Nhưng Dương Thanh lại không thích bộ giáp kim cương này chút nào, nó vẫn kém xa so với Tiên Thiên Đạo Thể của anh.
Trong khi các võ giả còn đang bàn luận, Dương Thanh trực tiếp đưa bộ giáp kim cương cho Mạc Thanh Tu, không đợi Mạc Thanh Tu kịp phản ứng, anh đã trực tiếp đặt bộ giáp kim cương vào tay Mạc Thanh Tu và nói: “Cho cậu!”
Khi nghe thấy ba từ đơn giản này, mọi người đều sửng sốt.
Đối với võ giả thì bộ giáp kim cương rất quý giá, nếu là bọn họ, trừ khi nhất thiết phải mặc, nếu không bọn họ sẽ không đành lòng lấy ra mặc, kết quả là Dương Thanh không hề tiếc nuối mà tùy ý cho đi, điều này khiến bọn họ bàng hoàng, thậm chí còn vô cùng hâm mộ ghen tị.
Mạc Thanh Tu phục hồi tinh thần, vội vàng trả lại bộ giáp kim cương: “Anh Dương, tôi rất cảm kích lòng tốt của anh, nhưng bộ giáp kim cương này quá trân quý, tôi không thể nhận được, hơn nữa tôi cũng không giúp được gì cho anh, vốn đã rất xấu hổ rồi, làm sao tôi có thể nhận bảo vật của anh được!”
Mặc dù anh ta cũng như những võ giả khác rất thích bộ giáp kim cương này, nhưng anh ta cũng rất ý thức được tầm quan trọng của bộ giáp kim cương trong giới cổ võ.
Trong mắt Dương Thanh tràn đầy sự chân thành tha thiết: “Tôi rất cảm ơn cậu vì cậu đã chịu tới giúp tôi!”
Mạc Thanh Tu đang định từ chối thì Dương Thanh lại xua tay ngăn cản anh ta, anh ném kiếm Thần Vương vào trong tay Ngô Hùng Bá, Ngô Hùng Bá chưa kịp từ chối thì anh đã nói trước: “Đừng vội từ chối, tôi không sử dụng thanh kiếm này, nhưng nó lại là một báu vật rất tốt đối với ông đó!”
Một màn này khiến tất cả mọi người hoàn toàn chấn động, cho đi một bộ áo giáp kim cương thì thôi đi, thậm chí còn cho cả kiếm Thần Vương, kiếm Thần Vương là biểu tượng của toàn bộ Hợp Hoan Tông.
Mạc Thanh Tu và Ngô Hùng Bá đều là những người đã chân thành giúp đỡ Dương Thanh sau khi anh đến cổ võ trung giới, nếu không phải có hai người bọn họ giúp đỡ, có lẽ anh đã chết dưới tay Tông chủ của Thiên Hải Tông từ lâu rồi.
So với ân cứu mạng, thì hai món bảo vật nhỏ bé này chẳng là gì trong mắt anh cả.
Sau khi làm xong việc này, anh chuẩn bị đi sâu vào Hợp Hoan Tông để tìm tung tích của vợ và con gái mình.
Lúc này, một chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra khiến tất cả mọi người và ngay cả Dương Thanh cũng phải giật mình.
Bởi vì, từ bên phía thi thể của Thân Nguyên, thanh âm của Thân Nguyên lại truyền đến lần nữa.
“Dương Thanh, tên súc vật, mày dám hủy hoại thân thể của tao, chờ đó cho tao, tao sẽ quay lại đích thân xé nát mày, hủy diệt thần hồn của mày!”
Thanh âm tuy rằng không lớn, tựa hồ có chút mờ ảo, nhưng vẫn lọt vào tai mọi người.
Mọi người theo bản năng nhìn lại, đột nhiên nhìn thấy một màn sương đen mờ nhạt hình người bay ra khỏi cơ thể Thân Nguyên.
Âm thanh vừa rồi là từ trong đám sương đen này truyền tới, khi mọi người nhìn sang, ông ta nhanh chóng bay về phía xa.
Dương Thanh cũng biết đám sương đen này là gì, lập tức thầm kêu không tốt, rồi vội vàng đuổi theo đám sương đen đó.
Sắc mặt Ngô Hùng Bá cũng có chút tái nhợt, ông ta cầm theo kiếm Thần Vương vừa mới nhận được và chạy theo sau.
“Không ngờ Thân tông chủ đã luyện được thần hồn, vừa rồi tuy rằng bị đánh chết, nhưng cũng chỉ là phần thân thể bị hủy diệt, thần hồn vẫn còn tồn tại!”
“Nhiều năm như vậy, tôi cũng chỉ nghe đồn nói có một số cường giả tu luyện đến một trình độ nhất định, thì có thể tu luyện xuất thần hồn, cho dù thân thể của họ có bị hủy hoại, chỉ cần còn sót lại một chút thần hồn, là có thể tái tạo lại thân thể qua một số phương pháp, có được sự tái sinh”.
“Tôi vốn tưởng rằng chỉ có ở thượng giới cổ võ, mới có người có thể tu luyện xuất thần hồn, không nghĩ tới trong cuộc đời tôi lại có thể tận mắt nhìn thấy thần hồn thật sự ở cổ võ trung giới”.
“Vậy thì phiền toái rồi, về sau nếu Thân Nguyên có thể tái tạo lại thân thể, nhất định sẽ trở lại gây phiền toái”.
...
Lúc này, những võ giả khác cũng cảm thấy không ổn.