Mục lục
Chiến Thần Ở Rể - Vạn Thế Chiến Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1484: Giúp đỡ cậu ấy​




Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!

**********



Mãi đến khi hai anh em nhà họ Tống gầm lên giận dữ, cả đám cao thủ mới lấy lại tinh thần. Ngay cả cao thủ Siêu Phàm Ngũ Cảnh như Diệp Lâm và Lưu lão quái mà cũng phải chạy thì bọn họ còn ở lại chỗ này làm cái gì? Chờ chết chắc?



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.




Ngay lúc ấy, mọi người thi nhau chạy xuống núi.



Hai anh em họ Tống không đi mà chỉ xuống chân núi Yến Sơn rồi đứng đó, sắc mặt vô cùng nghiêm nghị nhìn chằm chằm đỉnh Yến Sơn.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.




Tuy đỉnh cao nhất trên Yến Sơn đã sụp xuống nhưng xung quanh vẫn còn mấy ngọn núi, những ngọn núi ấy vẫn nguyên vẹn không sứt mẻ.



Cơn mưa tầm tã vẫn đang điên cuồng trút xuống, toàn bộ Yến Đô như bị bao phủ trong màn mưa lớn này.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.




"Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Sao tự dưng lại mưa to thế? Đây có thể xem là cơn mưa lớn nhất trăm năm khó gặp ở Yến Đô đúng không nhỉ?"



"Chả phải dự báo thời tiết đã nói hôm nay nắng to sao? Từ bao giờ dự báo thời tiết lại khác hoàn toàn với thực tế thế này?"



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.





"Rốt cuộc là bên Yến Sơn có chuyện gì thế, tôi nghe nói vừa rồi có người nhìn thấy đỉnh núi cao nhất Yến Sơn bỗng nhiên sụp đổ biến mất rồi".







Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.




Người dân Yến Đô đều kinh ngạc.



Cơn mưa này quá lớn, chỉ có một vài ông cụ nghe bậc cha chú của mình kể lại rằng trăm năm trước cũng đã từng có một trận mưa lớn thế này.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.




Nếu như trời vẫn tiếp tục mưa to như vậy, chỉ cần kéo dài thêm một tiếng nữa thôi là Yến Đô sẽ bị lũ lụt mất.



Rất nhiều nơi có địa hình thấp đã ngập nước.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.




"Lập tức thông báo cho chiến vực Yến Đô, để họ chung tay hiệp lực giúp chúng ta khai triển công tác cứu tế chống lũ!"



Lúc này, trong một văn phòng nào đó ở Yến Đô, một ông lão đầu tóc bạc phơ nghiêm nghị nói.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.




"Vâng!"



Nhân viên nhận lệnh lập tức đi sắp xếp.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.




"Trận mưa này là thiên tai sao?", ông lão đứng trước cửa sổ, nhìn cơn mưa rào tầm tã bên ngoài, tự lẩm bẩm.



Không lâu sau đó, từng chiếc xe tải lớn chở đồ cứu tế chống lũ xuất hiện ở khắp các nơi của Yến Đô, bắt đầu thực hiện các biện pháp chống lũ.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.




Bên trong sân bay quốc tế Yến Đô có rất nhiều người, Diệp Lâm cũng ở trong đó.



Sau khi trốn khỏi Yến Sơn, bọn họ lập tức chạy tới sân bay, chẳng qua đến lúc chuẩn bị rời đi, họ mới nhận ra tất cả các chuyến bay đã tạm hoãn.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.




Trận mưa này quá lớn, thậm chí còn ảnh hưởng đến lịch trình các chuyến bay.



"Không được, chúng ta phải nghĩ cách rời khỏi Yến Đô!"



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.




Bỗng nhiên, Diệp Lâm nghiêm giọng nói.



Vừa nghĩ tới sức mạnh mà Dương Thanh vừa bộc phát ra đã khiến cõi lòng lão ta tràn ngập sợ hãi. Diệp Lâm biết, một khi Dương Thanh tỉnh lại thì chắc chắn sẽ không tha cho mình.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.




Kiểu gì lão ta cũng phải nhanh chóng rời khỏi Yến Đô.



Một cao thủ Hoàng tộc họ Diệp đột nhiên mở miệng nói: "Hoàng Chủ tiền nhiệm, tôi vừa mới liên hệ được, thành phố có sân bay quốc tế gần Yến Đô nhất là Ninh Châu, bên Ninh Châu không có mưa, tất cả các chuyến bay hoạt động bình thường, hay là chúng ta tranh thủ qua Ninh Châu ạ?"



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.




"Được, tất cả mọi người lập tức khởi hành, đi tới Ninh Châu!", Diệp Lâm nhanh chóng hạ lệnh.





Không lâu sau, toàn bộ người của Hoàng tộc họ Diệp di chuyển đến Ninh Châu.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.




"Chúng ta phải làm thế nào bây giờ?"



Đoàn Hoàng nhìn về phía Thượng Quan Hoàng và Long Tấn, mở miệng hỏi.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.




Long Tấn và Thượng Quan Hoàng cũng không biết phải làm sao, trong phút chốc rơi vào tĩnh lặng.



Đến bây giờ, ngay cả bọn họ cũng không rõ rốt cuộc trên đỉnh Yến Sơn đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết là Diệp Lâm và Lưu lão quái đang đánh nhau với Dương Thanh bỗng nhiên bỏ chạy.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.




Sau đó, hai anh em họ Tống còn thông báo cho tất cả mọi người rời khỏi Yến Sơn, ngay cả họ cũng theo đám cao thủ của Hoàng tộc họ Diệp chạy đến sân bay.



Im lặng một lúc lâu, Thượng Quan Hoàng chợt mở miệng nói: "Tuy không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng có thể chắc chắn một điều là Diệp Lâm và Lưu lão quái chạy trốn vì cậu Thanh. Tôi có thể nhìn thấy sự hoảng sợ trong mắt của họ. Xem ra, trên cơ thể cậu Thanh đã có thay đổi nào đó rất lớn".



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.




Long Tấn khẽ gật đầu: "Nhưng mà thật sự tôi không nghĩ ra được rốt cuộc trên người cậu Thanh xảy ra chuyện gì, vì sao có thể làm cho Diệp Lâm và Lưu lão quái hoảng sợ đến thế?"



"Hơn nữa, bỏ chạy như thế chứng tỏ họ rất sợ cậu Thanh, nếu đã như vậy thì sao cậu Thanh không giết họ nhỉ?"



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.




Lúc này cả ba Hoàng Chủ đều đang suy nghĩ một cách nghiêm túc, bọn họ rời đi không được mà ở lại cũng chẳng xong.



"Thượng Quan Hoàng, tôi đề nghị chúng ta nên tiếp tục ở lại Yến Đô thì hơn".



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.




Đúng lúc này, Lý Giang Hùng nhìn về phía Thượng Quan Hoàng, thành thật nói: "Hoàng tộc họ Diệp chạy đi trước là chuyện của họ, nhưng chúng ta là người đứng chung một chiến tuyến với cậu Thanh, nếu như bây giờ chúng ta cũng đi khỏi đây thì có khác gì cùng phe với Hoàng tộc họ Diệp đâu cơ chứ?"



Lý Giang Hùng nhìn nhận tình hình rất rõ. Dương Thanh đã từng nói, đợi đến khi mọi chuyện ở Yến Đô kết thúc, anh sẽ giúp nhà họ Lý tiêu diệt Hoàng tộc họ Diệp, sau đó để nhà họ Lý thay Hoàng tộc này.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.




Thế nên chắc chắn lão ta không thể rời đi trong tình huống này được.



Nghe Lý Giang Hùng nói xong, ánh mắt của ba Hoàng Chủ thi nhau nhìn về phía lão ta.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.




Một lúc lâu sau đó, Thượng Quan Hoàng cũng gật đầu: "Cậu nói không sai, Hoàng tộc họ Diệp bỏ chạy là vì sợ cậu Thanh, nếu đã vậy tại sao chúng ta lại phải chạy? Các thế lực lớn của Hoàng thành Thượng Quan tiếp tục ở lại Yến Đô, đợi mệnh lệnh của cậu Thanh".



"Rõ!"



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.




Lý Giang Hùng lập tức vui mừng.



Thấy Thượng Quan Hoàng quyết định muốn để các cao thủ thuộc các thế lực lớn của Hoàng thành Thượng Quan ở lại Yến Đô, Long Tấn cũng vội vã tỏ thái độ: "Các thế lực lớn của Hoàng thành Long cũng sẽ tiếp tục ở lại Yến Đô, chờ lệnh của cậu Thanh!"



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.




"Vâng!"



Người của các thế lực trong Hoàng thành Long thi nhau đáp lại lời lão ta.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.




Đến bây giờ, chỉ còn lại mình Đoàn Hoàng là chưa tỏ rõ thái độ.



"Hoàng tộc họ Đoàn chúng tôi sẽ không ở lại Yến Đô, nếu Hoàng tộc họ Diệp đã rời đi chứng tỏ cậu Thanh đã an toàn, chúng tôi ở lại cũng không giúp được gì".



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.




Lúc này, dưới chân núi Yến Sơn, hai anh em nhà họ Tống hai vẫn đang ở đó, khuôn mặt cả hai đều rất nghiêm nghị.



"Chúng ta nên làm gì bây giờ?", Tống Hữu đột nhiên hỏi.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.




Tống Tả nhìn về phía Tống Hữu, tia sáng trong mắt chợt lóe lên: "Anh em chúng ta trốn chạy lâu thế rồi, lần này có lẽ là cơ hội của chúng ta". Ủng hộ team chúng mình bằng cách the*o dõi truyện tại ТгuуeлАPР.cом



Nghe vậy, hai mắt Tống Hữu sáng lên: "Ý của anh là, nếu như chúng ta giúp đỡ cậu Thanh là có thể giải quyết những phiền phức kia, đúng chứ?"



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.




Tống Tả gật đầu, sau đó ngẩng mặt nhìn về phía đỉnh Yến Sơn, nghiêm túc nói: "Thế nhưng trước đó chúng ta phải nghĩ ra cách giúp cậu Thanh thuận lợi thức tỉnh huyết mạch cuồng hóa đã, như vậy thì mới có thể khiến cậu Thanh thiếu nợ anh em chúng ta, lúc ấy chúng ta mới dễ mở miệng". "Nhưng mà chuyện thức tỉnh huyết mạch cuồng hóa, chúng ta biết phải giúp thế nào?", Tổng Hữu cau mày hỏi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK