặt hi vọng vào nhà họ Hoàng, tôi thực sự biết sai rồi".



"Xin cậu tha cho tôi một đường sống, sau này nhà họ Vương sẽ nghe theo cậu!"



"Xin cậu Thanh tha mạng!"



Vương Hổ quỳ rạp xuống, khóc lóc cầu xin.



Trước đó, lão ta đã đồng ý dùng tính mạng mình để đổi lấy một con đường sống cho nhà họ Vương.



Nhưng ngay khi lão ta quyết tâm tự sát, Hoàng Chung lại bất ngờ xuất hiện.



Tuy lão ta căm hận người nhà họ Hoàng lừa gạt mình nhưng vẫn kỳ vọng vào họ.



Kết quả là, ngay cả cao thủ như Tay Sắt cũng phải chết dưới tay Mã Siêu.



Hi vọng của lão ta đã tan thành mây khói!



Vương Hổ rất sợ hãi khi tận mắt chứng kiến Mã Siêu đạp nát cổ Tay Sắt. Lão ta không muốn chết, chỉ muốn được sống tiếp.



"Trước đây ông đã làm những gì? Giờ mới biết sợ à?"



Mã Siêu cười lạnh.



Anh ta không có thiện cảm gì với nhà họ Vương.



Mặc dù nhà họ Vương bị nhà họ Hoàng ép buộc nên mới phải cưới Ngải Lâm về, nhưng anh ta vẫn căm ghét họ.



Dương Thanh chẳng thèm nhìn Vương Hổ lấy một cái, chỉ nói: "Chết!"



"Bịch!"



Anh vừa dứt lời, Mã Siêu đã đá mạnh vào người Vương Hổ.



Ngay cả Tay Sắt còn bị anh ta dễ dàng đánh chết, huống chi là Vương Hổ?



"Ông chủ!"



Người nhà họ Vương thấy Vương Hổ bị giết đều vô cùng đau lòng.



Nhưng vừa rồi ai cũng thấy Mã Siêu giết chết Tay Sắt nên không dám nói gì, cũng không dám bất bình, chỉ đành nhẫn nhịn hết thảy.



Toàn thân Hoàng Chung mềm nhũn. Vương Hổ bị giết rồi, toàn bộ sức lực trong người ông ta như bị rút sạch trong tích tắc.



"Ông muốn chết thế nào?"



Dương Thanh thờ ơ hỏi.



Hoàng Chung không đáp lời, ánh mắt đờ đẫn dần trở nên dữ tợn và điên cuồng.



Ông ta bỗng ngẩng đầu cười lớn: "Ranh con, mày nghĩ người của mày giết được Tay Sắt là có thể xử lí tao chắc?"



"Chẳng lẽ mày quên mất, nhân vật nữ chính của ngày hôm nay vẫn chưa xuất hiện sao?"



"Mày dám động đến một sợi tóc của tao, tao sẽ lấy mạng nó!"



"Lần này, tao phải trả lại gấp trăm nghìn lần nỗi nhục lần trước mày đã gây ra cho tao!"



Hoàng Chung điên cuồng cười lớn, vẻ mặt dữ tợn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK