Hoài Trấn gật nhẹ đầu, mỉm cười: “Đã vậy thì tôi đi trước đây, nếu tiền bối Đinh Xương về thì hãy liên lạc với tôi nhé”.
Đinh Vũ nói: “Được, thiếu thành chủ Hoài đi thong thả!”
Hoài Trấn nhanh chóng dẫn người rời đi.
Đinh Vũ híp mắt nhìn theo hướng ông ta rời đi, trong mắt lóe lên ánh sáng sắc bén.
“Đinh Xương đâu?”
Sau khi quay lại nhà họ Đinh, Đinh Vũ hỏi.
Quản gia vội bước đến, mở miệng nói: “Thưa chủ gia tộc, ông hai bị thương nặng, đang được chữa trị”.
“Hửm?”
Đinh Vũ nhíu mày: “Với thực lực của nó, nó có thể đánh một trận với cả cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh sơ kỳ, sao lại bị thương nặng chứ? Chẳng lẽ cao thủ của Mục phủ ra tay với nó ư?”
Quản gia lắc đầu: “Ông hai bị thương nặng khi quay về, thần y của gia tộc đang chữa cho ông ấy, về phần cụ thể đã xảy ra chuyện gì, có lẽ chỉ ông hai biết rõ thôi”.
Đinh Vũ nhíu mày, trầm giọng nói: “Tôi có linh cảm, Thiện Thành sắp có biến đổi lớn rồi”.
Quản gia lập tức giật mình: “Chủ gia tộc, không nghiêm trọng đến mức đấy chứ?”
Đinh Vũ nhìn quản gia, nói: “Đinh Xương quay về trong tình trạng bị thương nặng, người bị thiếu thành chủ của phủ Hoài Thành đuổi giết đã đến Thiện Thành, nếu có thêm Mục phủ dính dáng vào, ông không thấy đây là chuyện lớn ư?”
Nghe thấy thế, trong mắt quản gia tràn ngập vẻ nghiêm nghị, ông ta trầm giọng nói: “Xem ra, thanh niên đang bị phủ Hoài Thành đuổi giết kia đúng là không đơn giản, bây giờ phải chờ ông hai giải đáp thắc mắc cho chúng ta thôi”.
Nửa tiếng sau, Đinh Xương tới phòng Đinh Vũ.
“Anh cả!”
Đinh Xương nhìn về phía Đinh Vũ, sắc mặt lão ta vẫn hơi tái, quần áo trên người bị máu nhuốm đỏ.
Đinh Vũ nhận ra ngay, không phải Đinh Xương không thay quần áo, mà máu lại thấm ra từ vết thương vừa được băng bó kỹ, nhuốm đỏ quần áo Đinh Xương.
“Mau ngồi xuống đi!”
Đinh Vũ vội đứng dậy, đỡ Đinh Xương ngồi xuống sofa bên cạnh.
Lúc này Đinh Vũ mới trầm giọng hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao em lại bị thương nặng như thế?”
Đinh Xương không nói gì, chỉ cởi áo ra, để lộ ba vết máu trên người mình.
Đinh Xương nói: “Anh cả, anh xem đi!”
Sau khi thấy ba vết máu trên ngực Đinh Xương, Đinh Vũ lập tức biến sắc, kinh hãi nói: “Vết thương này do thứ gì gây ra thế? Tại sao nó lại nghiêm trọng như vậy, hơn nữa trong vết thương còn tràn ngập hơi thở hủy diệt vô cùng mạnh mẽ nữa chứ?”
Đinh Xương cắn răng: “Em cứ nghĩ mấy vết thương này chẳng là gì, nhưng sau khi để thần y của gia tộc khám, em mới biết nó nghiêm trọng tới mức nào. Thần y của gia tộc đã bôi kim sang dược tốt nhất cho em, nhưng vẫn không cầm được máu, máu vẫn liên tục chảy ra từ vết thương”.
“Thần y của gia tộc nói, vết thương này của em cần ít nhất ba ngày, cứ cách nửa ngày phải truyền máu một lần, cách hai tiếng lại phải bôi kim sang dược tiếp, thì mới có hy vọng giúp vết thương của em ổn định trong ba ngày”.
Trong lúc Đinh Xương nói chuyện, có thể thấy máu vẫn đang rỉ ra từ vết thương của lão ta.
Khí thế mạnh mẽ lan ra từ người Đinh Vũ, lão ta nghiến răng nghiến lợi: “Chính người bảo vệ của thanh niên bị phủ Hoài Thành đuổi giết kia đã khiến em bị thương à?”
Đinh Xương lắc đầu, nghiêm nghị nói: “Chính thanh niên bị phủ Hoài Thành đuổi giết đã khiến em bị thương”.
Đinh Vũ kinh ngạc nói: “Sao có thể chứ?”
Đinh Xương chậm rãi đáp: “Linh khí!”
Đinh Vũ lập tức trợn tròn mắt: “Em nói gì? Linh khí? Cậu ta có linh khí ư?”
Trong mắt Đinh Xương tràn ngập vẻ kiêng dè, lão ta trầm giọng nói: “Em đã dùng bí pháp Kim Chung Tráo, nhưng vẫn không ngăn được con dao găm linh khí trong tay cậu ta”.
“Phủ Hoài Thành đánh đổi cái giá lớn như thế để đuổi giết thanh niên này, chắc chắn cũng vì linh khí trong tay cậu ta”.
Trong mắt Đinh Vũ tràn ngập vẻ nghiêm nghị, lão ta vẫn cảm thấy khó tin, bèn hỏi tiếp: “Thực lực của thanh niên này đã đạt đến Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong rồi à?”
Đinh Xương lắc đầu: “Mới đến Siêu Phàm Thất Cảnh đỉnh phong thôi, cũng chưa đầy ba mươi tuổi, em có cảm giác con dao găm đó đã có liên kết với cậu ta, bằng không với thực lực của cậu ta, cậu ta không thể phát huy tác dụng của nó”.
Đinh Vũ càng thêm kinh hãi: “Chưa đầy ba mươi tuổi mà đã đạt đến Siêu Phàm Thất Cảnh đỉnh phong rồi ư? Còn có liên kết với linh khí? Sao có thể chứ?”
Đinh Xương nói với vẻ cay đắng: “Anh cả, những gì mà em nói đều là thật, đúng là đối phương còn rất trẻ mà đã có thực lực Siêu Phàm Thất Cảnh đỉnh phong, còn kiểm soát được linh khí”.
Với sự hiểu biết của họ, có thể bước vào Siêu Phàm Cảnh trước ba mươi tuổi đã là thiên tài rồi, còn nếu có thể bước vào Siêu Phàm Ngũ Cảnh trước ba mươi tuổi thì đúng là thiên tài trong thiên tài.
Nhưng bây giờ, một thanh niên chưa đầy ba mươi tuổi lại đạt đến Siêu Phàm Thất Cảnh đỉnh phong, có thể tưởng tượng được sự khiếp sợ trong lòng họ.
Phải biết rằng Siêu Phàm Thất Cảnh chính là một lằn ranh, rất nhiều cao thủ đã kẹt ở Siêu Phàm Lục Cảnh đỉnh phong cả đời, không sao bước vào Siêu Phàm Thất Cảnh sơ kỳ.
Dương Thanh chưa đầy ba mươi tuổi mà đã đạt đến Siêu Phàm Thất Cảnh đỉnh phong, đó là kiểu gì? Thiên tài trong thiên tài trong thiên tài chắc?
Dù sao Đinh Vũ và Đinh Xương cũng chưa bao giờ thấy ai có thiên phú xuất chúng như vậy.
Đinh Vũ nói: “Hồi nãy, Hoài Trấn - thiếu thành chủ của phủ Hoài Thành vừa đến nhà họ Đinh chúng ta để tìm em. Cậu ta muốn biết trước đó, giữa em và Dương Thanh đã xảy ra chuyện gì, tại sao em lại tháo chạy?”
“Trước khi đi, Hoài Trấn còn cố tình thể hiện ý tốt, ám chỉ rằng chúng ta có thể tranh giành quyền làm chủ ở Thiện Thành, phủ Hoài Thành sẵn lòng giúp đỡ nhà họ Đinh”.
Đinh Xương lập tức giật mình: “Anh cả, anh đồng ý rồi à?”
Trong mắt Đinh Vũ lóe lên ánh sáng sắc bén, lão ta nhìn chằm chằm vào Đinh Xương: “Em không thấy địa bàn của nhà họ Đinh hơi nhỏ à?”
Đinh Xươngnghiêm nghị nói: “Anh cả, rõ ràng phủ Hoài Thành muốn mượn tay chúng ta để đối phó với Mục phủ, Hoài Thành và Thiện Thành ở gần nhau, bây giờ trong Hoài Thành, Dược Vương Cốc đã bị phủ Hoài Thành thâu tóm, nghe nói ngay cả Dược Vương cũng đã phục tùng thành chủ Hoài Thành”.
“Có thể nói, bây giờ phủ Hoài Thành đã nắm hết quyền lực ở Hoài Thành, mà Thiện Thành chúng ta lại ở gần Hoài Thành, chắc chắn phủ Hoài Thành muốn mở rộng phạm vi thế lực của mình, chúng ta không thể hợp tác với họ!”
“Hơn nữa, thực lực của Mục phủ hết sức khó lường, tuy chân của Mục thành chủ què, nhưng không ai biết rốt cuộc ông ta mạnh tới mức nào, bây giờ nếu khai chiến với Mục phủ, phần thắng của chúng ta gần như bằng không!”
Đinh Vũ híp mắt nhìn chằm chằm vào Đinh Xương bằng ánh mắt nóng rực, mở miệng nói: “Em nói… nếu chúng ta đạt được con dao găm linh khí kia thì sao?”