Mục lục
Chiến Thần Ở Rể - Vạn Thế Chiến Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cô nói đi!”

Dương Thanh nhìn về phía Mạnh Thiên Lan với vẻ mong chờ.

Mạnh Thiên Lan mỉm cười: “Tình cảnh của cậu bây giờ đã nguy hiểm lắm rồi, cho dù nó tệ hơn nữa thì cũng không phải chuyện to tát”.

Dương Thanh gật đầu, cười khổ: “Chắc người của Hạ Giới giới Cổ Võ đều muốn giết tôi, nếu tôi không phải tứ trưởng lão của hội trưởng lão, còn có linh hồn Ma Thần trong người, có lẽ các nhân vật lớn ở Hạ Giới giới Cổ Võ đều đã đến giết tôi rồi”.

Mạnh Thiên Lan nói: “Nếu đã bết bát đến thế, sao cậu không giả làm luyện đan sư?”

Dương Thanh thoáng sửng sốt rồi nhanh chóng phản ứng lại, nói: “Cô bảo tôi giả làm luyện đan sư, đứng ra phía trước, còn Phùng Tiểu Uyển thì ở phía sau tôi để giảm bớt sự tồn tại của em ấy à?”

Mạnh Thiên Lan gật đầu: “Không những thế, cậu còn có thể dùng chuyện này để lôi kéo các cao thủ Cổ Võ, ở Hạ Giới giới Cổ Võ, chỉ những thế lực Cổ Võ hàng đầu mới có tư cách sở hữu đan dược cực phẩm, nhưng Phùng Tiểu Uyển đã có thể luyện chế đan dược cực phẩm rồi”.

“Ở Hạ Giới giới Cổ Võ, vẫn còn rất nhiều cao thủ có thiên phú xuất chúng chưa tìm được chỗ dựa, nếu cậu có thể cung cấp đan dược đỉnh cao cho họ, chắc chắn cậu sẽ lôi kéo được họ về phe mình”.

Nghe thấy Mạnh Thiên Lan nói thế, mắt Dương Thanh bỗng sáng lên, đây đúng là kế sách một công đôi việc, chẳng những che giấu được Phùng Tiểu Uyển mà còn có thể thu hút một đám cao thủ nữa.

“Trong thế giới mới hiện giờ, thứ cần thiết nhất là thực lực, cậu có thể đạt được thực lực qua cảnh giới của mình hoặc kêu gọi một nhóm cao thủ”.

“Ở Hạ Giới giới Cổ Võ, các luyện đan sư hàng đầu đều sống rất thoải mái, tôi biết một luyện đan sư chỉ có thực lực Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ, nhưng ngay cả chủ của các gia tộc Cổ Võ hàng đầu cũng phải tiếp đón ông ta trọng thể”.

“Luyện đan sư này chỉ cần kêu gọi là sẽ mời chào được vô số cao thủ hàng đầu làm việc cho ông ta”.

“Thường ngày, ông ta luôn được một cao thủ Thiên Cảnh Tam Phẩm hậu kỳ đi theo bảo vệ, ở Hạ Giới giới Cổ Võ, hầu hết cao thủ Thiên Cảnh Tam Phẩm đỉnh phong đều là chủ của các gia tộc Cổ Võ hàng đầu, hoặc là những lão quái vật hơn trăm tuổi ở các gia tộc này”.

“Không còn hộ vệ nào hơn được một hộ vệ Thiên Cảnh Tam Phẩm hậu kỳ như thế”.

Nghe thấy Mạnh Thiên Lan nói thế, Dương Thanh lập tức vui vẻ hẳn lên, gần đây anh luôn rầu rĩ vì chuyện của Phùng Tiểu Uyển, nhưng chỉ vài câu của Mạnh Thiên Lan đã giải quyết được vấn đề này.

Dương Thanh nói: “Nếu thế thì cứ làm theo lời cô nói, tôi sẽ nghĩ cách biến mình thành một luyện đan sư hàng đầu”.

Mạnh Thiên Lan thoáng trầm tư rồi nói: “Tôi nghĩ cậu có thể mượn chiến tích trên tầng thượng của khách sạn Trung Châu tối nay để tổ chức một bữa tiệc tối, trong bữa tiệc đó, cậu có thể tặng một số đan dược cấp thấp cho những ai được mời, cuối cùng bán đấu giá mấy viên đan dược đỉnh cao”.

“Làm thế thì chuyện cậu đang có rất nhiều đan dược sẽ được lan truyền khắp thế giới mới, hơn nữa trong bữa tiệc tối, nếu được, cậu có thể tự luyện chế mấy đan dược cấp thấp, đương nhiên chuyện này còn phụ thuộc vào việc cậu có thiên phú luyện đan không. Dù sao, nếu cậu muốn giả làm luyện đan sư đỉnh cao thì ít nhất cũng phải thể hiện tài năng trước mặt quần chúng”.

“Đương nhiên, nếu cậu muốn luyện đan ở đó thì phải nhờ Phùng Tiểu Uyển chỉ dạy cậu thật kỹ, cho đến khi quá trình luyện đan của cậu trở nên trôi chảy”.

“Tôi tin chỉ cần tổ chức một bữa tiệc tối như thế, cậu không cần chủ động lên tiếng, cũng sẽ có rất nhiều cao thủ tự tìm đến cậu thôi”.

Dương Thanh nghe say sưa, liên tục gật đầu.

Tiếp đến hai người nói rất nhiều chuyện, đến tận rất khuya mới tạm biệt nhau.

Sáng sớm hôm sau, Mã Siêu đưa đám người Ngải Lâm và Phùng Tiểu Uyển tới Trung Châu.

“Bố nuôi!”

Dương Thanh vừa đón lấy bé Tĩnh An, bé Tĩnh An đã gọi anh.

Dương Thanh lập tức mừng rỡ, vui vẻ nói: “Thằng bé biết gọi bố nuôi rồi!”

Ngải Lâm cười nói: “Giờ thằng nhóc này nghịch lắm, ngày nào cũng hành người ta”.

Mã Siêu nói với vẻ tự hào: “Con trai nên nghịch ngợm một chút!”

Dương Thanh bế thằng bé trong lòng, nghĩ đến người nhà của anh.

Trước đó, để bảo vệ người nhà, anh đã lừa họ đến một nơi an toàn.

Anh cứ tưởng mình có thể nhanh chóng đón họ về, nào ngờ bên cạnh anh ngày càng nguy hiểm hơn, đến giờ anh vẫn chưa đi đón họ được.

Sau khi bố trí chỗ cho đám người xong, Dương Thanh gọi Phùng Tiểu Uyển vào một căn phòng.

Dương Thanh nói: “Tiểu Uyển, anh có chuyện cần bàn với em”.

Phùng Tiểu Uyển mỉm cười: “Anh Thanh, có chuyện gì thì anh cứ bảo em, bàn bạc gì chứ?”

Nghe thấy Phùng Tiểu Uyển nói thế, Dương Thanh cảm thấy rất ngại ngùng.

Dù sao luyện đan cũng là truyền thừa mà ông nội Phùng Tiểu Uyển để lại, nếu anh muốn học luyện đan từ Phùng Tiểu Uyển thì đúng là không thích hợp cho lắm.

Nhưng vì sự an toàn của Phùng Tiểu Uyển, Dương Thanh vẫn nói với cô ta về những điều mà anh và Mạnh Thiên Lan đã bàn với nhau.

Sau khi nghe anh nói xong, Phùng Tiểu Uyển lập tức im lặng.

Dương Thanh vội nói: “Tiểu Uyển, anh cũng không nhất thiết phải luyện đan ở đó, khi đó anh cứ bảo anh là luyện đan sư, họ tin hay không cũng kệ họ”.

Phùng Tiểu Uyển khẽ lắc đầu: “Anh Thanh, không phải em không muốn dạy anh luyện đan, mà luyện đan cũng không đơn giản như thế, bên cạnh truyền thừa, anh còn phải có thuộc tính Hỏa và lực tinh thần mạnh mẽ, tuy có truyền thừa rồi đấy, nhưng thuộc tính Hỏa và lực tinh thần mạnh mẽ cũng rất khó đạt được”.

Dương Thanh chợt nhớ ra, anh đã lĩnh ngộ sức mạnh nguyên tố Thủy từ trước khi bước vào Thiên Cảnh, mà sức mạnh nguyên tố Hỏa lại tương khắc với sức mạnh nguyên tố Thủy.

Dương Thanh ngẫm nghĩ, bỗng nhắm mắt lại, thử cảm nhận nguyên tố Hỏa trong không khí như lúc anh cảm nhận nguyên tố Thủy.

Anh nhanh chóng cảm nhận được điều gì đó, bỗng mở mắt ra, một ngọn lửa màu vàng đang nhảy nhót trên tay anh.

Dương Thanh hỏi: “Tiểu Uyển, đây là nguyên tố Hỏa à?”

Phùng Tiểu Uyển sững sờ, trên mặt tràn ngập vẻ không dám tin, một lúc lâu sau, cô ta mới hoàn hồn, kinh ngạc nhìn Dương Thanh: “Anh Thanh, anh vừa lĩnh ngộ nguyên tố Hỏa à?”

Dương Thanh gật đầu.

Phùng Tiểu Uyển cảm khái: “Anh Thanh, không riêng gì thiên phú võ đạo, những thiên phú khác của anh cũng rất xuất chúng! Nhưng cho dù anh đã nắm giữ nguyên tố Hỏa thì cũng rất khó đạt được lực tinh thần mạnh”.

“Trên thế giới có rất ít luyện đan sư cũng vì luyện đan sư bắt buộc phải có lực tinh thần mạnh mẽ”.

Dương Thanh mỉm cười, nhìn Phùng Tiểu Uyển: “Em có thể nghi ngờ những khả năng khác của anh, nhưng lực tinh thần của anh Thanh em cũng rất mạnh đấy!”

Sau khi anh dứt lời, lực tinh thần khổng lồ bỗng lan ra từ người anh.

Tuy anh không làm gì nhưng Phùng Tiểu Uyển vẫn cảm nhận rõ lực tinh thần mạnh mẽ đang liên tục tràn ra từ người Dương Thanh.

Điều khiến Phùng Tiểu Uyển khiếp sợ chính là, trước mặt Dương Thanh, lực tinh thần mạnh mẽ mà cô ta luôn tự hào bỗng trở thành trò cười, nếu nói lực tinh thần của cô ta là dòng suối nhỏ thì lực tinh thần của Dương Thanh chính là biển cả mênh mông!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK