"Sao số tôi khổ thế chứ? Lại gặp phải thằng con rể thế này!"
Đây là tuyệt chiêu của Châu Ngọc Thúy, chỉ khi bà ta vô lý như thế thì mới có thể khiến Tần Thanh Tâm mềm lòng.
"Mẹ, nếu mẹ còn gây chuyện nữa thì rời khỏi bệnh viện đi!"
Tần Thanh Tâm tức giận nói, cô biết rõ Châu Ngọc Thúy là loại người gì hơn bất cứ ai khác.
Chẳng qua vì hồi trước cô đã đuổi Châu Ngọc Thúy đi, khiến bà ta bị bắt cóc rồi phải chịu khổ, bằng không, làm gì có chuyện cô để bà ta ở lại bệnh viện chứ?
"Thanh Tâm, chẳng lẽ con tin con nhỏ này biết khám bệnh thật à?"
Châu Ngọc Thúy khóc lóc: "Bây giờ con thà tin người ngoài chứ không tin mẹ nữa đúng không?"
"Chẳng lẽ con không thấy Dương Thanh và cô ta liếc mắt đưa tình trước mặt con ư, con không sợ chúng dan díu với nhau à?"
Châu Ngọc Thúy chỉ vào Dương Thanh và Ngải Lâm, mặt đầm đìa nước mắt.
"Thưa dì, xin dì đừng nói lung tung, tôi có thể thề bằng mạng sống rằng tôi và Dương Thanh chỉ là bạn!"
Mắt Ngải Lâm đỏ hoe, lần đầu tiên cô ấy bị người ta sỉ nhục như thế.
"Ai chẳng biết thề như cô?"
Châu Ngọc Thúy mỉa mai: "Đúng là giấu đầu hở đuôi, chồng tôi không cần cô chữa cho đâu, bây giờ mời cô cút ra ngoài dùm!"
"Câm miệng!"
Rốt cuộc Dương Thanh cũng bùng nổ, tức giận quát.
Châu Ngọc Thúy sỉ nhục anh thế nào cũng được, nhưng Ngải Lâm là bạn, cũng là đồng đội của anh, nếu không vì giúp anh, sao cô ấy lại tới đây để chịu nhục nhã chứ?
Đây là lần đầu tiên Dương Thanh quát Châu Ngọc Thúy trước mặt Tần Thanh Tâm.
"Nếu bà dám sỉ nhục bạn tôi thêm một chữ, đừng trách tôi không khách khí với bà!"
Dương Thanh lạnh lùng nói rồi nhìn Ngải Lâm: "Chị Lâm, bây giờ chị cứ kiểm tra cho bố vợ em đi, em cũng muốn xem xem ai dám ngăn cản đấy?"
Lúc này quanh người Dương Thanh toàn khí lạnh, trong mắt chứa đựng sát khí.
Trước ánh nhìn chăm chú của Dương Thanh, Châu Ngọc Thúy thấy mình như bị dã thú để mắt tới. Bà ta bỗng nhớ đến chuyện ở nhà họ Ngụy ngày hôm qua, không khỏi run rẩy.
Ngay cả con trai của Ngụy Thành Châu cũng chết vì Dương Thanh, nói gì đến bà ta chứ?
Vừa nãy bà ta chỉ sợ Tần Đại Dũng tỉnh lại rồi vạch trần bà ta, nên trong lúc bối rối, bà ta đã làm ầm lên để ngăn Ngải Lâm kiểm tra.
Bây giờ bà ta mới nhận ra mình đã phản ứng thái quá, càng khiến người khác nghi ngờ.
Còn Dương Thanh thì đã sớm không còn là đứa con rể nhu nhược vô dụng trong trí nhớ của bà ta nữa.
Có sự đe dọa từ Dương Thanh, quả nhiên Châu Ngọc Thúy không dám gây chuyện nữa. Bà ta đứng sang bên cạnh, thấp thỏm chờ Ngải Lâm chẩn đoán.
Khoảng hai mươi phút sau, Ngải Lâm mới kiểm tra xong. Cô ấy nói với Dương Thanh: "Ông ấy đã có dấu hiệu hồi phục, chị sẽ ở lại Giang Hải một thời gian ngắn, kết hợp Đông y và Tây y để điều trị cho ông ấy. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, chắc tầm một tuần nữa là ông ấy tỉnh".
Nghe thấy thế, rốt cuộc Dương Thanh cũng thở phào nhẹ nhõm.
Tần Thanh Tâm cũng rất kích động, mắt đỏ hoe: "Chị Lâm, cảm ơn chị!"
Tâm trạng của Ngải Lâm có vẻ sa sút, cô ấy khẽ lắc đầu: "Không có gì đâu!"
"Hôm nay cứ thế đã, chị sẽ bảo bệnh viện điều trị theo đơn thuốc của chị. Cứ cho ông ấy uống thuốc trước, chín giờ tối nay chị sẽ qua xoa bóp và châm cứu cho ông ấy sau".
Ngải Lâm nói rồi quay người rời đi.
"Chị Lâm!"
Mã Siêu vội đuổi theo.
Trong phòng bệnh không còn người ngoài nữa, Tần Thanh Tâm áy náy nhìn Dương Thanh: "Em xin lỗi chồng!"
Dương Thanh khẽ lắc đầu: "Chị Lâm không phải người hẹp hòi đâu, anh sẽ giải thích với chị ấy. Bây giờ chuyện quan trọng nhất là giúp bố mau tỉnh lại, có lẽ chỉ khi ông ấy tỉnh thì một số sự thật mới được đưa ra ánh sáng".
Nghe thấy Dương Thanh nói thế, Châu Ngọc Thúy đứng cạnh không khỏi run rẩy.
Vừa nãy Ngải Lâm đã nói, khoảng một tuần nữa Tần Đại Dũng sẽ tỉnh lại. Một khi ông ấy tỉnh lại, những gì mà bà ta làm sẽ lộ ngay.
Nghĩ đến đây, ý định giết Tần Đại Dũng bỗng điên cuồng nảy sinh trong tim Châu Ngọc Thúy.
"Sự thật? Sự thật gì cơ?"
Tần Thanh Tâm vẫn luôn cho rằng Tần Đại Dũng gặp phải tai nạn ngoài ý muốn, tài xế gây chuyện cũng đã chết.
Dương Thanh nhìn Châu Ngọc Thúy: "Chẳng phải mẹ em vừa nói vẫn chưa tìm ra sự thật về tai nạn mà bố em gặp phải ư? Thậm chí còn nghi ngờ anh đã làm thế để hại chết bố nữa chứ".
Nghe thấy thế, Châu Ngọc Thúy rất bối rối. Thấy Tần Thanh Tâm cũng nhìn mình, bà ta vội nói: "Mẹ không hề nói vậy!"
Ngay cả kết quả điều tra chính thức cũng viết Tần Đại Dũng đã gặp phải tai nạn ngoài ý muốn.
Hơn nữa Dương Thanh cũng chưa bao giờ nói anh đã điều tra chuyện này.
Nhưng vừa nãy Châu Ngọc Thúy lại nói vẫn chưa tìm ra sự thật về tai nạn mà Tần Đại Dũng gặp phải, rõ ràng bà ta có vấn đề.
Tần Thanh Tâm vốn rất thông minh, lúc này cô cũng nhận ra sự khác thường.
Vì Châu Ngọc Thúy là mẹ cô nên cô không hề muốn nghi ngờ bà ta.
Bây giờ Dương Thanh nói thế, Tần Thanh Tâm lập tức nghi ngờ ngay.
"Mẹ, có phải mẹ biết gì đó về chuyện bố gặp tai nạn không?"
Tần Thanh Tâm chợt hỏi, trong mắt tràn ngập sự lo lắng.
- ---------------------------