Mục lục
Chiến Thần Ở Rể - Vạn Thế Chiến Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Bác cũng không biết rốt cuộc cậu ta là ai. Nhưng bác có thể nói cho cháu biết trong mắt cậu ta tám gia tộc đứng đầu Yến Đô chỉ là hạt bụi”.





Vẻ mặt Tôn Húc nghiêm nghị nói: “Thậm chí ngay cả dòng chính của Vương tộc cũng chịu thiệt trong tay cậu ta, đến nay cũng không làm gì được”.





“Cháu thử nói cho bác biết, ngay cả Vương tộc cũng chịu thiệt không làm gì được cậu ta, một cô gái như cháu thì có thể làm gì cậu ta?”





Tôn Chí Kiều nghe vậy nhất thời im lặng.





Không phải cô ta bị Tôn Húc dọa sợ mà là cô ta đã hiểu rõ Tôn Húc sợ Dương Thanh đến cỡ nào.





Mặc kệ cô ta nói gì, Tôn Húc cũng không đồng ý.





Đã vậy tự cô ta trả thù là được.





“Được rồi, đừng nghĩ đến những chuyện khác nữa, thời gian này cháu cố gắng dưỡng thương đi”.





Tôn Húc nói: “Lúc nãy nổ súng, bác đã cố ý tránh không bắn trúng xương của cháu, chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt sẽ khôi phục nhanh thôi”.





Tôn Chí Kiều gật đầu: “Cảm ơn bác!”





Cùng lúc đó, Dương Thanh tự lái xe đưa Hạ Hà về khách sạn.





Dọc theo đường đi, Hạ Hà không nói câu nào, tâm trạng rất nặng nề.





Những việc cô ta gặp phải hôm nay đã khiến cô ta cực kỳ sợ hãi và tổn thương.





Dương Thanh cũng không nói gì, chỉ yên lặng lái xe.





Nửa giờ sau, chiếc xe dừng trước cửa khách sạn.





“Dương Thanh, cảm ơn anh đã cứu tôi lần nữa!”





Hạ Hà bước xuống xe, vẻ mặt biết ơn nói.





Dương Thanh khẽ lắc đầu: “Cô không nên suy nghĩ nhiều về những việc hôm xảy ra hôm nay. Sau khi về khách sạn, nhớ tắm nước nóng, ngủ một giấc thật ngon, sáng mai thức dậy mọi thứ sẽ trở nên tốt đẹp”.





Đã vậy tự cô ta trả thù là được.





“Được rồi, đừng nghĩ đến những chuyện khác nữa, thời gian này cháu cố gắng dưỡng thương đi”.





Tôn Húc nói: “Lúc nãy nổ súng, bác đã cố ý tránh không bắn trúng xương của cháu, chỉ cần nghỉ ngơi thật tốt sẽ khôi phục nhanh thôi”.





Tôn Chí Kiều gật đầu: “Cảm ơn bác!”





Cùng lúc đó, Dương Thanh tự lái xe đưa Hạ Hà về khách sạn.





Dọc theo đường đi, Hạ Hà không nói câu nào, tâm trạng rất nặng nề.





Những việc cô ta gặp phải hôm nay đã khiến cô ta cực kỳ sợ hãi và tổn thương.





Dương Thanh cũng không nói gì, chỉ yên lặng lái xe.





Nửa giờ sau, chiếc xe dừng trước cửa khách sạn.





“Dương Thanh, cảm ơn anh đã cứu tôi lần nữa!”





Hạ Hà bước xuống xe, vẻ mặt biết ơn nói.





Dương Thanh khẽ lắc đầu: “Cô không nên suy nghĩ nhiều về những việc hôm xảy ra hôm nay. Sau khi về khách sạn, nhớ tắm nước nóng, ngủ một giấc thật ngon, sáng mai thức dậy mọi thứ sẽ trở nên tốt đẹp”.





Hạ Hà cười gượng. Những việc xảy ra lúc nãy đối với người bình thường như cô ta chẳng khác gì hình ảnh chỉ có thấy trên tivi, muốn quên đâu có dễ?





Vẻ mặt Hạ Hà đột nhiên hơi đắn đo, dường như có gì muốn nói với Dương Thanh.





“Cô muốn nói gì sao?”





Dương Thanh hiểu ý hỏi.





“Dương Thanh, anh, anh có thể đưa tôi vào trong không?”, Hạ Hà bỗng nói.





Chỉ là sau khi nói xong hai má cô ta đỏ bừng, cúi đầu không dám nhìn Dương Thanh.





Dương Thanh cũng ngẩn ra, không ngờ Hạ Hà sẽ đưa ra yêu cầu như vậy.





Nhưng trời đã khuya, nếu bảo anh đưa Hạ Hà vào khách sạn liệu có thích hợp không?





“Tôi hơi sợ, anh đưa tôi vào trong, chờ tôi bình tĩnh lại rồi hãy đi được không?”





Đợi hồi lâu vẫn không nghe Dương Thanh đồng ý, Hạ Hà lấy hết can đảm ngẩng đầu nhìn Dương Thanh, trong mắt hiện rõ vẻ cầu xin.





Thấy dáng vẻ e thẹn và hoảng sợ của Hạ Hà, Dương Thanh mới nhận ra việc tối nay đã đả kích cô ta đến cỡ nào.





“Được, để tôi đưa cô lên.”





Dương Thanh không do dự nữa, gật đầu đồng ý.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK