Đến sáng nay, Tô Thành Vũ mới hay tin Trần Anh Tuấn đã chết.
Trước hết ông ta liên lạc với người nhà họ Trần, kết quả vừa nối máy, người nhà họ Trần đã giận dữ mắng ông ta rồi cúp máy luôn.
Sau đó ông ta cử người đi nghe ngóng, mới biết chuyện Trần Anh Tuấn từng có thù hằn với một người thanh niên trước khi bị giết.
Hơn nữa Tô San vẫn luôn đi với người thanh niên kia.
Tuy không có chứng cứ cho thấy cái chết của Trần Anh Tuấn có liên quan tới người thanh niên này, nhưng cậu ta đáng nghi nhất.
“Bố, con lớn rồi, đi với ai là tự do của con!”
Tô San tức giận nói: “Hơn nữa cái chết của Trần Anh Tuấn chẳng liên quan gì tới bọn con hết!”
Cô ta đã đoán trước được Dương Thanh sẽ bị nghi ngờ.
Nhưng không ngờ người đầu tiên nghi ngờ lại là bố cô ta.
“Con bé trời đánh này! Con nói gì thế hả?”
Tô Thành Vũ lập tức nổi giận quát: “Con ở yên đó cho bố, bây giờ bố sẽ tới Châu Thành, rồi con phải đến nhà họ Trần với bố để giải thích rõ ràng đấy!”
Tô Thành Vũ nói rồi cúp máy luôn, không chờ Tô San trả lời.
Tuy nhà họ Tô và nhà họ Trần không ở cùng thành phố nhưng bao năm qua vẫn luôn giúp đỡ lẫn nhau, nếu thiếu nhà họ Trần, nhà họ Tô không thể trở thành gia tộc giàu nhất Giang Hải được.
Đương nhiên nếu không có nhà họ Tô, nhà họ Trần cũng không thể trở thành một trong hai thế lực mạnh mẽ nhất Châu Thành.
Có thể nói nhà họ Trần và nhà họ Tô có liên quan chặt chẽ với nhau, nếu quan hệ này tan vỡ thì cả hai bên đều phải chịu ảnh hưởng cực kỳ lớn.
Chính vì thế nên nhà họ Trần và nhà họ Tô mới định kết thông gia để củng cố mối quan hệ này.
Có người không muốn nhìn thấy kết quả này nên đã lặng lẽ ra tay với Tô San.
Đương nhiên Trần Anh Tuấn cũng từng bị ám sát.
Tiếng máy bận vang lên, mắt Tô San đỏ hoe, vô cùng buồn bã.
Trái lại, ở phòng bên cạnh, Dương Thanh vừa gọi điện cho vợ và con gái xong, đang nở nụ cười hạnh phúc.
“Ừm, không tệ, đẹp trai đấy!”
Dương Thanh mặc bộ đồ Armani, nhìn mình trong gương, rất hài lòng: “Chắc thế này sẽ không khiến Tâm mất mặt đâu nhỉ?”
Nhà họ Châu ở thị trấn Trường Sơn, cũng không giàu có lắm.
Nhưng vì có liên quan tới nhà họ Trịnh nên nhà họ Châu cũng được xem như danh gia vọng tộc ở nơi này.
Đời thứ hai của nhà họ Châu chỉ có ba anh em, anh cả Châu Ngọc Kiệt, chị hai Châu Ngọc Thúy, em út Châu Ngọc Dung.
Về phần đời thứ ba, Châu Ngọc Thúy sinh được hai cô con gái, Châu Ngọc Dung có mỗi Trịnh Mỹ Linh, còn Châu Ngọc Kiệt chỉ có đứa con trai Châu Khải.
Ông cụ Châu vô cùng bảo thủ, Châu Khải chính là tương lai của nhà họ Châu, có thể tưởng tượng được lão ta vui mừng cỡ nào trong hôm nay - ngày cưới của Châu Khải.
Đám cưới của Châu Khải được tổ chức ở một làng du lịch nông thôn trên thị trấn.
Từ sáng sớm, người nhà họ Châu đã ăn mặc chỉnh tề rồi đến làng du lịch, ai cũng cười tươi rói.
Nhưng nổi bật nhất vẫn là Tần Thanh Tâm và Tần Y, có cả Tiêu Tiêu nữa.
Cho dù ở đâu, những cô gái xinh đẹp vẫn là khung cảnh tuyệt vời nhất.
“Thanh Tâm, các cháu cứ ngó nghiêng gì thế?”
Châu Ngọc Dung biết thừa nhưng vẫn hỏi với vẻ mỉa mai.
Tần Thanh Tâm chưa kịp lên tiếng, Tần Y đã mỉa lại: “Cháu thấy dì út cũng đang ngó nghiêng mà? Dì chờ ai thế? Chú út à?”
Tần Y biết rõ Châu Ngọc Dung là người thế nào, bây giờ khách khứa ở khắp nơi, rõ ràng bà ta lại ngứa miệng, định nhắc tới Dương Thanh.
Châu Ngọc Dung cũng không giận, cười ha hả: “Y Y, cháu cũng lớn rồi, sao chưa có bạn trai thế? Hay cháu ngó nghiêng ở đây xem có ưng ai không, để dì út làm mối cho cháu nhé?”
Câu nói này của bà ta lập tức khiến rất nhiều người chú ý.
Tần Y vốn xinh đẹp, chẳng riêng gì ở thị trấn nhỏ bé này, khắp Chiêu Châu có đầy đàn ông muốn cưới cô ta.
Nhưng Châu Ngọc Dung lại cố tình nói Tần Y đã lớn tuổi, còn định làm mối cho cô ta, như thể không ai cần cô ta vậy.
Mấy lão già ế vợ cũng nhìn Tần Y bằng ánh mắt khác.
Tần Y có vẻ tức giận, nhưng xung quanh toàn khách khứa nên cô ta cũng không tiện nổi cáu ngay.
“Dì út, cháu nghe nói dì và chú út ly thân ạ? Không phải là do chú út ngoại tình đấy chứ? Cháu nghe nói nếu hai vợ chồng ly thân thì rất có thể là bởi kẻ thứ ba”.
Những gì mà Tần Y nói vô cùng đáng kinh ngạc, khiến mọi người đều sững sờ.
Hôm qua ở nhà họ Châu, chú út Trịnh Dương chỉ ngồi đó một lát, nghe một cú điện thoại rồi đi luôn.
Khi ấy Tần Y đang ở cạnh Trịnh Dương, nghe thấy giọng phụ nữ, tuy không biết cụ thể họ nói gì nhưng cô ta nghe được đối phương gọi Trịnh Dương là “cưng ơi”.
Thế nên Tần Y đang nói thật chứ không phải bịa chuyện.
Châu Ngọc Dung sững sờ.
Vì đúng là bà ta có biết chuyện Trịnh Dương có người phụ nữ khác.
Hai vợ chồng đã giằng co vì việc ly hôn gần một năm, nhưng Châu Ngọc Dung vẫn kiên quyết không đồng ý.
Đến giờ Trịnh Dương đã trắng trợn hơn hẳn, thường xuyên không về nhà ngủ, thậm chí cho dù có về, ông ta còn gọi điện với người tình ngay trước mặt Châu Ngọc Dung.
“Vớ vẩn!”
Mặt Châu Ngọc Dung đỏ gay, giận dữ nói: “Khó trách đến giờ cô vẫn chưa có bạn trai, làm gì có người đàn ông nào muốn cưới một cô gái coi thường bề trên chứ?”
“Châu Ngọc Thúy, chị dạy con kiểu gì đấy? Xem nó nói gì kìa?”
“Bố, bố phải phân xử giúp con, bố xem cháu gái bố nói chuyện với người lớn kiểu gì kìa?”
Châu Ngọc Dung giận dữ quát.
Khách khứa xung quanh đều có vẻ hóng hớt chứ không xen vào, dù sao đây cũng là chuyện nhà họ Châu, người ngoài không tiện nói gì.
“Im mồm!”
Ông cụ Châu tức giận quát, tâm trạng vui vẻ đã bị Châu Ngọc Dung phá hỏng: “Cô thấy chưa đủ mất mặt à? Nếu còn om sòm nữa thì cút ra ngoài cho tôi!”
Ở nhà họ Châu, ông cụ Châu vẫn rất có uy, tiếng quát của lão ta khiến Châu Ngọc Dung sợ tới mức vội vàng im bặt.
Tần Y lạnh lùng nhìn bà ta, định nói gì đó nhưng lại bị Tần Thanh Tâm giữ lại: “Y Y, đừng ganh với dì út nữa!”
Đúng lúc này, một người thanh niên mặc đồ màu tối chậm rãi bước tới.
“Đây là con nhà ai thế? Đẹp trai thật, đã kết hôn chưa nhỉ?”
“Cậu ta là lính à? Với dáng người rắn rỏi đó, nếu mặc quân phục thì chắc chắn sẽ càng đẹp trai hơn!”
“Hình như cậu ta mặc quần áo của Armani à? Nghe nói một bộ đã mấy chục nghìn rồi đấy”.
…
Rất nhiều khách khứa đều nhìn về phía người thanh niên mặc đồ Armani kia.
“Đó là anh rể ạ?”
Tần Y dụi mắt, kinh ngạc nhìn người đang chậm rãi bước tới.
Tần Thanh Tâm cũng ngơ ngác nhìn anh.
“Bố!”
Tiêu Tiêu nhận ra Dương Thanh ngay, vui mừng chạy tới rồi nhào vào lòng anh.
Hôm nay chẳng những Dương Thanh mặc đồ Armani mà còn vuốt tóc.
Trông anh như cậu ấm nhà giàu, có khí thế rất uy nghiêm, nếu ai không biết thì còn tưởng anh là ngôi sao từ đâu đến.
“Anh rể, không ngờ là anh thật!”
Sau khi Dương Thanh lại gần, Tần Y sáng mắt lên.
“Anh cũng đẹp trai đấy nhỉ!”
Tần Thanh Tâm cười tươi rói, khoác tay Dương Thanh trước mặt mọi người.
“Mặc đẹp thì ích gì? Chỉ là thằng ở rể vô dụng chuyên ăn bám, cái gì cũng không biết mà thôi!”
Đúng lúc này, một giọng nói kệch cỡm vang lên.
Châu Ngọc Dung vừa xích mích với Tần Y đang cười lạnh.
- ---------------------------