Lời Bách Lý Diệp và Khương Chiến nói khiến Dương Thanh sững sờ.
Nếu anh phá hỏng kết giới, anh sẽ bị người thế tục coi là đầu sỏ phá hoại sự yên bình của thế tục ư?
Lệ Trần tức giận nói: “Các người đừng nói nhảm nữa! Cho dù kết giới bị phá hỏng thì cũng không liên quan đến Dương Thanh, có trách thì phải trách người của giới Cổ Võ không quan tâm đến quy định của Thủ Hộ Minh, tự ý tiến vào thế tục”.
“Nơi này là thế tục chứ không phải giới Cổ Võ, theo quy định của Thủ Hộ Minh, cao thủ của giới Cổ Võ không được phép bước vào thế tục, nếu các người không muốn kết giới tan vỡ thì cút khỏi thế tục ngay!”
Sau khi quát Bách Lý Diệp và Khương Chiến xong, Lệ Trần lại nhìn về phía Dương Thanh, nghiêm nghị nói: “Dương Thanh, đừng nghe họ nói nhăng nói cuội, những gì mà cậu làm bây giờ đều là để bảo vệ thế tục, nếu hôm nay cậu thỏa hiệp, sau này họ sẽ càng trắng trợn hơn, sẽ có thêm nhiều cao thủ của giới Cổ Võ tiến vào thế tục”.
“Họ sẽ nghĩ ở thế tục không còn ai ngăn được họ nữa, nếu Thủ Hộ Minh cũng nhắm một mắt, mở một mắt, đó sẽ là tai họa rất lớn với thế tục”.
“Thế nên hôm nay, tuyệt đối không được thỏa hiệp trước họ!”
Lời Lệ Trần nói khiến Dương Thanh như sực tỉnh.
Nếu anh thỏa hiệp thật, chẳng phải họ sẽ đưa Phùng Tiểu Uyển tới giới Cổ Võ ư?
Nếu bị đưa đến giới Cổ Võ, Phùng Tiểu Uyển còn được thả ra ngoài à?
Nếu lần này để họ đưa Phùng Tiểu Uyển đi, vậy lần tới, giới Cổ Võ cũng sẽ cử cao thủ đến thế tục để mạnh mẽ đưa người mà họ muốn đi ư?
Nghĩ tới đây, sát khí quanh người Dương Thanh càng rõ hơn.
Lệ Trần ngẩng đầu nhìn trời, nói tiếp: “Hơn nữa, cậu mới có cơ thể đột phá Thiên Cảnh, còn cảnh giới vẫn chưa bước vào Thiên Cảnh, theo quy định của Thủ Hộ Minh, cảnh giới phải đột phá Thiên Cảnh thì mới bị ép đến giới Cổ Võ”.
“Tuy cậu đã có thực lực sánh ngang với cao thủ Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ, nhưng khi chiến đấu, cậu vẫn không tiêu hao nhiều linh khí như cao thủ Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ, nên cũng không phá hỏng kết giới được”.
Nghe thấy Lệ Trần nói thế, sắc mặt của Bách Lý Diệp và Khương Chiến đều rất khó coi.
Họ vẫn luôn đối xử với Dương Thanh như cao thủ Thiên Cảnh, nhưng giờ họ mới nhận ra, Dương Thanh cũng không phải cao thủ Thiên Cảnh thực thụ, tức là anh sẽ không phá hỏng kết giới khi chiến đấu.
Nếu đã không phá hỏng kết giới, Dương Thanh cũng không phải e ngại gì nữa, khi đánh thật, rất có thể họ sẽ thua.
“Cút!”
Dương Thanh tức giận quát.
Khí thế khủng khiếp ập tới chỗ hai người.
Vào lúc này, Bách Lý Diệp và Khương Chiến đều cảm nhận được sát khí lạnh thấu xương, cả hai đều không khỏi rùng mình.
“Dương Thanh, cậu đừng không biết điều! Chúng tôi bảo cậu gia nhập gia tộc của chúng tôi, đó là vinh hạnh của cậu!”
Bách Lý Diệp tức giận nói: “Nếu cậu thức thời thì hãy gia nhập gia tộc Bách Lý đi, đó mới là kết cục tốt nhất cho cậu!”
Khương Chiến cũng nói: “Cậu không đồng ý gia nhập gia tộc của chúng tôi cũng được, nhưng Phùng Tiểu Uyển phải về giới Cổ Võ với chúng tôi!”
“Các người chán sống rồi!”
Dương Thanh tức giận quát, hơi nhích chân, lao tới chỗ Khương Chiến.
Khương Chiến lập tức biến sắc, không ngờ Dương Thanh lại dám ra tay thật.
Bách Lý Diệp cũng có vẻ nghiêm nghị, lão ta biết bây giờ phải về chung phe với Khương Chiến, bằng không, một khi bất cứ ai trong số họ mất đi sức chiến đấu, bên còn lại cũng sẽ mất sức chiến đấu ngay.
Khí thế của Dương Thanh quá mạnh, anh không phải người mà họ có tư cách để chống cự.
“Tôi và cậu hợp sức! Cho dù không giết được cậu ta thì cũng phải đánh trọng thương!”
Bách Lý Diệp nhìn về phía Khương Chiến rồi nói.
Khương Chiến gật đầu, còn chưa kịp đáp lời thì đòn tấn công của Dương Thanh đã ập đến.
Cả hai người cùng xông về phía Dương Thanh từ hai bên trái phải.
“Ầm!”
Dương Thanh đấm mạnh vào ngực Khương Chiến, tiếng va chạm nặng nề vang lên, Khương Chiến lập tức lùi ra sau bảy, tám bước.
Cùng lúc đó, đòn tấn công của Bách Lý Diệp với Dương Thanh cũng ập đến.
“Ầm!”
Bách Lý Diệp đá vào lưng Dương Thanh, nhưng cứ như đạp phải tấm thép, Dương Thanh cũng không có phản ứng gì, anh chậm rãi quay người lại, lạnh lùng nhìn Bách Lý Diệp.
Bách Lý Diệp lập tức biến sắc.
Vì hiểu rõ sự mạnh mẽ của Dương Thanh nên trong cú đá hồi nãy, lão ta đã dốc toàn lực, nhưng vẫn không lay chuyển nổi Dương Thanh, thế thì đánh kiểu gì nữa?
“Ầm!”
Bách Lý Diệp còn chưa hoàn hồn từ nỗi khiếp sợ, Dương Thanh đã đá vào bụng lão ta, sau một tiếng vang rất lớn, Bách Lý Diệp lập tức bay ra xa, hộc máu, máu bay đầy trời.
Một đấm!
Một đá!
Sau hai chiêu, Khương Chiến và Bách Lý Diệp đều bị thương nặng, ngã ra đất.
Mây đen vẫn cuồn cuộn trên trời, vô số tia sét chói mắt xẹt qua chân trời, như muốn xé toang vùng trời này.
Trên mặt Lệ Trần tràn ngập vẻ chấn động.
Lão biết Dương Thanh đã có sự thay đổi về chất, thực lực cũng trở nên mạnh hơn, nhưng không ngờ Dương Thanh đã mạnh đến mức này.
Lão có thực lực Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ nhưng vẫn không phải đối thủ của Bách Lý Diệp và Khương Chiến, nhưng Dương Thanh chỉ cần ra tay hai lần là đã đánh bay cả hai.
Phải biết rằng Bách Lý Diệp và Khương Chiến đều cao thủ hàng đầu dưới Thiên Cảnh đến từ gia tộc ở Hạ Giới giới Cổ Võ, sau khi dùng bí pháp, họ có thể sánh ngang với cao thủ Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ thực thụ.
Nhưng trước mặt Dương Thanh, hai người cũng lập tức thua.
Có thể tưởng tượng được, giờ Dương Thanh đã mạnh đến mức nào.
Khương Chiến và Bách Lý Diệp nằm rạp ra đất, khóe miệng rỉ máu tươi, cả hai đều có vẻ hoảng sợ.
Đến giờ họ mới nhận ra, Dương Thanh có thực lực giết họ trong chớp mắt.
Dương Thanh bước từng bước về phía hai người, ý chí chiến đấu dâng trào, trong mắt tràn ngập sát khí mãnh liệt.
Cả dinh thự Vân Phong đều nằm trong lĩnh vực của anh.
Áp lực khổng lồ khiến Khương Chiến và Bách Lý Diệp như đang nằm dưới Ngũ Chỉ Sơn.
“Cậu Thanh, giờ chúng tôi sẽ đi ngay, xin cậu thả cho chúng tôi đi!”
Đúng lúc này, Khương Chiến bỗng lớn tiếng cầu khẩn.
Bách Lý Diệp thấy thế, cũng không quan tâm nhiều được nữa, lão ta nào còn quan tâm đến việc mình có huyết thống tinh khiết của gia tộc Bách Lý, vội cầu xin: “Cậu Thanh, tôi sai rồi, giờ tôi sẽ đi ngay! Xin cậu nể mặt anh em tốt của cậu là Mã Siêu, thả tôi đi, tôi cam đoan sau này gia tộc Bách Lý sẽ không làm khó cậu nữa”.
Trong lúc hai người cầu khẩn, Dương Thanh đã tới trước mặt họ, lạnh lùng nói: “Khi tôi thả các người đi, các người không trân trọng cơ hội đó, giờ muốn đi thì đã muộn rồi!”
Sau khi dứt lời, khí thế mạnh mẽ cũng bùng nổ từ người anh.
Bách Lý Diệp và Khương Chiến đều có vẻ sợ hãi, họ đã cảm nhận được sát khí mãnh liệt, Dương Thanh định giết họ thật.
“Kiếp sau, nhớ đừng làm chuyện ngu xuẩn nữa!”
Dương Thanh lạnh lùng nói.
Sau khi dứt lời, anh cũng lao tới chỗ họ, tung đòn sát thủ về phía hai người.
Anh đạp mạnh xuống, đúng lúc anh sắp đạp xuống, sát khí khủng khiếp bỗng xuất hiện sau lưng anh.
“Cẩn thận!”
Cùng lúc đó, tiếng hô kinh hãi của Lệ Trần truyền đến.
Dương Thanh hơi biến sắc, lập tức từ bỏ việc giết Bách Lý Diệp và Khương Chiến, Huyết Chủy xuất hiện trong tay anh, người anh bỗng né về bên phải.
“Keng!”
Ngay sau đó, một thanh trường kiếm đâm mạnh vào chỗ mà Dương Thanh vừa đứng, mũi kiếm đâm sâu xuống đất, thân kiếm vẫn đang rung lên.
Khí thế sắc bén lan ra từ trường kiếm.
Nếu hồi nãy anh phản ứng chậm một chút, có lẽ trường kiếm đã đâm trúng người anh rồi.
Chương 2035: Không được làm anh ấy bị thương
Dương Thanh bỗng quay đầu lại, trông thấy một lão già mặc áo xanh đang đứng chắp tay trước Khương Chiến, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào anh.
Lệ Trần lập tức chắn trước Phùng Tiểu Uyển theo phản xạ có điều kiện, nét mặt lão vô cùng nghiêm nghị.
“Tứ trưởng lão!”
Khương Chiến kinh ngạc nhìn người vừa tới.
Bách Lý Diệp cũng nghiêm nghị nhìn về phía lão già, hơi cúi người, cung kính nói: “Bách Lý Diệp xin chào Tứ trưởng lão nhà họ Khương!”
Đó là Khương Bằng - Tứ trưởng lão của nhà họ Khương ở Hạ Giới giới Cổ Võ.
Khí thế mạnh mẽ đến cực điểm lan ra từ người Khương Bằng, cả dinh thự Vân Phong đều bị khí thế khổng lồ từ Khương Bằng bao phủ.
Ngay cả lĩnh vực của Dương Thanh cũng bị lĩnh vực của Khương Bằng thay thế.
Dương Thanh ở trong lĩnh vực, phải chịu áp lực khổng lồ.
“Cậu kia, nhà họ Khương cho phép cậu gia nhập, đó là vinh hạnh của cậu, cậu không cảm kích thì cũng thôi, còn dám tuyên chiến với nhà họ Khương tôi, chỉ với sâu kiến có cơ thể mới vượt qua thiên kiếp như cậu á?”
Khương Bằng tức giận nhìn Dương Thanh, lạnh lùng chất vấn.
Giọng lão ta như sấm rền, nổ vang bên tai Dương Thanh.
Dương Thanh kêu lên đau đớn, khóe miệng rỉ máu.
Chỉ một câu đã khiến anh bị thương, có thể tưởng tượng được thực lực của đối phương mạnh đến mức nào.
Tuy thế nhưng Dương Thanh vẫn không sợ hãi, anh nhìn chằm chằm vào Khương Bằng: “Đường đường là cao thủ Thiên Cảnh nhà họ Khương mà lại định ra tay với sâu kiến thế tục còn chưa bước vào Thiên Cảnh như tôi à?”
Dương Thanh đã cảm nhận được sự chênh lệch khổng lồ giữa mình và đối phương.
Giờ anh mới có cơ thể vượt qua thiên kiếp, cảnh giới vẫn ngừng ở bán bộ Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ, đúng ra anh chỉ được coi là có sức chiến đấu sánh ngang với cao thủ Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ mà thôi.
Cho dù thế nào, anh cũng không phải cao thủ Thiên Cảnh thực thụ.
Dương Thanh đã cảm nhận được áp lực khổng lồ từ Khương Bằng, anh hiểu rõ, một khi giao chiến, anh sẽ không thể chống trả nổi, lĩnh vực của đối phương quá mạnh, khi ở trong lĩnh vực của đối phương, Dương Thanh cảm thấy mình vô cùng nhỏ bé.
Ít nhất đối phương đã đạt đến Thiên Cảnh Nhất Phẩm đỉnh phong, thậm chí là Thiên Cảnh Nhị Phẩm.
Trước chênh lệch khổng lồ như thế, Dương Thanh không sao đối phó nổi.
“Hừ!”
Khương Bằng lạnh lùng nói: “Giờ tôi cho cậu thêm một cơ hội gia nhập nhà họ Khương, nếu cậu đồng ý gia nhập nhà họ Khương, tôi có thể nhận cậu làm đồ đệ, không những thế, sau này cậu cũng sẽ được thừa kế vị trí Tứ trưởng lão nhà họ Khương”.
Nghe thấy thế, mọi người đều có vẻ kinh ngạc.
Khương Bằng đang lôi kéo Dương Thanh bằng vị trí Tứ trưởng lão nhà họ Khương.
Mặt Khương Chiến xám ngoét, nếu Dương Thanh trở thành Tứ trưởng lão nhà họ Khương thật, chỉ bằng hành động của ông ta với Dương Thanh ngày hôm nay, chắc chắn Dương Thanh sẽ không bỏ qua cho ông ta.
Sắc mặt Bách Lý Diệp cũng hết sức khó coi, từ khi lão ta quyết định hợp sức với Khương Chiến để giết Dương Thanh, điều đó đã quyết định Dương Thanh sẽ đứng ở phía đối lập với gia tộc Bách Lý rồi.
Tại nhà họ Khương, trưởng lão là một trong mấy quý tộc rất có tiếng nói, nếu sau này Dương Thanh thừa kế chức Tứ trưởng lão, chắc chắn Dương Thanh sẽ đối đầu với gia tộc Bách Lý.
Trong lúc nhất thời, mọi người đều căng thẳng nhìn về phía Dương Thanh.
Vẻ mặt Lệ Trần rất phức tạp, lão đã biết một khi Dương Thanh tiến vào giới Cổ Võ, anh sẽ trở thành đối tượng được các thế lực lớn lôi kéo từ lâu, nhưng không ngờ thế lực của giới Cổ Võ lại bắt đầu tranh giành Dương Thanh sớm như thế.
Nhưng lão cũng hiểu, với thiên phú của Dương Thanh, chỉ cần anh đứng vững ở giới Cổ Võ, không lâu nữa, anh sẽ nổi tiếng khắp Hạ Giới, trở thành một trong những cao thủ hàng đầu của giới Cổ Võ.
Nếu Dương Thanh gia nhập nhà họ Khương, sau khi tiến vào giới Cổ Võ, anh sẽ nhận được rất nhiều tài nguyên tu luyện, tốc độ tu luyện cũng sẽ nhanh hơn, nhưng tương tự, Dương Thanh cũng sẽ mất đi rất nhiều.
Chẳng hạn như tự do!
Nếu đã hưởng thụ tài nguyên tu luyện của nhà họ Khương, đương nhiên cũng phải nghe lệnh nhà họ Khương!
Lệ Trần đang cảm thấy rất mâu thuẫn, lão không muốn Dương Thanh gia nhập nhà họ Khương, nhưng theo tình hình hiện giờ, Dương Thanh chỉ có thể lựa chọn gia nhập nhà họ Khương.
Nếu Dương Thanh từ chối, chắc chắn Khương Bằng sẽ giết anh.
Phùng Tiểu Uyển siết chặt nắm tay, trên mặt tràn ngập vẻ lo lắng.
Trong lúc nhất thời, mọi người đều nhìn về phía Dương Thanh.
Dương Thanh nhìn chằm chằm vào Khương Bằng, chợt nói: “Tôi gia nhập nhà họ Khương cũng được, nhưng các người không được đưa Phùng Tiểu Uyển đi, hãy để cô ấy ở lại thế tục, tôi sẽ về nhà họ Khương với ông”.
Nghe thấy Dương Thanh nói thế, Khương Bằng cười khẩy: “Cậu nghĩ trong mắt nhà họ Khương, giá trị của cậu cao hơn một luyện đan sư à?”
Giọng Khương Bằng tràn ngập vẻ mỉa mai, như đang chế giễu Dương Thanh không biết tự lượng sức mình.
Sắc mặt Dương Thanh rất khó coi, anh định dùng tự do của mình để đổi lấy sự an toàn cho Phùng Tiểu Uyển, nào ngờ trong mắt Khương Bằng, anh còn không giá trị bằng Phùng Tiểu Uyển.
Dương Thanh cắn răng: “Rốt cuộc phải làm thế nào thì ông mới bằng lòng tha cho Phùng Tiểu Uyển?”
Khương Bằng lạnh lùng nói: “Giờ cậu chỉ có hai sự lựa chọn, một là đồng ý gia nhập nhà họ Khương rồi đưa Phùng Tiểu Uyển về nhà họ Khương với tôi”.
“Hai là tôi giết cậu, sau đó tôi sẽ đưa Phùng Tiểu Uyển về nhà họ Khương”.
Nghe thấy thế, mặt Dương Thanh tái mét.
Chẳng lẽ hôm nay anh phải chết ở đây thật à?
Nhưng đối phương nhất quyết phải đưa Phùng Tiểu Uyển đi, cho dù anh chống cự thì cũng không thể thay đổi chuyện này.
Anh nhìn về phía Phùng Tiểu Uyển.
Lúc này, Phùng Tiểu Uyển cũng đang nhìn anh bằng đôi mắt đỏ hoe, cô ta chợt nói: “Anh Thanh, nếu anh chết, em cũng không sống một mình!”
Cô ta nói rồi căm tức nhìn Khương Bằng: “Nếu ông dám động đến nửa sợi tóc của anh Thanh, tôi sẽ tự sát!”
Trong lúc cô ta nói chuyện, một lọ sứ trắng cũng xuất hiện trong tay cô ta.
Cô ta đổ một viên thuốc màu đen bóng loáng ra khỏi lọ sứ, sau đó dứt khoát cho vào miệng.
“Tiểu Uyển!”
Dương Thanh hét lớn, định ngăn cản nhưng đã muộn, Phùng Tiểu Uyển đã chuẩn bị kỹ càng, không ai ngăn được.
Sắc mặt Khương Bằng u ám tới cực điểm, lão ta nhìn chằm chằm vào Phùng Tiểu Uyển.
Sắc mặt Phùng Tiểu Uyển lập tức trắng bệch, hơi thở cũng trở nên vô cùng yếu ớt.
Cô ta nhìn Khương Bằng với vẻ kiên định: “Tôi vừa uống Độc Đan do chính tôi luyện chế, trong mười phút, nếu không uống thuốc giải kịp thời, tôi sẽ chết ngay! Các người đã biết tôi là luyện đan sư, vậy cũng phải biết, nếu viên Độc Đan này đã do tôi luyện chế, muốn uống thuốc giải trong mười phút thì cũng chỉ mình tôi có thuốc giải”.
“Nếu các người muốn tôi làm việc cho các người thì đừng nên làm khó anh Thanh, tôi có thể đi cùng các người, nhưng tôi có một yêu cầu, các người không được làm anh ấy bị thương, không riêng gì hôm nay mà còn cả sau này, các người không được động đến anh ấy, bằng không, ngày anh ấy gặp chuyện cũng là lúc tôi tự sát!”
Phùng Tiểu Uyển nói với vẻ kiên định, không ai nghi ngờ lời cô ta cả.
Dương Thanh vô cùng cảm động, anh muốn bảo vệ Phùng Tiểu Uyển, không ngờ kết quả lại là chẳng những anh không bảo vệ được Phùng Tiểu Uyển mà còn để Phùng Tiểu Uyển bảo vệ.
Sắc mặt Khương Bằng u ám tới cực điểm, áp lực khổng lồ tràn ra từ lão ta, giáng lên người Dương Thanh.
Khương Bằng nhìn chằm chằm vào Phùng Tiểu Uyển, hỏi: “Cô đang uy hiếp tôi à?”
Phùng Tiểu Uyển không chịu yếu thế, đối mặt với Khương Bằng, nói với vẻ kiên định: “Tôi đang uy hiếp ông đấy! Nếu ông không tin thì cứ thử xem!”
Khương Bằng vô cùng tức giận, chỉ muốn giết Phùng Tiểu Uyển, nhưng lão ta hiểu rõ giá trị của Phùng Tiểu Uyển.
Dương Thanh siết chặt nắm tay, móng tay đâm rách lòng bàn tay, máu tươi rỉ qua kẽ tay, nhưng anh không hề thấy đau đớn, trong lòng anh hừng hực lửa giận.
Anh muốn bảo vệ người bên cạnh mình, kết quả là chẳng bảo vệ được ai.
Giờ anh đang giấu vợ con ở một nơi an toàn, còn chưa kịp gặp họ, Phùng Tiểu Uyển đã sắp bị đưa đi, khiến anh vô cùng uất ức.
Thực lực!
Vẫn do anh không đủ thực lực!
Nếu anh có đủ thực lực, Khương Bằng làm gì được anh chứ?
“Hừ!”
Đúng lúc này, một giọng nói khinh miệt vang lên trong đầu Dương Thanh: “Chỉ là sâu kiến Thiên Cảnh Nhị Phẩm trung kỳ mà thôi, nếu tôi ra tay thì giết như giết chó!”
Chương 2036: Kiên nhẫn có hạn
Giọng nói này vang lên trong đầu Dương Thanh, trừ Dương Thanh ra, những người khác cũng không nghe thấy.
“Tiền bối, chuyện này là thật à?”
Dương Thanh lập tức vui mừng, vội thầm hỏi.
Anh suýt quên mất việc linh hồn Ma Thần có thể mượn cơ thể anh để chiến đấu.
Anh đã thỏa thuận với linh hồn Ma Thần, cho phép linh hồn Ma Thần tiếp tục ở lại trong người anh, nhưng khi đến lúc sống còn, Ma Thần phải ra tay giúp anh.
Giọng Ma Thần tiếp tục vang lên: “Tôi là Ma Thần, sao lại lừa tên nhóc con như cậu chứ? Bây giờ cơ thể cậu đã được cải tạo, cường độ vượt xa trước kia, ngay cả cao thủ Thiên Cảnh Nhị Phẩm thực thụ cũng chưa chắc đã hơn cậu”.
“Cường độ cơ thể cậu càng mạnh, thực lực mà tôi phát huy được qua cơ thể cậu cũng mạnh hơn, cậu cứ xem như đây là một cơ hội rèn luyện, đánh cược xem sao, tới lúc sống còn, tôi sẽ ra tay”.
Nghe thấy Ma Thần nói thế, rốt cuộc Dương Thanh cũng yên tâm.
Hồi nãy anh đã chuẩn bị sẵn tâm lý để tới nhà họ Khương ở giới Cổ Võ cùng với Phùng Tiểu Uyển, dù sao thực lực anh cũng không đủ, Phùng Tiểu Uyển lại vừa uống Độc Đan, nếu không thể chấm dứt trận chiến này trong mười phút, Phùng Tiểu Uyển sẽ mất mạng vì độc.
Giờ có lời cam đoan của linh hồn Ma Thần, anh có thể liều một phen.
Khương Bằng vẫn chưa biết mình sẽ phải đối mặt với cao thủ khủng khiếp đến mức nào, lão ta lạnh lùng nhìn Phùng Tiểu Uyển: “Nếu cô chết, chẳng những tôi giết Dương Thanh mà còn giết hết những người liên quan tới cô!”
Mắt Phùng Tiểu Uyển đỏ hoe, cô ta chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày, mình làm liên lụy tới người vô tội.
Cô ta cắn chặt môi, nhìn chằm chằm vào Khương Bằng, trên khuôn mặt xinh đẹp tràn ngập vẻ không cam lòng.
Khương Bằng nói rồi nhìn về phía Dương Thanh, lạnh lùng nói: “Cậu hiểu rõ cậu và tôi chênh lệch đến mức nào, cậu không có hy vọng gì trong việc cướp Phùng Tiểu Uyển khỏi tay tôi đâu”.
“Đã vậy thì nên ngoan ngoãn về nhà họ Khương với tôi, sau khi cậu gia nhập nhà họ Khương, chắc chắn nhà họ Khương sẽ không bạc đãi cậu, sau này, vị trí Tứ trưởng lão nhà họ Khương cũng sẽ là của cậu”.
Dương Thanh không quan tâm đến Khương Bằng, mắt anh dần đỏ ngầu, sức mạnh như đến từ hồng hoang đang thức tỉnh trong người anh.
“Ầm ầm ầm!”
Mặt đất cũng rung chuyển.
Khí thế đáng sợ lan ra từ người Dương Thanh, bao trùm cả dinh thự Vân Phong.
Bách Lý Diệp và Khương Chiến đều sững sờ.
“Sao có thể chứ?”
Bách Lý Diệp kinh ngạc nói: “Rõ ràng cậu ta còn chưa bước vào Thiên Cảnh, sao có thể phát huy sức mạnh lớn đến mức này chứ?”
Khương Chiến cũng khiếp sợ nói: “Ngay cả cao thủ Thiên Cảnh Nhất Phẩm đỉnh phong cũng chưa chắc đã phóng ra khí thế mạnh như thế nhỉ?”
Lúc này, khí thế đang không ngừng lan ra từ người Dương Thanh khiến tất cả mọi người cảm nhận được áp lực.
Khương Bằng vốn khinh thường Dương Thanh cũng nghiêm nghị hơn.
Lão ta có thực lực Thiên Cảnh Nhị Phẩm trung kỳ, đương nhiên sẽ hiểu rõ sức mạnh mà Dương Thanh phát huy lớn tới mức nào.
Đúng như Khương Chiến nói, ngay cả cao thủ Thiên Cảnh Nhất Phẩm đỉnh phong cũng chưa chắc đã phóng ra khí thế mạnh như thế.
Chuyện này rất khác thường.
Khương Bằng chưa từng thấy ai như vậy.
“Thế tục không phải chỗ cho ông ra oai!”
Dương Thanh nghiến răng nghiến lợi: “Muốn đưa người bên cạnh tôi đi thì phải bước qua tôi đã!”
“Ầm!”
Sau tiếng quát của Dương Thanh, sức mạnh khủng khiếp hơn nữa bùng nổ từ người anh, sau một tiếng vang rất lớn, mặt đất nơi anh đứng lập tức hóa thành bột.
Khương Bằng nhìn chằm chằm vào Dương Thanh: “Rất nhiều thiên tài đã chết dưới tay tôi! Đừng tưởng cậu phát huy được thực lực sánh ngang với Thiên Cảnh Nhất Phẩm đỉnh phong là sẽ có thể đánh bại tôi, tôi là cao thủ Thiên Cảnh Nhị Phẩm trung kỳ, giết cậu chẳng khác gì giết chó!”
“Giết!”
Dương Thanh hét lớn, hơi nhích chân, lao về phía Khương Bằng.
Khương Bằng nhíu mày, nói với vẻ không vui: “Không biết tự lượng sức mình!”
“Ầm!”
Ngay sau đó, cú đấm của Dương Thanh bị Khương Bằng dễ dàng đỡ lấy.
Cùng lúc đó, sức mạnh cuồng bạo cũng bùng nổ từ bàn tay đang chạm nhau của hai người.
“Ầm!”
Dương Thanh lập tức bay ra xa.
“Anh Thanh!”
Phùng Tiểu Uyển hô lên kinh hãi, định xông tới.
Lệ Trần vội bước đến ngăn Phùng Tiểu Uyển, trầm giọng nói: “Yên tâm, Dương Thanh chưa chết được đâu!”
Lão hiểu Dương Thanh rất rõ, nếu Dương Thanh không đối phó nổi Khương Bằng, vì Phùng Tiểu Uyển, anh sẽ không chiến đấu nữa, mà sẽ dẫn Phùng Tiểu Uyển tới nhà họ Khương ở giới Cổ Võ.
Nhưng Dương Thanh lại liều mạng, chắc chắn là có cách rồi.
Quan trọng nhất chính là, Lệ Trần rất khẳng định, Khương Bằng sẽ không dễ dàng giết Dương Thanh, vì Phùng Tiểu Uyển đã uống Độc Đan, trong mười phút, nếu Dương Thanh chết dưới tay Khương Bằng, chắc chắn Phùng Tiểu Uyển sẽ không uống thuốc giải.
Khi đó, lão ta không thể về ăn nói với chủ gia tộc họ Khương.
Lệ Trần hiểu rõ tầm quan trọng của luyện đan sư ở giới Cổ Võ.
Nhất là ở Hạ Giới giới Cổ Võ vốn không có nhiều luyện đan sư, nếu nhà họ Khương có thêm một luyện đan sư thì đúng là chuyện rất đáng mừng, chẳng mấy chốc, nhà họ Khương sẽ vươn lên thành thế lực mạnh nhất Hạ Giới giới Cổ Võ.
Nếu có luyện đan sư như Phùng Tiểu Uyển ở nhà họ Khương, cao thủ nhà họ Khương có thể thỏa thích dùng đan dược, gia tộc khác đâu thể sánh bằng?
Quả nhiên Khương Bằng cũng không giết Dương Thanh, chỉ đánh bay Dương Thanh, Dương Thanh lồm cồm bò dậy, lau vết máu ở khóe miệng, nhìn chằm chằm vào Khương Bằng bằng đôi mắt đỏ ngầu.
Anh biết Khương Bằng rất mạnh, nhưng không ngờ thực lực Thiên Cảnh Nhị Phẩm trung kỳ lại mạnh đến thế, cho dù anh đã dốc toàn lực thì vẫn không đỡ nổi một chiêu của đối phương.
Anh cũng biết Khương Bằng không định giết anh, bằng không, anh đã biến thành cái xác rồi.
Sau khi hiểu rõ điều này, Dương Thanh vội thầm hỏi trong lòng: “Tiền bối, tôi vốn không phải đối thủ của ông ta, mong tiền bối ra mặt đánh một trận, chỉ cần đưa được Tiểu Uyển đến nơi an toàn, xem như tôi nợ tiền bối một ân tình”.
Nào ngờ linh hồn Ma Thần lại không trả lời, như không nghe thấy.
Dương Thanh nói lại lần nữa, kết quả vẫn không nhận được câu trả lời từ Ma Thần.
Mặt Dương Thanh lập tức tái mét, anh thầm nghĩ: “Tiền bối, giờ không phải lúc đùa đâu, tiền bối mau ra đây đi! Bằng không tôi sẽ chết thật đấy!”
Anh biết rõ mình không phải đối thủ của Khương Bằng, nếu đánh tiếp thì cũng chỉ tự rước lấy nhục, còn nếu cứ ép Khương Bằng, Khương Bằng cũng sẽ giết anh.
Trong lúc anh đang không biết phải làm sao, Khương Bằng lạnh lùng nói: “Cậu và tôi chênh lệch quá nhiều, nếu muốn đánh bại tôi, chờ cậu bước vào Thiên Cảnh Nhị Phẩm rồi tính, giờ tôi không có thời gian chơi với cậu”.
Lão ta nói rồi nhìn về phía Phùng Tiểu Uyển: “Tôi có thể nể mặt cô, không giết cậu ta, nhưng cô phải uống thuốc giải ngay bây giờ rồi về nhà họ Khương với tôi, đừng cò kè mặc cả nữa, sự kiên nhẫn của tôi có hạn”.
Trong giọng Khương Bằng tràn ngập vẻ uy hiếp.
Phùng Tiểu Uyển nhìn Dương Thanh bằng đôi mắt đỏ hoe, trên mặt Dương Thanh tràn ngập vẻ áy náy, anh muốn bảo vệ Phùng Tiểu Uyển, nhưng trước mặt Khương Bằng, anh không bảo vệ nổi cô ta.
Trừ khi anh liều mạng đánh một trận.
Đương nhiên, cho dù anh liều mạng thì cũng chỉ có đường chết.
Nếu anh chết, chắc chắn Phùng Tiểu Uyển sẽ không sống một mình.
Quan trọng là linh hồn Ma Thần vừa hứa sẽ giúp anh lại không có động tĩnh gì nữa.
Dương Thanh càng nghĩ càng tức giận.
Khi cơn giận của anh lớn dần, khí thế trên người anh cũng nhanh chóng tăng lên.
Một sức mạnh khổng lồ như thức tỉnh trong người anh.
“Hửm?”
Khương Bằng quay người, nhìn về phía Dương Thanh.
Chương 2037: Áp đảo về huyết mạch
Khương Bằng nhìn về phía Dương Thanh bằng ánh mắt kinh hãi, thất thanh: “Sao có thể chứ? Cậu ta áp đảo được tôi về huyết mạch!”
“Sao cơ?”
Khương Chiến và Bách Lý Diệp cũng nghe thấy Khương Bằng nói, đều vô cùng kinh hãi.
Ở giới Cổ Võ, không cao thủ hàng đầu nào không có huyết mạch xuất chúng.
Khương Bằng là Tứ trưởng lão nhà họ Khương, điều đó đủ để cho thấy huyết mạch của lão ta cũng rất mạnh, có thể nói là huyết mạch hàng đầu ở Hạ Giới giới Cổ Võ.
Nhưng bây giờ, Khương Bằng lại cảm nhận được sức mạnh huyết mạch vô cùng mạnh mẽ từ Dương Thanh, sức mạnh này đã áp đảo huyết mạch của lão ta.
Thậm chí chênh lệch về huyết mạch còn vượt xa chênh lệch về cảnh giới.
Khương Bằng có cảm giác muốn quỳ rạp ra đất, đây là áp lực tuyệt đối mà huyết mạch của Dương Thanh mang lại cho lão ta.
Khương Chiến và Bách Lý Diệp cũng cảm nhận được áp lực khổng lồ, áp lực này khiến họ không ngừng run rẩy, họ nhìn Dương Thanh như đang nhìn cao thủ hàng đầu đến từ Thượng Giới giới Cổ Võ.
“Ầm!”
Khí thế của Dương Thanh bỗng tăng vọt.
“Thiên Cảnh Nhị Phẩm sơ kỳ!”
Khương Bằng khiếp sợ nói.
Lão ta biết rõ cảnh giới của Dương Thanh còn chưa bước vào Thiên Cảnh, nhưng lúc này, khí thế từ người Dương Thanh đã sánh ngang với Thiên Cảnh Nhị Phẩm sơ kỳ rồi.
Phải biết rằng sau khi bước vào Thiên Cảnh, cho dù hai người chỉ chênh nhau một cảnh giới nhỏ thì cũng sẽ có khác biệt vô cùng to lớn.
Nhưng bây giờ, Dương Thanh còn chưa bước vào Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ mà đã phát huy được thực lực sánh ngang với Thiên Cảnh Nhị Phẩm sơ kỳ.
Dương Thanh phát huy thực lực vượt xa thực lực vốn có một cảnh giới lớn, cho dù là trong lịch sử giới Cổ Võ thì cũng chưa bao giờ có chuyện thế này, có thể tưởng tượng được sự kinh hãi của đám người Khương Bằng.
Lúc này mắt Dương Thanh đã đỏ ngầu, khí thế mạnh mẽ không ngừng tràn ra từ người anh, cả dinh thự Vân Phong đều nằm trong lĩnh vực của anh.
Lĩnh vực của Khương Bằng hoàn toàn bị áp đảo.
Sau khi bị huyết mạch của Dương Thanh áp đảo, Khương Bằng chỉ có thể miễn cưỡng phát huy thực lực Thiên Cảnh Nhị Phẩm sơ kỳ, chứ đừng nói đến thực lực Thiên Cảnh Nhị Phẩm trung kỳ.
Đây chính là sự đáng sợ của việc áp đảo về huyết mạch, về phần Khương Chiến và Bách Lý Diệp, ngay cả thực lực Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ cũng không còn nữa, trước sự áp đảo về huyết mạch tuyệt đối, họ có cảm giác mình chỉ là sâu kiến trước mặt Dương Thanh, người run lẩy bẩy, không dám đánh một trận.
Khương Bằng bỗng nói lớn: “Dương Thanh, nếu cậu đồng ý gia nhập nhà họ Khương, nhà họ Khương có thể từ bỏ Phùng Tiểu Uyển, không những thế mà còn cử cao thủ Thiên Cảnh tới bảo vệ cô ta!”
Giọng lão ta vô cùng kích động.
Giờ lão ta có thể khẳng định, chắc chắn huyết mạch của Dương Thanh còn vượt xa huyết mạch tinh khiết nhất nhà họ Khương.
Người thanh niên này có huyết mạch mạnh như thế, tương lai sẽ không thể đo lường, việc anh gia nhập nhà họ Khương sẽ là thu hoạch cực lớn với nhà họ Khương.
Thậm chí thu hoạch này có thể khiến nhà họ Khương từ bỏ một luyện đan sư.
Bách Lý Diệp cũng hoàn hồn, vội nói: “Cậu Thanh, nếu cậu đồng ý gia nhập gia tộc Bách Lý, gia tộc Bách Lý cũng sẽ từ bỏ Phùng Tiểu Uyển, chỉ cần cậu cần, chúng tôi có thể cử cao thủ Thiên Cảnh bảo vệ bất cứ ai mà cậu yêu cầu”.
“Đúng rồi, còn cả anh em tốt của cậu là Mã Siêu nữa, Bách Lý Thu Nguyệt - mẹ cậu ta đang ở gia tộc Bách Lý, nếu cậu gia nhập gia tộc Bách Lý, Bách Lý Thu Nguyệt cũng sẽ được tự do”.
“Mong cậu Thanh nể mặt Mã Siêu, có thể cho gia tộc Bách Lý cơ hội này”.
Lúc này Bách Lý Diệp nào còn hống hách như khi vừa thấy Dương Thanh nữa? Trên mặt lão ta tràn ngập vẻ cung kính, cách nói chuyện với Dương Thanh cũng thay đổi theo.
Đối với bất kỳ thế lực Cổ Võ nào, một thanh niên có huyết mạch mạnh mẽ luôn có sức hút rất lớn.
Lúc này Lệ Trần cũng vô cùng kinh ngạc, lão không ngờ huyết mạch của Dương Thanh lại mạnh đến thế, thậm chí còn mạnh đến mức khiến Bách Lý Diệp và Khương Bằng từ bỏ Phùng Tiểu Uyển để mời Dương Thanh gia nhập gia tộc mình.
Điều này đủ để chứng minh, đối với thế lực Cổ Võ, giá trị của Dương Thanh đã vượt xa Phùng Tiểu Uyển.
Ý chí chiến đấu của Dương Thanh dâng trào, anh nhìn chằm chằm vào Khương Bằng bằng đôi mắt đỏ ngầu, như không nghe thấy lời hai người họ nói.
“Ầm!”
Dương Thanh bỗng hành động.
Khương Bằng lập tức biến sắc, lão ta không ngờ Dương Thanh lại ra tay.
Quan trọng là khi ở trong lĩnh vực của Dương Thanh, cộng thêm sự áp đảo về huyết mạch, một cao thủ Thiên Cảnh Nhị Phẩm trung kỳ như lão ta chỉ có thể miễn cưỡng phát huy thực lực Thiên Cảnh Nhị Phẩm sơ kỳ, thậm chí còn thiếu một ít.
Chuyện này khiến lão ta vô cùng uất ức.
Gần như trong chớp mắt, Dương Thanh đã xuất hiện trước mặt Khương Bằng, anh giơ tay đánh mạnh về phía lão ta.
Khương Bằng muốn né nhưng đã muộn, trong tình huống cấp bách, lão ta chỉ có thể phòng ngự.
“Ầm!”
Tiếng va chạm nặng nề vang lên, nắm đấm của Dương Thanh giáng mạnh xuống, đập vào đôi tay đang bắt chéo nhau của Khương Bằng.
“Bịch bịch bịch!”
Khương Bằng liên tục lùi bảy, tám bước rồi mới ngừng.
Nhưng đòn tấn công của Dương Thanh lại ập đến.
Khương Bằng bỗng giậm chân, lao vút ra sau.
“Ầm!”
Đúng lúc lão ta lùi ra sau, đòn tấn công của Dương Thanh cũng giáng xuống chỗ mà lão ta vừa đứng, tạo thành một cái hố.
Bụi đất bay mù mịt.
Trên dinh thự Vân Phong, mây đen dày đặc, vô số tia sét xẹt qua chân trời, như muốn phá hủy khu vực này.
Khương Chiến và Bách Lý Diệp sợ đến mức run lẩy bẩy, không dám tham gia chiến đấu.
Khương Bằng vừa lùi ra sau, Dương Thanh lại tấn công.
“Ầm ầm ầm!”
Khương Bằng không lùi được nữa, chỉ có thể đỡ đòn từ chính diện, hai người điên cuồng chiến đấu.
Khương Chiến và Bách Lý Diệp vô cùng kinh hãi, ngay cả họ cũng đã không chứng kiến trận đấu giữa cao thủ thuộc cấp bậc này rất nhiều năm rồi, đúng là đã mắt.
Khương Bằng là cao thủ Thiên Cảnh Nhị Phẩm trung kỳ, còn Dương Thanh, tuy chưa bước vào Thiên Cảnh, nhưng sức chiến đấu của anh bây giờ không hề thua kém Khương Bằng đã đạt đến Thiên Cảnh Nhị Phẩm trung kỳ, thậm chí anh còn kìm hãm được thực lực của Khương Bằng bằng huyết mạch.
Đây đúng là trận chiến nghiêng về một phía, sau mấy chục giây ngắn ngủi, Khương Bằng đã bị thương nặng, tuy Dương Thanh cũng bị thương nhưng vết thương lại không nghiêm trọng lắm.
Sắc mặt Khương Bằng trắng bệch, lão ta biết nếu đánh tiếp, lão ta sẽ thua.
“Dương Thanh, cậu đừng không biết điều, nhà họ Khương không chỉ có mình tôi đâu”.
Khương Bằng giận dữ nói.
Nhưng Dương Thanh như không nghe thấy, vẫn tiếp tục tấn công.
“Không ngừng à?”
Khương Bằng tức giận nói, lập tức quát lên với Khương Chiến: “Giúp tôi giết cậu ta!”
Nhưng dưới sự áp đảo về huyết mạch, chân Khương Chiến vẫn đang run rẩy, lấy đâu ra can đảm đánh một trận chứ?
“Ăn hại!”
Thấy Khương Chiến không chiến đấu nổi, Khương Bằng tức giận quát.
“Đoàng đoàng!”
Đúng lúc này, một tia sét chói mắt giáng từ trên trời xuống.
Cùng với lúc sấm sét giáng xuống, linh khí nồng đậm cũng tràn xuống từ trên trời.
Khương Bằng lập tức biến sắc, ngẩng đầu nhìn về phía khe nứt khổng lồ trên bầu trời, sợ hãi nói: “Kết giới nứt rồi!”