Lúc này, Lý Thái Bạch đột ngột xuất hiện trong phòng anh, sắc mặt còn đằng đằng sát khí, đây không phải là muốn thử Dương Thanh mà thật sự muốn giết anh.
Sắc mặt Dương Thanh trở nên khó coi, lạnh lẽo nhìn chằm chằm Lý Thái Bạch, nói: "Đêm hôm khuya khoắt ông xông vào phòng tôi, còn muốn giết tôi, Thượng Quan Hoàng có biết chuyện này không?"
"Hay là, ông đã sớm phản bội Thượng Quan Hoàng, có người bảo ông ra tay với tôi? Nếu có thể giết tôi thì là tốt nhất, nếu không giết được thì vẫn có thể khơi lên mối thù giữa tôi và Hoàng tộc họ Thượng Quan?"
Con ngươi của Lý Thái Bạch co rút lại, lão ta không ngờ, Dương Thanh chỉ vừa nhìn thấy lão ta liền đoán được mục đích của lão. "Quả đúng thế rồi!"
Dương Thanh cũng chỉ định thử một phen, nhưng từ ánh mắt Lý Thái Bạch, anh đã nhận ra chân tướng sự việc.
Nơi này dù sao cũng là Hoàng phủ họ Thượng Quan, nếu Thượng Quan Hoàng thật sự muốn giết anh thì đã sớm ra tay rồi, chẳng cần đợi đến lúc này. Hơn nữa, nếu Thượng Quan Hoàng muốn ra tay giết anh, chí ít cũng sẽ phái một cao thủ bán bộ Siêu Phàm Cảnh mà không phải chỉ phái một gã cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong.
Trong Hoàng phủ họ Thượng Quan, kẻ có cơ hội tiếp cận anh chỉ có người trong Hoàng phủ, người ngoài muốn ra tay phải thông qua thám tử cài trong Hoàng phủ này.
Chẳng nói gì Hoàng tộc, ngay cả trong các gia tộc lớn khác cũng có rất nhiều thám tử nằm vùng do các thế lực bên ngoài cài vào.
"Hừ!"
Lý Thái Bạch hừ lạnh một tiếng, nói: "Một người chết, không có tư cách biết nhiều như vậy".
Vừa dứt lời, chân lão ta đã di động, gần như trong nháy mắt đã xuất hiện bên cạnh Dương Thanh, giơ tay đánh ra một đòn.
"Uỳnh!"
Một tiếng động trầm trầm vang lên, nắm tay của Lý Thái Bạch đã đánh trúng giữa ngực Dương Thanh.
Nhưng ngay sau đó, lão ta khiếp sợ trừng mắt, Dương Thanh chỉ bị bắn ngược ra sau rồi lại bình thản đứng lên, thoạt nhìn hoàn toàn không hề bị thương.
"Mày, tu vi võ thuật của mày không bị mất?"
Con ngươi Lý Thái Bạch đã bị bao trùm bởi nỗi sợ hãi tột cùng.
Tuy rất nhiều người đều đang hoài nghi, không rõ Dương Thanh có thực sự mất hết võ thuật hay không, nhưng khi thật sự xác định được tu vi võ thuật của Dương Thanh không hề bị phế bỏ, điều này vẫn làm người ta vô cùng khiếp sợ.
Đương nhiên, Lý Thái Bạch còn không biết, Dương Thanh chỉ bị mất đi cảnh giới võ thuật, nhưng sức mạnh thân thể vẫn còn duy trì ở cấp độ cao thủ Siêu Phàm Tam Cảnh.
Chính bởi điều này, tuy Dương Thanh đã bị lão ta đánh bay trong một quyền nhưng lại hoàn toàn không hề bị thương tổn.
Dương Thanh âm thầm mừng rỡ trong lòng, trước đó anh chỉ suy đoán, thân thể mình vẫn đang duy trì gân cốt như cao thủ Siêu Phàm Tam Cảnh, hôm nay rốt cuộc đã được nghiệm chứng.
Lý Thái Bạch là cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong, một đòn của lão ta lại chỉ khiến anh bay ngược ra sau, thân thể hoàn toàn không bị tổn thương gì.
"Không đúng!"
Lý Thái Bạch cũng đã nhanh chóng phản ứng lại, nếu quả thật Dương Thanh vẫn còn tu vi võ thuật như trước, vì sao lại bị lão ta đánh bay được? Nếu Dương Thanh đã không còn tu vi, với thực lực Thần Cảnh đỉnh phong của lão ta, một đòn vừa rồi đã có thể lấy mạng Dương Thanh.
Nhưng nếu quả thật Dương Thanh đã mất hết võ thuật, điều vừa rồi nên giải thích thế nào đây?
Vì sao Dương Thanh còn có thể đứng lên, thậm chí thoạt nhìn còn không hề bị ảnh hưởng gì?
"Võ thuật của mày rốt cuộc có bị phế mất hay không?", Lý Thái Bạch nghiến răng hỏi.
Đồng thời, nỗi sợ hãi cũng đang lan tràn trong lòng lão ta, bất kể Dương Thanh có mất tu vi võ thuật hay không, sức mạnh này của anh hoàn toàn không phải là cấp bậc mà lão ta có thể chống lại nổi.
Dương Thanh hơi nheo mắt, đáy mắt lóe lên một ý muốn giết người: "Ông cảm thấy thế nào?"
Ngay khi anh vừa dứt lời, thân hình đã vọt tới trước mặt Lý Thái Bạch, tốc độ không nhanh, chỉ nhỉnh hơn người thường một chút.
Nhưng ngay thời điểm anh di chuyển, Lý Thái Bạch chợt cảm thấy toàn thân lạnh buốt, hai chân như nhũn ra, lão ta thực sự sợ hãi, sợ đến xụi lơ cả người.
Đợi khi lão ta lấy lại được ý thức, đoán được rằng có lẽ Dương Thanh chỉ có sức mạnh thân thể của cao thủ Siêu Phàm Cảnh thì đã quá muộn, Dương Thanh đã đứng trước mặt lão ta, vung tay đánh ra một quyền vào thẳng đầu lão.
"Uỳnh!"
Một quyền rơi xuống, hai mắt Lý Thái Bạch trợn trừng, mắt, mũi, tai, miệng đều trào máu tươi, thân thể đổ rầm xuống đất.
Lão ta chết không nhắm mắt!
Trong gian phòng tràn ngập mùi máu tanh, Dương Thanh lại đang hưng phấn tột cùng vì sức mạnh một quyền này.
"Cuối cùng mình đã thành công rồi sao?"
Anh kích động kêu lên, tuy tốc độ di chuyển còn rất chậm, may sao Lý Thái Bạch đã biết anh từng mạnh cỡ nào, cho nên khi đang hoài nghi tu vi võ thuật của anh không hề bị phế mất, lão ta đã sợ vỡ mật rồi, mới khiến Dương Thanh có cơ hội đến gần, sau đó dùng một quyền đánh vỡ đầu lão ta.
Một quyền của người sở hữu thân thể Siêu Phàm Tam Cảnh thì một cao thủ mới Thần Cảnh đỉnh phong sao có thể chịu nổi?
Chỉ có điều, ngay sau đó, Dương Thanh đã bình tĩnh lại. Anh đoán rằng một quyền này có thể đánh chết cao thủ dưới Siêu Phàm Cảnh. Nhưng mấu chốt là, thân thể anh không cách nào ngưng tụ được hơi thở võ thuật, tốc độ cũng không bằng được cao thủ cấp bậc Siêu Phàm Cảnh, chỉ có thể nhanh hơn người thường đôi chút mà thôi.
Hôm nay coi như may mắn, lão già Lý Thái Bạch này đã sợ đến mất mật, nếu như anh gặp phải kẻ to gan lớn mật hơn, nhanh nhẹn lấy tốc độ nhanh nhất để thoát đi, thì dù anh có năng lực giết chết đối phương cũng không đuổi kịp đối phương!
"Xem ra, mình chỉ có thể ra tay tấn công bất ngờ thôi", Dương Thanh thở dài, lẩm bẩm.
Lý Trọng đã thông báo cho Lý Thái Bạch ra tay tấn công Dương Thanh, dựa theo kế hoạch của bọn họ, lúc này Lý Thái Bạch hẳn đã ra tay rồi, nhưng đến giờ vẫn chưa thấy có tin hồi âm.
Điều này làm cho Lý Trọng bỗng có một dự cảm chẳng lành.
Lão ta nặng nề nói: "Chẳng lẽ nào, Lý Thái Bạch đã gặp chuyện rồi?"
Lý Thái Bạch thật ra là người nhà họ Lý. Mấy chục năm trước, khi Lý Trọng còn là chủ gia tộc họ Lý, lão ta đã cài Lý Thái Bạch vào Hoàng tộc họ Thượng Quan. Có thể nói, Lý Thái Bạch chính là quân cờ lớn nhất trong tay Lý Trọng.
Nhưng hôm nay, mới lần đầu tiên sử dụng đến, quân cờ này hình như đã gặp chuyện chẳng lành rồi.
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lý Trọng chưa từng nói với ai chuyện mình xếp mật thám vào Hoàng tộc họ Thượng Quan, điều này cho thấy lão ta coi trọng Lý Thái Bạch cỡ nào.
Lão ta vốn cho rằng, đợi đến ngày nhà họ Lý phá đổ Hoàng tộc họ Thượng Quan hẵng để quân cờ này phát huy tác dụng. Nhưng không ngờ, lão ta phải dùng sớm như vậy, càng không ngờ rằng, vừa mới dùng đến, quân cờ dường như đã gặp chuyện chẳng lành.
"Thưa bố, đã trễ thế này, bố tìm con có chuyện gì cần sai bảo sao ạ?"
Lý Giang Hùng nhanh chóng tới chỗ Lý Trọng, nghi hoặc hỏi.
Lý Trọng nặng nề nói: "Đã có chuyện xảy ra rồi!" Lý Giang Hùng hoảng sợ giật mình, toàn thân run lên, mắt vốn đang nhập nhèm vì buồn ngủ nay đã lập tức tỉnh táo trở lại.
"Bố, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?"
Muộn thế này còn bị gọi tới, chắc chắn đã có chuyện rất nghiêm trọng rồi.
Lý Trọng thuật lại chuyện mình đã cài cắm quân cờ là Lý Thái Bạch vào Hoàng tộc họ Thượng Quan cho Lý Giang Hùng nghe, Lý Giang Hùng lập tức thấy cực kỳ khiếp sợ. Đương nhiên lão ta cũng biết vị cao thủ Lý Thái Bạch này, nhưng chưa bao giờ ngờ được, người này lại là người của gia tộc họ Lý.
"Bố, bố đã cho ông ta ra tay với Dương Thanh, nay ông ta lại mất tung mất tích, chẳng lẽ, đã bị Dương Thanh giết rồi?"
Lý Giang Hùng hỏi, sắc mặt trắng bệch ra.
Chuyện này thực sự rất quan trọng, nếu quả đúng như vậy thì chứng tỏ, Dương Thanh trước nay vẫn luôn diễn trò, võ thuật còn nguyên vẹn.
Nghĩ tới đây, mặt Lý Giang Hùng đã tái nhợt đi, nếu quả như vậy thì thời gian qua, Dương Thanh hoàn toàn chỉ diễn trò để khảo nghiệm những thế lực đang kết giao với mình. Cậu ta muốn xem thử, khi mình biến thành kẻ tàn phế thì có bao nhiêu người còn tình nguyện đứng về phía cậu ta.
Lý Trọng cũng nghiêm nghị nói: "Đây chỉ là suy đoán thôi, còn một khả năng nữa, đó là khi Lý Thái Bạch ra tay với Dương Thanh thì đã bị người của Hoàng tộc họ Thượng Quan phát hiện, nay ông ta đã bị Hoàng tộc họ Thượng Quan khống chế rồi".
"Bất kể khả năng nào đều là một nguy cơ cực lớn với chúng ta".
Sắc mặt Lý Trọng tràn đầy lo lắng.
Sau khi biết mọi chuyện, Lý Giang Hùng càng thêm khiếp sợ, đúng như Lý Trọng nói, bất kể khả năng nào là thực, nhà họ Lý đều sẽ gặp nguy hiểm.
Nếu không phải tu vi võ thuật của Dương Thanh còn nguyên vẹn thì chính là Hoàng tộc họ Thượng Quan đã phát hiện Lý Thái Bạch là quân cờ bị cài vào.
Nếu võ thuật của Dương Thanh vẫn còn nguyên vẹn, dù hiện tại không ra tay với nhà họ Lý thì sớm muộn cũng sẽ ra tay mà thôi.
Nếu Hoàng tộc họ Thượng Quan đã phát hiện Lý Thái Bạch là quân cờ do thế lực khác cài vào, vậy khả năng lớn là bọn họ sẽ dùng hình cực nặng tra tấn Lý Thái Bạch, cuối cùng sẽ moi ra tin tức Lý Thái Bạch là người của nhà họ Lý.
Cho nên, bất kể khả năng nào đều là mối nguy lớn với nhà họ Lý.
"Sáng mai con hãy tới Hoàng tộc họ Thượng Quan một chuyến, gặp Thượng Quan Hoàng, quan sát phản ứng của cậu ta xem sao", Lý Trọng bỗng nói.
Lý Giang Hùng gật đầu: "Con hiểu, bố muốn con qua đó thử phản ứng của Thượng Quan Hoàng để xác định xem việc Lý Thái Bạch mất tích rốt cuộc là do Dương Thanh giết hay là bị Hoàng tộc họ Thượng Quan phát hiện".
Lý Trọng gật đầu: "Chỉ khi nào xác định được Lý Thái Bạch đã gặp chuyện gì thì chúng ta mới dễ tìm phương pháp đối phó đúng đắn".
Lý Giang Hùng nói: "Vâng!" Sáng hôm sau, Lý Giang Hùng lại tự mình tới Hoàng tộc họ Thượng Quan, gặp được Thượng Quan Hoàng trong điện Thượng Quan Hoàng.
Thượng Quan Hoàng ngồi trên ngai vàng, cười cười hỏi: "Ngày mai chính là ngày vui của hai gia tộc chúng ta, sao hôm nay ông chủ Lý lại tới đây?"
Lý Giang Hùng mỉm cười nói: "Là thế này, hôm nay tôi đến để hỏi một chút xem, trong hôn lễ ngày mai, liệu Hoàng Chủ có dặn dò thêm gì không? Chỉ cần nhà họ Lý chúng tôi có thể làm được, chúng tôi nhất định sẽ không để Hoàng Chủ phải bận tâm".
Thượng Quan Hoàng nhếch miệng mỉm cười, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Lý Giang Hùng, lão ta luôn cảm thấy mới sáng Lý Giang Hùng đã đến, nhất định có mục đích khác.
Nếu không thì vì sao phải đích thân tới hỏi đến loại chuyện nhỏ này?
"Ông chủ Lý, hẳn ông còn chuyện khác muốn nói đúng không?", Thượng Quan Hoàng cười cười hỏi.
Nghe Thượng Quan Hoàng hỏi như vậy, lòng Lý Giang Hùng lập tức trầm xuống, chẳng lẽ Lý Thái Bạch thật sự bị Hoàng tộc họ Thượng Quan bắt được?
Nếu quả đúng như vậy, lão ta vội vã tới đây thử bọn họ liệu có làm bọn họ nghi ngờ nhà họ Lý không?
Sau vài giây trầm mặc ngắn ngủi, Lý Giang Hùng bỗng nói: "Không dối gạt Hoàng Chủ, đúng là tôi có chuyện muốn tìm ngài".
"Hử?"
Thượng Quan Hoàng cười hỏi: "Có chuyện gì cứ nói thẳng! Nếu không tiện nói ở đây thì để tôi bảo những người khác ra ngoài".
Lý Giang Hùng lắc đầu: "Không có gì mà không tiện cả".
Lão ta thận trọng tổ chức lại ngôn từ rồi mới lên tiếng: "Là như vầy, ngày mai là ngày vui của Lý Bảo Tuấn cháu tôi cùng với công chúa Nhu, tôi nghe nói công chúa Nhu và cậu Thanh là bạn tri kỉ, tôi muốn mời cậu Thanh làm người chứng hôn cho đôi trẻ, mong Hoàng Chủ chấp thuận cho".
Lão ta vừa thốt ra lời này, nụ cười trên mặt Thượng Quan Hoàng lập tức tắt ngấm, một luồng hơi lạnh như có như không tràn ra từ trên người Thượng Quan Hoàng.
Lần trước Lý Giang Hùng tới tìm Dương Thanh đã khiến lão ta vô cùng bất mãn, lần này, Lý Giang Hùng lại dám tới đề nghị Dương Thanh làm người chứng hôn, rốt cuộc nhà họ Lý này với Dương Thanh đã thỏa thuận với nhau những gì?
Thượng Quan Hoàng có lí do hoài nghi rằng, ngày đó Lý Giang Hùng tới tìm Dương Thanh đã bàn luận chuyện hợp tác với nhau cùng đối phó với Hoàng tộc họ Thượng Quan.
Đúng lúc này, một người hầu vội vàng hấp tấp chạy vào, hô lên: "Hoàng Chủ, không thấy Lý Thái Bạch đâu nữa".
Hắn ta vừa thốt lên, Lý Giang Hùng lập tức run cả người, lúc này lại có người tới báo cáo Lý Thái Bạch mất tích, liệu đây có phải là việc Thượng Quan Hoàng cố tình sắp xếp không?
Hay là, thật sự đến lúc này Hoàng tộc mới phát hiện Lý Thái Bạch đã mất tích?
"Bãi triều!"
Lão ta vung tay lên, quay đầu nhanh chóng rời đi.
Đám người của Hoàng tộc đứng bên dưới quay sang nhìn nhau, ngày thường Thượng Quan Hoàng rất hiếm khi nổi giận, nhưng hôm nay, tâm trạng của Thượng Quan Hoàng dường như không khống chế được nữa.
Thượng Quan Hoàng và Thượng Quan Phó nhanh chóng chạy tới nơi ở của Dương Thanh.
Nhưng lần này, Thượng Quan Phó đóng vai cao thủ của Hoàng tộc, chỉ mặc một bộ quần áo màu đen, đeo mặt nạ đứng sau lưng Thượng Quan Hoàng. Người ta chỉ cảm nhận được khí thế mạnh mẽ trên người lão ta.
“Hoàng Chủ tìm tôi có việc gì sao?”
Dương Thanh thấy Thượng Quan Hoàng tới, sắc mặt bình tĩnh nhìn Thượng Quan Phó đứng sau lưng Thượng Quan Hoàng. Hiện giờ anh vẫn chưa khôi phục tu vi, không thể cảm giác được khí tức võ thuật trên người lão ta, nhưng anh có thể xác định cao thủ đeo mặt nạ mặc đồ đen này rất mạnh.
Tuy anh không cảm nhận được khí tức, nhưng lại cảm giác được sự nguy hiểm toát ra từ người Thượng Quan Phó.
Thượng Quan Hoàng lạnh lùng nhìn Dương Thanh, đột nhiên lên tiếng: “Lý Giang Hùng vừa tới nói một vài lời không liên quan rồi đi mất. Mặc dù tôi không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng tôi thấy có vẻ ông ta rất sốt ruột”.
“Ngoài ra còn một chuyện nữa, tôi nghĩ có thể liên quan tới nhà họ Lý”.
Dương Thanh lạnh nhạt đáp: “Hoàng Chủ cứ nói thẳng, tôi xin rửa tai lắng nghe!”
“Được!”
Thượng Quan Hoàng gật đầu, nghiêm nghị nói: “Chuyện còn lại là tôi vừa nhận được tin tức, một cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong của Hoàng tộc Thượng Quan tên Lý Thái Bạch đột nhiên mất tích, hiện giờ sống không thấy người, chết không thấy xác”.
“Đúng rồi, tôi còn phải nói cho cậu Thanh biết một chuyện. Hơn năm mươi năm về trước, Lý Thái Bạch đã đi theo tôi. Từ lâu tôi đã điều tra được, ông ta từng là người nhà họ Lý trước khi đi theo tôi”.
“Tôi tìm cậu để hỏi, liệu cậu có biết Lý Thái Bạch đang ở đâu không?”
Trước khi Thượng Quan Hoàng tới, Dương Thanh đã đoán trước được có lẽ lão ta sẽ tới hỏi mình chuyện này. Nhưng anh không ngờ Lý Thái Bạch lại là người nhà họ Lý.
Thượng Quan Hoàng còn kể sáng sớm Lý Giang Hùng tới tìm lão ta nói vài chuyện vặt vãnh, không thể không khiến Dương Thanh hoài nghi Lý Thái Bạch là quân cờ được nhà họ Lý sắp đặt bên người lão ta.
“Hoàng Chủ, ông tới hỏi một kẻ bị phế như tôi cao thủ hàng đầu của Hoàng tộc nhà ông ở đâu, hình như ông coi trọng tôi quá rồi đấy?”
Dương Thanh cười nhạt nói: “Hay là Hoàng Chủ nghi ngờ chuyện tôi mất đi tu vi? Thế nên ông mới cho rằng Lý Thái Bạch mất tích có liên quan tới tôi?”
“Ông nhắc tới chuyện Lý Thái Bạch từng là người nhà họ Lý chắc là muốn nói Lý Thái Bạch có khả năng bị tôi giết nhỉ? Tôi đoán ông ta có thể là một quân cờ của nhà họ Lý, bọn họ bảo ông ta giết tôi, kết quả lại bị tôi giết người giết khẩu?”
“Vậy nên Hoàng Chủ tới tìm tôi là để thăm dò rốt cuộc tôi có thật sự bị phế võ công hay không? Hoàng Chủ thấy tôi nói có đúng không?”
Thượng Quan Hoàng thầm kinh hãi, bởi vì Dương Thanh đã nói trúng tim đen của lão ta. Nểu lão ta biết trước Lý Thái Bạch là người nhà họ Lý mà vẫn cho đi theo, đương nhiên lão ta phải biết Lý Thái Bạch không làm gì được ở Hoàng tộc.
Lão ta không hề có bao nhiêu tình cảm với một người như vậy, nên dù Lý Thái Bạch thật sự bị giết cũng chẳng sao. Lão ta tự mình tới tìm Dương Thanh chẳng qua là để xác nhận, anh đã khôi phục thực lực hay chưa.
Thượng Quan Hoàng im lặng một lúc lâu mới bình thản nói: “Không thể không thừa nhận cậu rất thông minh, đoán trúng phóc suy nghĩ của tôi. Vậy thì cậu Thanh hãy nói thật cho tôi biết, hiện giờ cậu đã khôi phục võ công chưa?”
Dương Thanh cười nhạt một tiếng: “Hoàng Chủ nghĩ sao?”
Thương Quan Hoàng lắc đầu: “Tôi thật sự không biết nên mới tới tìm cậu. Mong cậu Thanh giải đáp giúp tôi”.
Dương Thanh lắc đầu cười: “Hoàng Chủ nghĩ tôi bị phế tức là tôi đã bị phế. Nếu Hoàng Chủ cho rằng không phải, vậy tất nhiên không phải”.
Dứt lời, căn phòng rộng lớn lập tức tìm vào yên tĩnh. Dương Thanh và Thượng Quan Hoàng nhìn nhau, không ai nói gì.
Chừng hai phút sau, Thượng Quan Hoàng mới bật cười nói: “Không hổ là cậu Thanh, nói chuyện kín kẽ không lọt nổi một giọt nước. Nếu cậu không muốn nói ra, tôi cứ coi như võ công của cậu đã hồi phục. Dù thế nào cậu vẫn là vị khách tôn quý nhất của Hoàng tộc Thượng Quan”.
Nói rồi, lão ta đứng dậy: “Mai là ngày vui của Thượng Quan Nhu, nhà họ Lý muốn mời cậu Thanh làm người chứng hôn. Cậu có hứng thú thì hãy tới tham dự”.
Dương Thanh cười nhạt nói: “Tôi với công chúa là bạn bè, đương nhiên phải tới tham dự ngày vui của cô ấy”.
“Vậy tôi không làm phiền cậu Thanh tu luyện nữa, ngày mai gặp lại!”
Thượng Quan Hoàng dẫn theo Thượng Quan Phó rời đi.
Đợi hai người họ đi khỏi, Dương Thanh mới thầm thở phào một hơi. Nhớ lại cuộc trò chuyện vừa rồi, anh không khỏi cảm thấy may mắn. . Đam Mỹ H Văn
Anh biết Thượng Quan Hoàng không ra tay với anh không phải vì thật sự tôn kính mà là kiêng kị anh đã khôi phục võ công.
“Trừ phi hiện giờ cậu ta đã có thực lực Siêu Phàm Thất Cảnh, nếu không không thể khiến cả chú cũng không phát hiện ra khí tức võ thuật trên người cậu ta”.
“Cháu nghĩ cậu ta vừa mới đấu với người bảo vệ Hoàng tộc họ Diệp, còn bị thương nặng, hôn mê ba ngày ba đêm mà vẫn có thể tăng cảnh giới được sao?”
Nghe vậy, sắc mặt của Thượng Quan Hoàng mới tốt hơn nhiều: “Hi vọng là khả năng thứ nhất!”
“Bây giờ điều cháu cần lo lắng nhất không phải Dương Thanh mà là nhà họ Lý!”, Thượng Quan Phó đột nhiên nói.
Thượng Quan Hoàng giật mình hỏi: “Chú nghĩ nhà họ Lý sẽ gây ra uy hiếp với chúng ta sao?”
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong mắt Thượng Quan Hoàng, Lý Trọng mạnh nhất nhà họ Lý mới chỉ có thực lực Siêu Phàm Tứ Cảnh. Dù Thượng Quan Phó chưa từng nói cho Thượng Quan Hoàng biết thực sự thật sự của mình nhưng Thượng Quan Hoàng đoán ít nhất cũng phải là Siêu Phàm Lục Cảnh, thậm chí là Thất Cảnh.
Bây giờ Thượng Quan Phó lại nói cần lo lắng nhà họ Lý hơn.
Thượng Quan Phó gật đầu: “Cháu đừng khinh thường nhà họ Lý. Hơn năm mươi năm trước Lý Trọng đã đột phá Siêu Phàm Cảnh, trong năm mươi năm ngắn ngủi vươn lên Siêu Phàm Tứ Cảnh. Thiên phú võ thuật của ông ta rất mạnh”.
“Có lẽ nói thiên phú võ thuật của ông ta mạnh cũng không thích hợp đâu. Theo như chú biết, thiên phú của ông ta chỉ được miễn cưỡng coi như không tệ. Nhưng nhà họ Lý không có cao thủ Siêu Phàm Cảnh, ông ta lại có thể dựa vào sức mình đạt được thực lực Siêu Phàm Tứ Cảnh, chứng tỏ ông ta gặp được kỳ ngộ gì đó”. “Chú nghe nói ông ta từng đi qua một khu mộ cổ của cao thủ Siêu Phàm Cảnh, phát hiện ra vài bảo vật mới có thể trở thành cao thủ Siêu Phàm Tứ Cảnh chỉ trong năm mươi năm”.
“Rất có thể hiểu biết của chúng ta về nhà họ Lý chỉ là mặt ngoài. Biết đâu bọn họ còn có nhiều cao thủ Siêu Phàm Cảnh hơn thì sao?”
Thượng Quan Hoàng trợn tròn mắt hỏi: “Sao có thể như vậy được?”
Bản thân Thượng Quan Hoàng cũng mới chỉ đạt tới bán bộ Siêu Phàm Cảnh. Thượng Quan Phó lại nói có khả năng trong nhà họ Lý còn mấy cao thủ Siêu Phàm Cảnh khác, khiến lão ta quá kinh hãi.
Thượng Quan Phó nhìn Thượng Quan Hoàng, bình tĩnh nói: “Đừng quên không chỉ có mình Lý Trọng biến mất, mà còn có một đám cao thủ Thần Cảnh biến mất với ông ta”.
“Đến tận bây giờ, đám cao thủ Thần Cảnh kia vẫn chưa từng xuất hiện, chỉ có mình Lý Trọng ra mặt. Cháu thực sự cho rằng bọn họ đều chết cả rồi sao?”
Lần này, Thượng Quan Hoàng không quá kinh ngạc nữa, trong mắt dấy lên lo lắng.
Lão ta biết Thượng Quan Phó nói không sai. Nhà họ Lý vẫn luôn là gia tộc hàng đầu Hoàng thành Thượng Quan, thực lực chỉ kém Hoàng tộc. Năm mươi năm trước, sau khi Lý Trọng đột phá Siêu Phàm Cảnh lại đột nhiên mất tích.
Tuy bên ngoài chỉ có tin tức này nhưng lúc đó, Hoàng tộc Thượng Quan còn tra được một chút chuyện cơ mật của nhà họ Lý. Không chỉ có Lý Trọng mà còn chín cao thủ Thần Cảnh hậu kỳ và Thần Cảnh đỉnh phong cùng mất tích.
Cũng chính vì vậy, nhà họ Lý từng suýt bị diệt vong, may mà chống đỡ được, cuối cùng còn trở thành một gia tộc hàng đầu, chỉ đứng sau Hoàng tộc Thượng Quan.
“Không ngờ nhà họ Lý lại giấu kỹ như vậy. Có lẽ những người cùng mất tích với Lý Trọng vẫn còn sống, còn rất có khả năng họ đã bước vào Siêu Phàm Cảnh”.
Sắc mặt Thượng Quan Hoàng vô cùng kém, trầm giọng nói: “Có lẽ nhà họ Lý vẫn đang chờ cơ hội thay thế Hoàng tộc Thượng Quan. Chỉ khi Dương Thanh xuất hiện mới khiến bọn họ đổi mục tiêu thành Hoàng tộc họ Diệp, kết quả lại thất bại”.
Thượng Quan Phó gật đầu đáp: “Thế nên hiện giờ chắc hẳn nhà họ Lý đang rất mạnh, thậm chí còn có thể vượt qua Hoàng tộc Thượng Quan”.
Thượng Quan Hoàng lo lắng hỏi: “Nếu nhà họ Lý thật sự có chín cao thủ Siêu Phàm Cảnh, chú nghĩ chúng ta phải đối phó thế nào?”
“Binh đến tướng ngăn, nước đến đất chặn!”, Thượng Quan Phó híp mắt nói.
Lão ta cho rằng, thực lực đám cao thủ nhà họ Lý có mạnh tới đâu cũng không thể bằng Lý Trọng. Lý Trọng là cao thủ Siêu Phàm Tứ Cảnh, dù mấy người kia cũng là cao thủ Siêu Phàm Cảnh thì nhiều nhất cũng chỉ là Siêu Phàm Tam Cảnh.
Quan trọng là nhà họ Lý chỉ biết Hoàng tộc Thượng Quan có một người bảo vệ, nhưng lại không biết còn có một người như lão ta.
Cùng lúc đó ở nhà họ Lý.
Sau khi Lý Giang Hùng rời khỏi Hoàng tộc Thượng Quan liền đi vào mật thất ngầm của nhà họ Lý gặp Lý Trọng.
“Làm đến đâu rồi?”, Lý Trọng hỏi. Lúc này, lão ta đang ngồi xếp bằng, khí thế võ thuật khủng bổ phun trào, không thèm ngẩng đầu nhìn Lý Giang Hùng.
Lý Giang Hùng vội vàng thuật lại cuộc trò chuyện vừa rồi với Thượng Quan Hoàng.
“Con khiến bố thất vọng rồi. Con xin lỗi!”
Lý Giang Hùng cuống quýt nói.
Lý Trọng không tức giận, chỉ im lặng hồi lâu rồi lên tiếng: “Cũng không trách con. Dù là bố đi e cũng không thể dễ dàng thăm dò được vị trí của Lý Thái Bạch”.
“Vậy chúng ta phải làm gì bây giờ?”, Lý Giang Hùng đột nhiên hỏi.
Lão ta thật sự hoảng sợ, sợ nhất là Lý Thái Bạch bị Dương Thanh giết. Nếu thật sự như vậy thì nhà họ Lý sẽ phải đối mặt với một cao thủ Siêu Phàm Lục Cảnh.
Kể cả Lý Thái Bạch không bị Dương Thanh giết thì chắc chắn cũng đã bị Hoàng tộc Thượng Quan khống chế. Một khi đối phương biết được thân phận của Lý Thái Bạch, sợ là nhà họ Lý sẽ phải hứng chịu lửa giận của Hoàng tộc Thượng Quan.
Dù thế nào, lần này tình cảnh của nhà họ Lý đều vô cùng nguy hiểm.
Lý Trọng cười lạnh: “Yên tâm, mọi chuyện đã có bố lo. Trừ phi Dương Thanh không bị phế võ công, còn bắt tay liên thủ với Hoàng tộc Thượng Quan. Nếu không dù là Hoàng tộc hay Dương Thanh, bố đều có thể đối phó được”.
Nghe vậy, Lý Giang Hùng sợ ngây người: “Không phải bố chỉ có cảnh giới Siêu Phàm Tứ Cảnh, thực lực tối đa là Siêu Phàm Ngũ Cảnh thôi sao?”
Lão ta nghĩ mãi không ra, tại sao Lý Trọng lại tự tin như vậy?
Lý Trọng lạnh nhạt nhìn lão ta: “Con chỉ cần biết, Dương Thanh hay Hoàng tộc Thượng Quan đều không có khả năng tiêu diệt nhà họ Lý chúng ta”.
“Vâng thưa bố!”, Lý Giang Hùng vội vàng đáp.
Mặc dù lão ta cực kỳ khiếp sợ nhưng cũng hiểu, Lý Trọng đã nói vậy thì phải nắm chắc khả năng đối phó Dương Thanh và Hoàng tộc Thượng Quan.
Chỉ là lão ta không biết, Lý Trọng có thủ đoạn gì đối phó được bọn họ.
Sáng sớm hôm sau, cả Hoàng thành Thượng Quan đều được điểm tô bằng màu đỏ chót, tràn ngập không khí vui vẻ của đám cưới.
Hiện giờ, cả Hoàng thành Thượng Quan đều biết người thừa kế của Hoàng tộc Thượng Quan là Thượng Quan Nhu sắp gả cho nhà họ Lý.
Đương nhiên tỷ lệ giữ mạng này cũng vô cùng nhỏ bé.
Chiếc bình cuối cùng là Lý Trọng nghi ngờ anh đã khôi phục thực lực ban đầu, quỳ xuống xin tha rồi đưa cho anh, nói là tìm được với Đại Đạo Thiên Diễn Kinh, tác dụng cụ thể là gì thì không biết.