Mục lục
Chiến Thần Ở Rể - Vạn Thế Chiến Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2086: Võ Thần giáng lâm

Sắc mặt của đám người Hạ Quân rất khó coi, hai bên đang đánh với nhau, nhưng họ còn không có tư cách tham gia nữa.

Doãn Thiên Kiều bối rối nói: “Giờ chúng ta phải làm gì đây?”

Dịch Phi Dương siết chặt nắm tay, cắn răng: “Cho dù Tề Anh Vệ hống hách đến mức nào, anh ta cũng không dám làm gì chị Liễu đâu, nói gì thì nói, chị Liễu vẫn là thiên tài mạnh nhất nhà họ Liễu, chắc chắn nhà họ Liễu sẽ không bỏ qua cho nhà họ Tề”.

Lúc này, Hạ Quân có tính cách nóng nảy nhất lại là người bình tĩnh nhất, anh ta trầm giọng nói: “Nếu chị Liễu không còn tác dụng nữa, các cậu nghĩ nhà họ Liễu có bằng lòng khai chiến với nhà họ Tề để báo thù cho chị ấy không?”

Nghe thấy thế, Doãn Thiên Kiều và Dịch Phi Dương đều im lặng.

Nhà họ Tề và nhà họ Liễu có thực lực ngang nhau, họ sẽ không bao giờ khai chiến vì một thiên tài vô dụng.

Nếu Liễu Như Yên mất hết võ công thật, chắc chắn nhà họ Liễu sẽ làm loạn, nhưng nhà họ Tề cũng sẽ bồi thường tương xứng, như vậy nhà họ Liễu cũng giữ được thể diện.

Chứ họ không bao giờ khai chiến với nhau.

Hạ Quân chợt nói: “Chị Liễu manh động quá! Không chừng Tề Anh Vệ biết chị Liễu đang ở đây nên mới cố tình xuất hiện, thật ra cậu ta đã chuẩn bị hết rồi”.

“Nghe cậu nói cũng có lý, đúng là có khả năng này, khó trách khi đến thế tục, trừ hai hộ vệ Thiên Cảnh Nhị Phẩm ra, cậu ta còn lén dẫn theo bảy cao thủ Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ do cậu ta nâng đỡ”.

“Cậu ta đang định dùng một mũi tên bắn gục hai con chim, chẳng những nắm giữ được Võ Tông mà còn hạ gục chị Liễu nhân cơ hội này”.

Dịch Phi Dương và Doãn Thiên Kiều bỗng cảm thấy hiểu rõ.

“Ầm!”

Đúng lúc này, một bóng người hộc máu, bay ra xa.

Ba người Hạ Quân đều biến sắc, họ gần như đồng loạt hô lớn: “Chị Liễu!”

Người vừa hộc máu và bay ra xa chính là Liễu Như Yên.

Nhưng sau khi đánh bay Liễu Như Yên, Tề Anh Vệ cũng không định ngừng tay, anh ta bỗng giậm mạnh chân xuống đất, lao về phía Liễu Như Yên.

“Tôi đã nói rồi, sau hôm nay, trên bảng thiên tài không còn tên Liễu Như Yên nữa!”

Tề Anh Vệ hét lớn, tung đòn về phía Liễu Như Yên.

“Tề Anh Vệ!”

Ba người Hạ Quân quát lên, không hề do dự, cùng dốc toàn lực, xông tới chỗ Tề Anh Vệ.

“Hừ!”

Tề Anh Vệ hừ lạnh: “Không biết tự lượng sức mình!”

Anh ta trầm giọng nói, đòn tấn công đang lao tới chỗ Liễu Như Yên bỗng chuyển sang tấn công ba người Hạ Quân.

“Ầm ầm ầm!”

Ba đòn đánh dữ dội giáng thẳng vào ngực của ba người Hạ Quân với tốc độ nhanh như chớp.

Ba thanh niên lập tức bay xa mười mấy mét như diều đứt dây, hộc máu, nặng nề rơi xuống đất, còn không có sức để bò dậy.

“Tề Anh Vệ!”

Liễu Như Yên lại đứng dậy, thấy ba người bị đánh bay, cô ta giận dữ nhìn chằm chằm vào Tề Anh Vệ: “Đồ khốn, cậu đáng chết!”

Sau khi cô ta dứt lời, khí thế đáng sợ bỗng bùng nổ từ người cô ta.

Ầm!

Mặt đất dưới chân cô ta lập tức vỡ ra, những khe nứt lớn bằng cánh tay lan khắp bốn phương tám hướng.

Tề Anh Vệ nhíu chặt mày, trong mắt xuất hiện vẻ nghiêm nghị.

Lúc này, khí thế của Liễu Như Yên đã sánh ngang với cao thủ vừa bước vào Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ.

“Hừ!”

Tề Anh Vệ lạnh lùng nói: “Không chỉ mình cô tu luyện bí pháp đâu, tôi cũng có!”

Anh ta không hề do dự, cũng dùng bí pháp theo Liễu Như Yên.

Khí thế không thua gì Liễu Như Yên tràn ra từ người anh ta.

Lúc này, hai thiên tài đến từ Hạ Giới giới Cổ Võ đều đã thực sự ra tay, khí thế mạnh mẽ này khiến mấy cao thủ Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ đều hơi xấu hổ.

Họ còn chưa đột phá Thiên Cảnh mà đã có thực lực Thiên Cảnh, nếu họ đột phá thì sẽ mạnh đến mức nào đây?

“Anh tôi mới là thiên tài số một Hạ Giới giới Cổ Võ!”

Tề Anh Tuyết khoanh tay trước ngực, tự hào nhìn Tề Anh Vệ.

Người Đỗ Trọng đầy máu, thấy năm cao thủ Thiên Cảnh bên Liễu Như Yên lần lượt bị đánh bại, trên mặt ông ta xuất hiện vẻ bi thương.

“Ông trời đang định tiêu diệt Võ Tông à?”

Đỗ Trọng nhìn lên bầu trời bằng đôi mắt đỏ hoe.

Ông ta có thể triệu hồi dấu ấn của thần cuối cùng ở Võ Tông, nhưng cho dù triệu hồi bây giờ, giải quyết hết phiền phức trước mắt thì sao chứ?

Trong tương lai, có lẽ vẫn sẽ có thế lực khác ở Hạ Giới giới Cổ Võ đến xâm phạm Võ Tông.

Nếu mất đi dấu ấn của thần, Võ Tông không hề có sức tự vệ.

Hơn nữa ông ta đã đồng ý với Dương Thanh rằng sẽ dùng dấu ấn của thần để trấn áp sức mạnh long mạch trong người Mã Siêu, nếu bây giờ ông ta dùng dấu ấn của thần, sau này Dương Thanh sẽ tiếp tục bảo vệ Võ Tông à?

Lúc này, Liễu Như Yên và Tề Anh Vệ lại giao chiến, trận chiến giữa họ đã đạt đến đỉnh cao Siêu Phàm Cảnh, cũng không thua gì trận chiến giữa các cao thủ Thiên Cảnh Nhất Phẩm thực thụ.

“Ầm!”

Lại có thêm một hộ vệ Thiên Cảnh Nhất Phẩm bên Liễu Như Yên bị giết.

Bây giờ, trong số năm cao thủ Thiên Cảnh Nhất Phẩm bên Liễu Như Yên, chỉ còn ba cao thủ Thiên Cảnh Nhất Phẩm đỉnh phong.

Đối với Liễu Như Yên, chắc chắn đây cũng là tổn thất nặng nề nhỉ?

“Cậu Thanh, xin lỗi!”

Đỗ Trọng nhìn Liễu Như Yên đang bị Tề Anh Vệ áp đảo, rồi lại nhìn cao thủ bên Liễu Như Yên liên tục mất mạng, dường như đã hạ quyết tâm.

Có thể nói Liễu Như Yên đã mất đi hai cao thủ Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ vì Võ Tông, cũng đang dùng bí pháp để chiến đấu sống còn.

Đỗ Trọng không thể trơ mắt nhìn một cô gái trẻ đang bảo vệ Võ Tông bỏ mạng ở Võ Tông.

Cho dù Liễu Như Yên chết hay bị thương nặng, có lẽ nhà họ Liễu sẽ không khai chiến với nhà họ Tề, nhưng chắc chắn họ sẽ tiêu diệt Võ Tông cho hả giận.

Đã vậy thì đành dùng dấu ấn của thần thôi.

“Bịch!”, Đỗ Trọng bỗng quỳ xuống.

Ông ta lấy một cây thương linh khí lấp lánh ánh bạc ra.

“Phụt!”

Ông ta bỗng cắn đầu lưỡi, phun một ngụm máu lên Võ Thần Thương.

Ngay sau đó, Võ Thần Thương bỗng lao lên không trung như có sinh mạng.

Ầm!

Áp lực đáng sợ bỗng tràn ra từ Võ Thần Thương.

Tất cả các cao thủ đều cảm nhận được áp lực khổng lồ này, họ khiếp sợ ngẩng mặt nhìn trời.

Võ Thần Thương đang lơ lửng trên bầu trời Võ Tông, áp lực khủng khiếp lan ra từ nó.

“Đây là gì?”

Tề Anh Vệ rất kinh hãi, đó là sự sợ hãi đến từ sâu trong linh hồn.

Liễu Như Yên cũng ngẩng đầu nhìn về phía Võ Thần Thương, cô ta bỗng nghĩ tới điều gì đó, lập tức giật mình: “Dấu ấn của thần ở Võ Tông!”

Sau khi dứt lời, cô ta nhìn về phía Đỗ Trọng đang quỳ rạp ra đất, nét mặt vô cùng phức tạp.

Cô ta biết Võ Tông chỉ có một dấu ấn của thần, Võ Tông có thể sừng sững ở Ma Sơn, trấn giữ Bắc Vực nhiều năm như thế cũng nhờ dấu ấn của thần.

Bây giờ, Đỗ Trọng lại triệu hồi dấu ấn của thần duy nhất đó.

Đỗ Trọng dập mạnh đầu xuống đất, hô lớn: “Tông chủ đời thứ mười chín của Võ Tông - Đỗ Trọng, cung kính mời Võ Thần giáng lâm!”

“Đoàng đoàng!”

Sau tiếng hô của ông ta, vô số sấm sét giáng từ trên trời xuống lên Võ Thần Thương.

Ánh chớp lấp lóe quanh Võ Thần Thương, như thần khí xuất hiện.

Khí thế mạnh mẽ bỗng bùng nổ từ Võ Thần Thương.

Ngay sau đó, Võ Thần Thương hóa thành một bóng trắng mờ ảo.

Bóng trắng đó đứng giữa trời, tựa như thiên thần đến từ chín tầng mây.
Chương 2087: Cơn giận của Võ Thần

Cùng lúc đó, Dương Thanh đang đưa Mã Siêu tới Võ Tông, khi còn cách Võ Tông mấy nghìn mét, anh bỗng cảm nhận được khí thế đáng sợ.

“Có chuyện gì thế này?”

Dương Thanh kinh hãi, nhấn ga, dừng xe lại.

Ngay sau đó, cảnh tượng khiến anh khiếp sợ đã xảy ra.

Võ Thần Thương bay lên cao, lơ lửng trên vùng trời Võ Tông, sau thoáng chốc, Võ Thần Thương bỗng biến thành bóng một ông lão mặc áo trắng.

Dương Thanh run bần bật, sắc mặt trắng bệch, cơn giận khủng khiếp lan ra từ người anh.

“Dấu ấn của thần!”

Dương Thanh gần như nghiến răng nghiến lợi khi nói câu này.

Tuy anh không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng anh hiểu rõ, nếu Võ Tông không bị dồn vào đường cùng, Đỗ Trọng sẽ không bao giờ triệu hồi linh hồn Võ Thần trước khi anh tới.

Rõ ràng, bóng trắng đang lơ lửng trên vùng trời Võ Tông cũng không phải ai khác, mà chính là người đã sáng lập Võ Tông trong truyền thuyết - Võ Thần!

Khí thế đáng sợ lan ra từ linh hồn Võ Thần.

Linh hồn Võ Thần cũng không cố tình làm thế, mà do thực lực của lão quá mạnh, khi làm gì cũng sẽ phóng ra sức mạnh Võ Thần bá đạo.

“Cho dù là ai thì cũng phải chết!”

Dương Thanh tức giận quát, khởi động xe, chở Mã Siêu lao như điên về phía Võ Tông.

Dấu ấn của thần ở Võ Tông vốn được dùng để trấn áp sức mạnh long mạch trong người Mã Siêu, nhưng bây giờ, dấu ấn của thần ở Võ Tông đã bị sử dụng, điều này cũng đồng nghĩa với việc hy vọng trấn áp sức mạnh long mạch trong người Mã Siêu bằng dấu ấn của thần sẽ tan biến.

Đây là cách duy nhất mà Dương Thanh có thể tìm được bây giờ, nhưng nó đã bị phá hỏng, có thể tưởng tượng được anh đang tức giận đến mức nào.

Ở Võ Tông.

Người của Võ Tông đều quỳ rạp xuống đất, còn không dám ngẩng lên nhìn linh hồn Võ Thần.

Khi thấy linh hồn Võ Thần được triệu hồi, hai hộ vệ nhà họ Tề gần như rời khỏi trận chiến ngay tức khắc, tới trước mặt Tề Anh Vệ.

Ba cao thủ Thiên Cảnh Nhất Phẩm đỉnh phong còn sống bên Liễu Như Yên cũng tới trước cô ta.

Cả Võ Tông đều chìm trong khí thế khủng khiếp.

Hạ Quân, Dịch Phi Dương và Liễu Như Yên nghiêm nghị vây quanh Liễu Như Yên.

Tề Anh Tuyết không ngừng run rẩy, hỏi Tề Anh Vệ bên cạnh: “Anh, đây… đây là Võ Thần trong truyền thuyết ạ?”

Tề Anh Vệ chật vật gật đầu, nỗi sợ hãi trong lòng khiến anh ta chỉ muốn quay người bỏ chạy, nhưng anh ta biết rõ, trước mặt linh hồn Võ Thần, có lẽ anh ta vừa quay đi thì đã bị đối phương tiêu diệt.

Hai cao thủ Thiên Cảnh Nhị Phẩm sơ kỳ không thể là đối thủ của linh hồn Võ Thần.

Phải biết rằng Võ Thần là cao thủ Thiên Cảnh Cửu Phẩm đỉnh phong đứng trên đỉnh thế giới trong truyền thuyết, tuy bóng trắng trước mặt họ chỉ là một dấu ấn do Võ Thần để lại, nhưng cũng không phải người mà cao thủ Thiên Cảnh Nhị Phẩm sơ kỳ có thể đối phó.

Đừng nói là cao thủ Thiên Cảnh Nhị Phẩm sơ kỳ, có lẽ ngay cả cao thủ Thiên Cảnh Tam Phẩm đỉnh phong mạnh nhất Hạ Giới giới Cổ Võ cũng không đỡ nổi một chiêu từ linh hồn Võ Thần.

“Không ngờ nhoằng cái đã qua mấy trăm năm, Võ Tông mà ta từng sáng lập lại sa sút đến mức này”.

Trong lúc mọi người đang hoảng sợ và bất an, bóng trắng trên trời bỗng thở dài, giọng điệu tràn ngập vẻ thất vọng.

Đỗ Trọng vội nói: “Võ Thần, khiến ngài thất vọng rồi!”

Linh hồn Võ Thần khẽ lắc đầu rồi nói: “Năm đó, ta để lại dấu ấn nhằm bảo vệ nền tảng của Võ Tông, giờ ta đã được gọi ra, tức là Võ Tông gặp họa rồi”.

Đỗ Trọng bỗng nhìn về phía đám người Tề Anh Vệ bằng đôi mắt đỏ ngầu, chỉ vào họ, nghiến răng nghiến lợi: “Võ Thần, mấy tên khốn này định tiêu diệt Võ Tông! Họ ỷ vào việc mình có ưu thế tu luyện do đến từ Hạ Giới giới Cổ Võ với linh khí dồi dào, ức hiếp Võ Tông, bắt Võ Tông khuất phục, xin Võ Thần hãy tiêu diệt những chướng ngại vật này giúp Võ Tông”.

Linh hồn Võ Thần nhìn về phía đám người Tề Anh Vệ.

Bị linh hồn Võ Thần để mắt tới, đám người Tề Anh Vệ đều tái mặt, áp lực khổng lồ khiến họ không sao bình tĩnh nổi.

“Bịch bịch bịch!”

Đám người nặng nề quỳ xuống đất, người run bần bật.

Tề Anh Vệ vội cầu xin: “Xin tiền bối Võ Thần bớt giận, chúng tôi chỉ đến Võ Tông để tìm kiếm sự hợp tác mà thôi, chứ không hề có ý nhòm ngó Võ Tông, xin tiền bối Võ Thần tha cho đám sâu bọ như chúng tôi”.

Không ai ngờ Tề Anh Vệ kiêu ngạo, cứ bắt Võ Tông cúi đầu nghe lệnh trước đó lại quỳ xuống đất, người run lẩy bẩy, không ngừng van xin.

Nhưng cũng không ai chế giễu anh ta, trước cao thủ trong truyền thuyết như Võ Thần, đừng nói là Tề Anh Vệ, có lẽ ngay cả cao thủ đứng đầu Thượng Giới giới Cổ Võ cũng sẽ run sợ nhỉ?

Linh hồn Võ Thần thở dài, chậm rãi nói: “Không ngờ dấu ấn mà ta để lại ban đầu lại bị lãng phí như thế, chỉ là hai con kiến mới đạt đến Thiên Cảnh Nhị Phẩm sơ kỳ mà thôi”.

Đỗ Trọng đỏ mặt, đúng là như thế, trong mắt linh hồn Võ Thần, cảnh giới Thiên Cảnh Nhị Phẩm sơ kỳ chỉ là sâu kiến thôi.

Đúng lúc này, Liễu Như Yên chợt nói: “Tiền bối Võ Thần, Võ Tông không khiến tiền bối thất vọng đâu”.

“Ồ?”

Linh hồn Võ Thần nhìn về phía Liễu Như Yên.

“Chị Liễu!”

“Cô Liễu!”

Thấy Liễu Như Yên dám nói chuyện với linh hồn Võ Thần, đám người Hạ Quân và hộ vệ nhà họ Liễu đều giật mình hô lên, vội vàng ngăn cản.

Nhưng linh hồn Võ Thần đã nhìn về phía Liễu Như Yên.

Liễu Như Yên bị lão nhìn, như đang ngồi trên bàn chông, nhưng cô ta vẫn cả gan nói: “Thật ra mấy trăm năm trước, thế giới này đã không còn là nơi mà tiền bối Võ Thần từng sống nữa rồi”.

“Mấy trăm năm trước, để nhanh đột phá Thiên Cảnh, đạt tới cảnh giới mới hơn, vì lợi ích cá nhân, mười mấy cao thủ Thiên Cảnh Cửu Phẩm đỉnh phong đã triệu tập tất cả bậc thầy trận pháp hàng đầu, sau đó chia thế giới thành thế tục và giới Cổ Võ”.

“Giới Cổ Võ là nơi của những cao thủ hàng đầu kia, họ gần như thu hút hết linh khí về giới Cổ Võ, vì thế, linh khí ở giới Cổ Võ nồng đậm hơn vô số lần, còn thế tục thì biến thành nơi thiếu thốn linh khí, ở thế tục, có thể đột phá Thiên Cảnh đã là thiên tài của thiên tài rồi”.

“Nhưng để tránh cho cao thủ Thiên Cảnh xuất hiện ở thế tục rồi phá hỏng kết giới, người của giới Cổ Võ đã lập nên Thủ Hộ Minh, dùng danh nghĩa bảo vệ thế tục để giám sát thế tục, một khi phát hiện có cao thủ Thiên Cảnh xuất hiện, họ sẽ đưa người đó đến giới Cổ Võ hoặc xóa sổ đối phương”.

“Thế nên Võ Tông chỉ được như ngày hôm nay, không phải do các thế hệ tông chủ bất tài, mà do ở thế tục với linh khí cạn kiệt này, họ cũng không còn cách nào nữa”.

Ầm!

Liễu Như Yên vừa dứt lời, khí thế càng khủng khiếp hơn bùng nổ từ linh hồn Võ Thần.

“Họ chán sống rồi!”

Linh hồn Võ Thần tức giận quát lớn, Võ Thần Thương lấp lánh ánh bạc bỗng xuất hiện trong tay lão.

“Ầm!”

Lão bỗng ném mạnh, Võ Thần Thương phát ra tiếng nổ chói tai, biến mất khỏi tầm mắt của mọi người.

“Ầm!”

Ngay sau đó, cảnh tượng khiến mọi người khiếp sợ đã xảy ra, kết giới đã biến mất gần hết giữa Hạ Giới giới Cổ Võ và thế tục bỗng phát ra tiếng nổ lớn.

Lúc này, kết giới giữa hai khu vực đã hoàn toàn biến mất.
Chương 2088: Lựa chọn của Đỗ Trọng

Trong cơn giận dữ, linh hồn Võ Thần đã xé nát kết giới.

Cảnh tượng này khiến cả Hạ Giới giới Cổ Võ và thế tục khiếp sợ.

Linh hồn Võ Thần lạnh lùng nói: “Tiếc rằng đây chỉ là dấu ấn của ta, bằng không, chắc chắn ta sẽ phá hủy mọi kết giới”.

Rõ ràng lão đã cảm nhận được kết giới mạnh hơn trên Hạ Giới giới Cổ Võ.

Nhưng khi để lại dấu ấn này ở Võ Tông, lão cũng không quá mạnh, giờ lão chỉ phát huy được thực lực đến thế, chưa đủ để phá hủy kết giới giữa Hạ Giới và Trung Giới giới Cổ Võ.

Đám người Liễu Như Yên đều sững sờ.

Đây chính là uy lực từ đòn đánh giận dữ của Võ Thần trong truyền thuyết ư?

Quan trọng là đây chỉ là dấu ấn do Võ Thần để lại khi chưa mạnh lắm, nếu bản thân Võ Thần với trạng thái đỉnh cao tới đây thì sẽ mạnh đến mức nào?

“Linh khí là tài nguyên tu luyện của tất cả mọi người, không phải tài sản riêng của một số cao thủ đỉnh cao, ta hy vọng nếu sau này các cậu có năng lực thì hãy phá hủy mọi kết giới, cho mọi người một môi trường tu luyện công bằng”.

Linh hồn Võ Thần nhìn Đỗ Trọng, chậm rãi nói, giọng nói cũng ôn hòa hơn trước nhiều.

“Cậu lại đây!”

Linh hồn Võ Thần bỗng nhìn về phía Đỗ Trọng, cũng chậm rãi đáp xuống đất.

Đỗ Trọng thoáng sửng sốt, vội đứng dậy, tới trước mặt linh hồn Võ Thần.

Ngay sau đó, linh hồn Võ Thần bỗng giơ tay lên, đặt tay lên đầu Đỗ Trọng, nhưng lão lại nhanh chóng nhíu mày: “Thiên phú cũng được, nhưng vẫn kém sự mong đợi của ta rất nhiều”.

“Thôi vậy, chọn cậu đi!”

Đỗ Trọng hơi ngờ vực, không khỏi hỏi nhỏ: “Tiền bối Võ Thần, tiền bối có gì dặn dò ạ?”

Linh hồn Võ Thần thở dài, nói: “Với tư cách là chủ Võ Tông, sao cậu có thể yếu như thế? Tiếp đến, ta sẽ kích hoạt tiềm năng tiềm ẩn trong người cậu, giờ kết giới đã hoàn toàn tan vỡ, nồng độ linh khí ở thế giới này cũng tăng lên, khi đó tốc độ tu luyện của cậu sẽ tăng gấp mấy lần”.

Nghe thấy thế, mọi người đều nhìn về phía Đỗ Trọng với vẻ kinh ngạc và hâm mộ.

Tuy nghe hơi hoang đường, nhưng bóng người trước mặt họ chính là Võ Thần trong truyền thuyết, nếu lão đã nói thế, chắc chắn sẽ có cách giúp thiên phú của Đỗ Trọng tăng vọt.

Có thể tưởng tượng được, sau này trên thế gian sẽ có thêm một cao thủ hàng đầu.

Đúng lúc Võ Thần chuẩn bị khơi dậy tiềm năng của Đỗ Trọng, Đỗ Trọng vội nói: “Tiền bối Võ Thần, cho dù bây giờ tiền bối kích hoạt tiềm năng tu luyện của tôi, chỉ với thực lực của tôi bây giờ thì vẫn không bảo vệ nổi Võ Tông ạ”.

Lời ông ta nói khiến mọi người sững sờ, Đỗ Trọng đang từ chối cơ hội tăng tiềm năng võ thuật mà Võ Thần đưa ra ư?

Nhưng đám người cũng nhanh chóng hiểu ý Đỗ Trọng, mọi người đồng loạt nhìn về phía đám người Tề Anh Vệ.

Hồi nãy Tề Anh Vệ đã gào lên bắt Võ Tông khuất phục, bên cạnh anh ta còn có hai hộ vệ Thiên Cảnh Nhị Phẩm sơ kỳ.

Đúng như lời Đỗ Trọng nói, nếu Võ Thần kích hoạt tiềm năng của ông ta, ông ta cũng không đối phó nổi cao thủ Thiên Cảnh Nhị Phẩm sơ kỳ.

“Thế nên tôi mong tiền bối Võ Thần sẽ giúp tôi giải quyết họ!”

Đỗ Trọng chỉ về phía đám người Tề Anh Vệ, mở miệng nói.

Chỉ có một dấu ấn của Võ Thần, hồi nãy trong cơn giận dữ, Võ Thần đã phá hủy kết giới giữa Hạ Giới giới Cổ Võ và thế tục, giờ bóng dáng mờ ảo của lão càng mờ hơn.

Đỗ Trọng chỉ sợ sau khi Võ Thần kích hoạt tiềm năng của ông ta xong, lão sẽ hoàn toàn biến mất.

Nếu đúng là thế, thà giết hết đám người Tề Anh Vệ trước còn hơn.

Tề Anh Vệ lập tức biến sắc, vội cầu khẩn: “Tiền bối Võ Thần, chúng tôi không dám nữa, tôi thề, sau này chúng tôi sẽ không dám đến quấy rầy Võ Tông nữa, xin tiền bối Võ Thần cho tôi một con đường sống”.

Võ Thần thản nhiên nhìn Tề Anh Vệ, với hiểu biết của lão, đương nhiên lão biết không thể tha cho loại người như Tề Anh Vệ, nếu tha cho anh ta thì không khác gì thả hổ về rừng, chắc chắn sau này anh ta sẽ không bỏ qua cho Võ Tông.

Đúng lúc này, khí thế khủng khiếp bỗng bao trùm cả Võ Tông.

Ngay sau đó, một chiếc Unimog lao vào.

Mọi người đều sững sờ trước con mãnh thú sắt bất ngờ lao tới này.

Dương Thanh tức giận nhảy khỏi xe, khi xuống xe, anh thấy đám người Tề Anh Vệ đang quỳ dưới đất và đám người Liễu Như Yên.

“Cậu Thanh, cậu đến rồi!”

Đỗ Trọng nhìn về phía Dương Thanh, hổ thẹn nói: “Rất xin lỗi, tôi đã đồng ý sẽ không dùng dấu ấn của thần trước khi cậu đến, nhưng tôi cũng không còn cách nào khác”.

Dương Thanh khẽ lắc đầu, trầm giọng nói: “Ông yên tâm, tôi sẽ bắt họ trả giá đắt!”

Giọng anh rất khí phách, khiến người ta vững tin rằng anh sẽ làm được.

“Ồ?”

Võ Thần bỗng ồ lên kinh ngạc, nhìn về phía Dương Thanh bằng ánh mắt vô cùng kích động.

Lão đã cảm nhận được mấy hơi thở hết sức quen thuộc từ Dương Thanh.

“Cậu bạn này là?”

Võ Thần chợt hỏi.

Cách gọi “cậu bạn” của lão khiến tất cả mọi người sững sờ.

Võ Thần có thân phận cao đến mức nào chứ, không ngờ lão lại gọi Dương Thanh là cậu bạn.

Lúc này Đỗ Trọng mới hoàn hồn, vội nói: “Tiền bối Võ Thần, đây là Dương Thanh, cũng là bạn tốt nhất của Võ Tông chúng ta”.

Dương Thanh nhìn về phía Võ Thần: “Xin chào tiền bối Võ Thần!”

“Tốt! Tốt lắm!”

Võ Thần sáng mắt lên, cười ha hả: “Cốt cách 29 tuổi nhưng đã đạt đến Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ, còn có cơ thể siêu phàm, cho dù là ở thời đại của các vị thần, cậu cũng được coi là thiên tài”.

“Không ngờ ở thời đại này vẫn còn thiên tài thế này, đúng là may mắn!”

Nghe thấy Võ Thần nói thế, Đỗ Trọng vô cùng kích động, ông ta đã đặt cược mọi thứ vào Dương Thanh, giờ Võ Thần lại tán thưởng Dương Thanh như thế, nếu Võ Thần giúp Dương Thanh, chẳng phải quan hệ giữa Dương Thanh và Võ Tông sẽ càng khăng khít hơn à?

Chắc chắn thành tựu sau này của thiên tài được Võ Thần khen sẽ không thấp.

Nếu Dương Thanh có thể đạt đến cấp bậc của Võ Thần trong tương lai, với quan hệ giữa Võ Tông và Dương Thanh, sau này Võ Tông sẽ mạnh đến mức nào?

Nghĩ đến đây, Đỗ Trọng vội nói: “Tiền bối Võ Thần, cậu Thanh có một người anh em đã vào sinh ra tử cùng cậu ấy...”

Ông ta thoáng ngập ngừng rồi nói: “Anh em của cậu Thanh đang trong tình trạng nguy kịch, xin tiền bối Võ Thần hãy cứu cậu ấy”.

Nghe thấy Đỗ Trọng nói thế, Dương Thanh vui mừng khôn xiết, nhìn về phía Võ Thần với vẻ mong chờ.

Võ Thần liếc nhìn chiếc Unimog, sau đó nhìn Đỗ Trọng, nói: “Cậu quyết tâm từ bỏ cơ hội để ta kích hoạt tiềm năng võ thuật của cậu thật à? Hơn nữa ta có thể cam đoan, sau khi kích hoạt tiềm năng xong, ta còn giúp cậu giết những kẻ địch đang nhòm ngó Võ Tông nữa”.

“Nhưng một khi cậu bảo ta cứu cậu bé kia, ta sẽ không còn sức giúp cậu làm những chuyện khác nữa, tốt nhất cậu hãy nghĩ cho kỹ rồi nói cho ta biết lựa chọn của mình”.
Chương 2089: Thần kiếp bảy màu

Lúc này Dương Thanh mới biết Võ Thần có thể kích hoạt tiềm năng võ thuật của Đỗ Trọng.

Đây là cơ hội tuyệt vời với mọi người luyện võ, nhất là bây giờ, kết giới đã tan vỡ, nồng độ linh khí ở thế tục cũng tăng vọt, giờ là thời đại tu luyện tuyệt hảo đối với cao thủ thế tục.

Đỗ Trọng vốn là một trong những cao thủ hàng đầu thế tục, không cần nghi ngờ gì về thiên phú của ông ta, nếu tiềm năng võ thuật của ông ta được nâng cao, chắc chắn tốc độ tu luyện của ông ta trong tương lai cũng sẽ tăng vọt.

Đúng lúc Dương Thanh nghĩ Đỗ Trọng sẽ chọn nâng cao tiềm năng võ thuật của mình, Đỗ Trọng lại dứt khoát nói với vẻ kiên định: “Tiền bối Võ Thần, tôi từ bỏ việc tăng tiềm năng võ thuật, xin tiền bối ra tay cứu anh em của cậu Thanh!”

Nghe thấy thế, mọi người đều sững sờ.

“Tông chủ, ông điên rồi à? Nếu tiền bối Võ Thần nâng cao tiềm năng của ông, chắc chắn thành tựu sau này của ông sẽ cực cao, ông mau nói với tiền bối Võ Thần rằng ông muốn tăng tiềm năng võ thuật đi”.

“Đúng thế, tông chủ, với thiên phú của ông, nếu kích hoạt thêm tiềm năng võ thuật, chắc chắn tốc độ tu luyện sẽ nhanh hơn vô số lần, không lâu sau, ông sẽ có chỗ đứng trong thế giới mới!”

...

Người của Võ Tông thi nhau thuyết phục .

Đỗ Trọng vẫn giữ thái độ kiên định, nghiêm nghị nói: “Xin tiền bối Võ Thần ra tay giúp cậu Thanh!”

Dương Thanh nhìn Đỗ Trọng với vẻ mặt phức tạp, anh thực sự không ngờ Đỗ Trọng sẽ chọn như thế.

Việc nâng cao tiềm năng võ thuật có sức hấp dẫn lớn lao, nhưng Đỗ Trọng vẫn từ chối.

Anh giữ im lặng vì anh đang rất khó xử, không biết nên nói gì.

Mã Siêu là anh em vào sinh ra tử với anh, chắc chắn anh sẽ muốn Võ Thần ra tay trấn áp sức mạnh long mạch trong người Mã Siêu.

Nhưng Võ Thần là do Đỗ Trọng triệu hồi, Dương Thanh và Võ Tông không có ân tình gì, cho dù Đỗ Trọng chọn tăng thiên phú của mình lên, Dương Thanh cũng không ghi hận Đỗ Trọng.

Nhưng bây giờ, Đỗ Trọng lại từ bỏ việc nâng cao tiềm năng võ thuật của mình, điều này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của Dương Thanh.

“Tốt lắm!”

Võ Thần nhìn về phía Đỗ Trọng bằng ánh mắt tán thưởng, lão cười ha hả, vô cùng hài lòng: “Không hổ là tông chủ đời thứ mười chín của Võ Tông ta”.

Lão nói rồi khoát tay, Võ Thần Thương trong tay lão bỗng bay về phía chiếc Unimog của Dương Thanh.

Trước sự khiếp sợ của tất cả mọi người, Võ Thần Thương cũng không làm hỏng chiếc xe kia, cứ thế lao thẳng vào xe.

Ngay sau đó, ánh sáng chói lòa bất ngờ phát ra từ trong xe khiến mọi người phải nhắm mắt lại.

Dương Thanh kích động nhìn chằm chằm vào chiếc xe.

Anh biết Võ Thần đang dùng thủ đoạn trấn áp sức mạnh long mạch trong người Mã Siêu.

Sau mấy giây ngắn ngủi, ánh sáng mạnh từ xe đã biến mất, còn bóng Võ Thần thì càng mờ hơn, có thể tan biến bất cứ lúc nào.

Võ Thần cười ha hả, nhìn về phía Dương Thanh: “Bạn cậu không sao nữa, sẽ nhanh chóng tỉnh lại thôi”.

Nghe thấy Võ Thần nói thế, Đỗ Trọng cũng thầm thở phào nhẹ nhõm.

Dương Thanh vô cùng mừng rỡ, kích động nói: “Cảm ơn tiền bối Võ Thần!”

Võ Thần khẽ gật đầu rồi nhìn về phía Đỗ Trọng, cười nói: “Cậu rất được! Cho dù sau này không còn dấu ấn của ta, Võ Tông vẫn có thực lực tự bảo vệ mình”.

Đỗ Trọng vội quỳ xuống, nhìn bóng Võ Thần bằng đôi mắt đỏ hoe: “Đỗ Trọng xin tiễn Võ Thần!”

Ông ta biết Võ Thần sắp biến mất.

Võ Thần cười sang sảng, lập tức biến thành một tia sáng, chui vào đầu Đỗ Trọng.

Ầm!

Ngay sau khi bóng Võ Thần hóa thành ánh sáng rồi chui vào đầu Đỗ Trọng, người Đỗ Trọng bỗng cứng đờ, khí thế khủng khiếp bùng nổ từ người ông ta.

“Cậu xứng đáng nhận truyền thừa của ta!”

Đây là câu nói cuối cùng của Võ Thần trong đầu Đỗ Trọng.

Nhưng người ngoài đều không biết đã xảy ra chuyện gì.

“Đoàng đoàng!”

Đúng lúc này, mây đen bỗng dày đặc, sấm sét rền vang trên vùng trời Võ Tông.

“Đây là... thiên kiếp!”

Tất cả mọi người đều sững sờ.

Nhất là người của Võ Tông, họ chỉ biết khi đột phá từ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong lên Thiên Cảnh thì sẽ phải trải qua thiên kiếp, sau đó mới là cao thủ Thiên Cảnh thực thụ.

Nhưng bây giờ, thiên kiếp bỗng dưng xuất hiện, rõ ràng là vì Đỗ Trọng.

Chẳng lẽ cao thủ đã đột phá Thiên Cảnh vẫn phải vượt qua thiên kiếp ư?

Các cao thủ của Hạ Giới giới Cổ Võ cũng tròn mắt.

“Đây là... thần kiếp bảy màu?”

Một hộ vệ Thiên Cảnh Nhị Phẩm sơ kỳ đứng sau Tề Anh Vệ bỗng khiếp sợ nói.

Tề Anh Tuyết vội hỏi: “Thần kiếp bảy màu là gì?”

Hộ vệ nghiêm nghị nói: “Thần kiếp bảy màu là thiên kiếp xuất hiện khi cao thủ có thiên phú cực cao trong truyền thuyết vượt thiên kiếp”.

“Nhưng trong lịch sử của giới Cổ Võ, người có thể thu hút thần kiếp bảy màu đều là cao thủ hàng đầu trong truyền thuyết, không có ngoại lệ”.

“Khi vượt thiên kiếp, Võ Thần cũng từng thu hút thần kiếp bảy màu”.

“Nhưng Đỗ Trọng đã vượt thiên kiếp rồi, rõ ràng ông ta đã là cao thủ Thiên Cảnh, tại sao vẫn thu hút thần kiếp bảy màu chứ?”

Lời hộ vệ nhà họ Tề nói khiến tất cả mọi người sững sờ.

Không ngờ Đỗ Trọng lại sắp vượt thần kiếp bảy màu.

Tề Anh Vệ nghiến răng, chợt nói: “Chắc chắc trước khi đi, Võ Thần đã nâng cao tiềm năng võ thuật của Đỗ Trọng”.

Hai hộ vệ nhìn về phía Tề Anh Vệ rồi nhìn nhau, đều gật đầu: “Có lẽ đúng như cậu Tề nói”.

Lúc này Đỗ Trọng trông như nhà sư thiền định, trong đầu ông ta toàn truyền thừa của Võ Thần, những truyền thừa này đang không ngừng trở thành một phần ký ức của ông ta.

“Đoàng đoàng!”

Đúng lúc này, tia sét đầu tiên giáng xuống.

“Thiên kiếp mạnh thật!”

Hộ vệ nhà họ Tề kinh hãi, vội chắn trước Tề Anh Vệ, thiên kiếp thế này có thể giết Tề Anh Vệ trong chớp mắt.

Ngay sau đó, tia sét bảy màu giáng lên người Đỗ Trọng.

Đúng lúc mọi người nghĩ Đỗ Trọng sẽ không chịu nổi tia sét này, họ lại khiếp sợ phát hiện ra, sau khi thiên kiếp đánh trúng người ông ta, nó lại chui vào cơ thể ông ta rồi biến mất.

“Chuyện này...”

Mọi người đều sững sờ.

“Chị Liễu, có phải tông chủ Đỗ đang vượt thiên kiếp lần hai không?”

Hạ Quân nuốt nước bọt, kinh ngạc hỏi.

Liễu Như Yên khẽ lắc đầu: “Tôi biết khi đột phá Thiên Cảnh từ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong thì sẽ có thiên kiếp, nhưng tôi chưa bao giờ nghe nói đến việc có cao thủ Thiên Cảnh vượt thiên kiếp hai lần”.

Lúc này, Dương Thanh cũng đang nhìn chằm chằm vào Đỗ Trọng, anh đã chuẩn bị xong, sẵn sàng ra tay ngăn thiên kiếp thay Đỗ Trọng bất cứ lúc nào.

Uy lực của thần kiếp bảy màu quá mạnh, cơ thể anh đã đủ mạnh sau khi dung hợp máu của ba cao thủ mạnh nhất trong truyền thuyết, cho dù thiên kiếp mạnh đến mấy thì anh vẫn chịu được.

Nhưng Đỗ Trọng chỉ là cao thủ Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ, không biết ông ta có chịu nổi uy lực của thiên kiếp này không.

Sau đó Dương Thanh nhanh chóng thả lỏng.

Vì sau khi mấy tia sét tiếp theo giáng lên người Đỗ Trọng, chúng đều bị cơ thể Đỗ Trọng hấp thu, cũng không gây tổn thương cho Đỗ Trọng.

Chỉ sau thoáng chốc, Đỗ Trọng đã vượt qua tám tia sét, chỉ còn tia sét cuối cùng, một khi vượt qua tia sét này, xem như Đỗ Trọng đã vượt qua thiên kiếp một cách hoàn chỉnh, chắc chắn thực lực sẽ có sự thay đổi về chất.

Dương Thanh bỗng vô cùng mong chờ.

Khí thế của Đỗ Trọng đã lên đến đỉnh điểm, ngay cả Dương Thanh cũng cảm nhận được sự run rẩy như đến từ sâu trong linh hồn.

Lúc này, Tề Anh Vệ bỗng nghiến răng nghiến lợi: “Ra tay giết Đỗ Trọng đi!”

Nghe thấy thế, hai hộ vệ nhà họ Tề đều biến sắc.

“Thưa cậu, dù sao Võ Tông cũng do Võ Thần sáng lập...”

Hộ vệ vừa định thuyết phục, Tề Anh Vệ lập tức tức giận nói: “Còn chưa biết Võ Thần còn sống trên đời không, dấu ấn duy nhất do ông ta để lại cũng đã biến mất, sợ cái gì?”

“Chúng ta đã đắc tội Võ Tông rồi, các người nghĩ chúng ta và Võ Tông vẫn có thể chung sống hòa bình ư? Đối phương đang vượt thần kiếp bảy màu, một khi ông ta thành công, chắc chắn thực lực sẽ tăng mạnh, tương lai cũng không thể đo lường”.

“Nếu hôm nay để ông ta sống, chắc chắn sau này ông ta sẽ trở thành kẻ thù của nhà họ Tề”.

“Giết ông ta cho tôi!”

Nghe thấy Tề Anh Vệ nói thế, hai hộ vệ không nói gì nữa, ánh mắt họ trở nên lạnh lẽo, cùng xông về phía Đỗ Trọng.

“Muốn chết à!”

Thấy hộ vệ nhà họ Tề lao tới chỗ Đỗ Trọng, trong mắt Dương Thanh lóe lên sát khí đáng sợ, anh hơi nhích chân, lập tức biến mất.
Chương 2090: Mạnh mẽ áp đảo

Liễu Như Yên cũng thấy hộ vệ nhà họ Tề lao về phía Đỗ Trọng, cô ta lập tức nổi giận, quát lớn: “Mau ngăn cản hộ vệ nhà họ Tề đi!”

Ba cao thủ Thiên Cảnh Nhất Phẩm đỉnh phong vội xông về phía hộ vệ nhà họ Tề.

Nhưng hộ vệ nhà họ Tề vốn là cao thủ Thiên Cảnh Nhị Phẩm sơ kỳ, lại xông tới chỗ Đỗ Trọng trước, chỉ với ba hộ vệ nhà họ Liễu thì không sao ngăn cản nổi.

“Xong rồi!”

“Tông chủ Đỗ vẫn chưa đột phá thành công thì đã phải chết ư?”

“Người nhà họ Tề đúng là hèn hạ trơ trẽn!”

Ba người Hạ Quân đều vô cùng tức giận.

Họ đã vô thức đứng về phía Đỗ Trọng, giờ Đỗ Trọng đang trong giây phút sống còn, họ đều hết sức lo lắng và giận dữ.

Lúc này Đỗ Trọng vẫn đang chìm đắm trong sự cao siêu của truyền thừa Võ Thần, không hề phản ứng trước những chuyện xảy ra bên ngoài, thậm chí như không có cảm giác khi trải qua thần kiếp bảy màu.

Lúc này, hai hộ vệ nhà họ Tề đã xông tới trước mặt Đỗ Trọng.

“Đi chết đi!”

Hai cao thủ Thiên Cảnh Nhị Phẩm sơ kỳ không hề do dự, đều tung đòn mạnh nhất về phía Đỗ Trọng.

Đúng lúc này, Dương Thanh đã qua đó, lập tức chắn trước Đỗ Trọng.

“Cút!”

Anh giận dữ quát, đấm một phát, sức mạnh cuồng bạo bùng nổ từ nắm tay anh.

“Ầm!”

Tiếng va chạm nặng nề vang lên, trước sự khiếp sợ của tất cả mọi người, hộ vệ Thiên Cảnh Nhị Phẩm sơ kỳ nhà họ Tề hộc máu, bay xa mấy chục mét như diều đứt dây, rơi mạnh trước chân Tề Anh Vệ.

Cùng lúc đó, đòn tấn công của một hộ vệ nhà họ Tề khác đã giáng trúng người Dương Thanh.

“Ầm!”

Đúng lúc đòn tấn công của hộ vệ nhà họ Tề giáng trúng người Dương Thanh, tiếng vỡ nát vang lên, Vô Hình Thuẫn do Dương Thanh triệu hồi cũng biến mất.

Dù sao đối phương cũng là cao thủ Thiên Cảnh Nhị Phẩm sơ kỳ, Dương Thanh không thể đẩy lùi cả hai cao thủ bằng một đòn được, nên trong lúc dốc toàn lực đánh bay một hộ vệ, anh cũng triệu hồi Vô Hình Thuẫn để ngăn đòn tấn công từ hộ vệ thứ hai.

Tuy được Vô Hình Thuẫn bảo vệ, nhưng Dương Thanh vẫn cảm nhận được sức mạnh khổng lồ như muốn phá hỏng hết nội tạng của anh.

Nhưng sau khi đỡ đòn đánh này xong, anh cũng không lùi lại nửa bước, nếu anh lùi ra sau nữa thì sẽ ảnh hưởng đến Đỗ Trọng.

Tuy anh không rõ Đỗ Trọng đang trải qua chuyện gì mà đến mức không có phản ứng trước thần kiếp bảy màu, nhưng anh có thể khẳng định, chắc chắn Đỗ Trọng đã tiến vào trạng thái kỳ diệu nào đó.

Đối với bất cứ người luyện võ nào, trạng thái kỳ diệu tựa như nhà sư thiền định này chỉ có thể gặp chứ không thể cầu.

Quan trọng nhất là Dương Thanh không thể để hộ vệ nhà họ Tề phá hoại thiên kiếp của Đỗ Trọng, một khi thiên kiếp bị phá, cho dù Đỗ Trọng không chết thì võ đạo cũng sẽ bị ảnh hưởng nặng nề.

“Cậu là ai?”

Hộ vệ nhà họ Tề vô cùng kinh hãi khi thấy chẳng những cú đấm của mình không giết được Dương Thanh, mà Dương Thanh còn đánh đồng bọn của lão ta bay xa mấy chục mét.

Lúc này, không riêng gì hộ vệ nhà họ Tề, cả Tề Anh Vệ, Tề Anh Tuyết, Liễu Như Yên, Dịch Phi Dương và Doãn Thiên Kiều đều trợn tròn mắt, có vẻ không dám tin.

Hộ vệ nhà họ Tề là cao thủ Thiên Cảnh Nhị Phẩm sơ kỳ, hai cao thủ mạnh mẽ như thế cùng ra tay, lại bị Dương Thanh đánh trọng thương một người, chống lại đòn toàn lực của người kia mà không lùi bước.

Quan trọng là Dương Thanh còn cùng thế hệ với họ.

Họ là thiên tài hàng đầu Hạ Giới giới Cổ Võ, nhưng họ còn chưa bước vào Thiên Cảnh mà đã có người đồng trang lứa với họ sở hữu thực lực giết được cao thủ Thiên Cảnh Nhị Phẩm sơ kỳ rồi.

So với Dương Thanh, họ cũng được coi là thiên tài ư?

Bảo rác rưởi thì còn tạm được!

Dương Thanh không trả lời hộ vệ nhà họ Tề mà dồn sức vào nắm tay phải.

Lúc này, hộ vệ nhà họ Tề cũng cảm nhận được khí thế ngày càng mạnh trên nắm tay phải của Dương Thanh, lão ta lập tức biến sắc, tức giận quát lớn: “Cậu chán sống rồi!”

Sau khi dứt lời, hộ vệ nhà họ Tề lập tức dốc toàn lực, khí thế mạnh mẽ tới cực điểm trào ra từ người lão ta.

“Quỷ Hỏa Chưởng!”

“Đây là bí pháp tấn công đỉnh cao của nhà họ Tề - Quỷ Hỏa Chưởng! Một khi sử dụng, nó sẽ giúp người dùng tăng thêm 20% sức mạnh, cảnh giới của người dùng cũng sẽ giảm một bậc nhỏ khi vận dụng bí pháp này”.

Hạ Quân bỗng kinh ngạc nói.

Dịch Phi Dương và Doãn Thiên Kiều đều biến sắc: “Hộ vệ nhà họ Tề đã là cao thủ Thiên Cảnh Nhị Phẩm sơ kỳ, nếu ông ta phát huy thêm 20% sức mạnh của bản thân, chẳng phải đòn đánh này có thể hủy trời diệt đất à?”

Liễu Như Yên hét lớn với Dương Thanh: “Mau tránh ra!”

Nhưng cô ta nhắc nhở quá muộn.

Lúc này, hộ vệ nhà họ Tề đã dồn sức thành công, khí thế vô cùng đáng sợ phóng ra từ tay lão ta, cả tay phải lão ta đỏ bừng.

“Quỷ Hỏa Chưởng !”

Hộ vệ nhà họ Tề tức giận quát, tay phải bỗng đánh mạnh về phía trái tim Dương Thanh.

Lão ta vừa ra tay đã tung đòn chí mạng, nhắm thẳng vào chỗ hiểm của Dương Thanh.

Ánh mắt Dương Thanh trở nên lạnh lẽo, đương nhiên anh biết kẻ địch mà mình đang đối mặt mạnh đến mức nào, khi hộ vệ nhà họ Tề dùng Quỷ Hỏa Chưởng, anh cũng đã vận dụng Thiên Huyền Bí Thuật.

Đúng lúc Quỷ Hỏa Chưởng của hộ vệ nhà họ Tề lao đến chỗ anh, Dương Thanh bỗng vung nắm tay phải lên.

“Ầm!”

Tay hai người va vào nhau, tựa như bom hạt nhân nổ, khí thế đáng sợ lan khắp bốn phía.

Dương Thanh chắn trước Đỗ Trọng, sợ đòn đánh này sẽ gây ảnh hưởng đến ông ta.

“Ầm ầm ầm!”

Mặt đất phía sau hộ vệ nhà họ Tề liên tục nứt ra, vết nứt lan xa mười mấy mét.

Những người đang có mặt đều mở to mắt, ai cũng có vẻ không dám tin.

“Phụt!”

Hộ vệ nhà họ Tề bỗng hộc máu, không đứng thẳng nổi nữa, cơ thể lão ta bị phản lực mạnh mẽ đánh bay ra xa.

Những cao thủ của Hạ Giới giới Cổ Võ đã khiếp sợ từ nãy đều có cảm giác như đang mơ, sự mạnh mẽ của Dương Thanh khiến họ có ảo giác mình chỉ là đồ vô dụng.

Còn Dương Thanh thì bình tĩnh đứng đó, sau khi liên tục đối phó với hai cao thủ Thiên Cảnh Nhị Phẩm sơ kỳ, anh vẫn không lùi lại bước nào.

“Sao... sao có thể chứ?”

“Chắc cậu ta cũng tầm tuổi chúng ta đúng không?”

“Chị Liễu, chị nói xem, có phải cậu ta là lão quái vật sở hữu bí pháp tu luyện đặc thù nên mới giữ được dáng vẻ trẻ trung không thế?”

Ba người Hạ Quân đều trợn mắt há hốc mồm, họ không sao chấp nhận nổi chuyện một thanh niên cùng tuổi họ liên tục đánh trọng thương hai cao thủ Thiên Cảnh Nhị Phẩm sơ kỳ.

Sắc mặt Liễu Như Yên cũng vô cùng khó coi, không nói năng gì.

Hạ Quân bỗng nghiêm nghị nói: “Có lẽ người vừa ra tay là linh hồn Ma Thần trong người cậu ta chứ không phải cậu ta”.

Nghe thấy thế, nét mặt của Dịch Phi Dương và Doãn Thiên Kiều mới dễ nhìn hơn rất nhiều.

Họ đều biết chuyện có một thanh niên thế tục bị linh hồn Ma Thần chiếm cơ thể, sau đó phá hỏng kết giới giữa hai khu vực, giờ xem ra, thanh niên kia chính là người trước mặt họ.

“Ra thế, tôi đã nói rồi mà, cậu ta ngang tuổi chúng ta, sao có thể sở hữu thực lực mạnh như thế”.

Doãn Thiên Kiều vỗ ngực, thở phào.

Lúc này, Liễu Như Yên lại nhíu mày, nghiêm nghị nói: “Tôi cứ thấy sai sai, hồi nãy khi cậu ta ra tay, nếu đúng là linh hồn Ma Thần điều khiển cơ thể cậu ta, có lẽ phải giết được cao thủ Thiên Cảnh Nhị Phẩm sơ kỳ kia chỉ với một đòn chứ?”

“Phải biết rằng khi chiếm cơ thể thanh niên kia, linh hồn Ma Thần còn phá hỏng cả kết giới giữa Hạ Giới giới Cổ Võ và thế tục, có lẽ ít nhất thực lực của ông ta phải ngang với Thiên Cảnh Tam Phẩm đỉnh phong”.

Dịch Phi Dương đờ đẫn: “Chẳng lẽ người vừa đánh bại hai hộ vệ nhà họ Tề chính là bản thân thanh niên kia à?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK