Lữ Oánh gọi ba món mặn một món canh và một bình trà bưởi.
“Bây giờ đang có phong trào tiết kiệm lương thực, chúng ta gọi đơn giản một chút. Sếp Tần không có ý kiến gì chứ?”
Lữ Oánh cười hỏi.
Tần Thanh Tâm đương nhiên không có ý kiến, vội vàng lắc đầu: “Tôi thấy ở cùng sếp Lữ rất thoải mái. Chắc chắn chúng ta sẽ hợp tác cực kỳ thuận lợi”.
Trong lúc chờ đồ ăn lên, Lữ Oánh cười nói: “Sếp Tần đã nhắc tới chuyện hợp tác, tôi cũng không dài dòng nữa”.
“Không dám giấu sếp Tần, tập đoàn của tôi rất xem trọng dự án Thành Cửu Châu ở ngoại ô phía Nam của tập đoàn Nhạn Thanh, định đầu tư mười tỷ vào đó”.
Nghe Lữ Oánh nói muốn đầu tư vào dự án thành Cửu Châu, Tần Thanh Tâm lập tức thất vọng.
Tuy hôm qua cô mới tới tập đoàn Nhạn Thanh nhưng đã tìm hiểu trước về những vấn đề quan trọng nhất của tập đoàn.
Tập đoàn Nhạn Thanh vốn không định kêu gọi đầu tư cho dự án Thành Cửu Châu mà muốn nắm giữ toàn bộ cổ phần.
“Xin lỗi sếp Lữ, tập đoàn Nhạn Thanh không có ý định hợp tác với công ty khác để xây dựng Thành Cửu Châu”.
Tần Thanh Tâm áy náy nói.
“Vậy sao?”
Lữ Oánh tỏ vẻ thất vọng.
Sau một hồi im lặng, cô ta cười nói: “Không sao. Nếu dự án này không kêu gọi đầu tư, tôi cũng không làm khó sếp Tần nữa”.
“Tuy không đầu tư được nhưng vật liệu xây dựng cùng với việc trang hoàng hậu kỳ của dự án, hẳn là có thể thương lượng chứ?”
Tần Thanh Tâm mừng rỡ gật đầu: “Tập đoàn chúng tôi đang tìm kiếm công ty cung cấp vật liệu trang hoàng phù hợp. Tuy việc trang hoàng phải đợi sau khi xây dựng nhưng có thể bàn bạc trước chuyện hợp tác”.
“Thế thì không còn gì tốt hơn!”
Lữ Oánh cười nói: “Chủ tịch chúng tôi đã nói, chỉ cần tập đoàn Nhạn Thanh đồng ý hợp tác, chúng tôi có thể lấy giá thấp hơn giá trung bình trên thị trường 10%”.
Tần Thanh Tâm bỗng có cảm giác nhặt được miếng bánh từ trên trời rơi xuống.
Dự án Thành Cửu Châu vô cùng hùng vĩ, nhu cầu về vật liệu rất lớn.
Bình thường nhà cung cấp chịu lấy giá thấp hơn giá trị trường 5% đã là tối đa.
Vậy mà tập đoàn Thịnh Thiên lại đồng ý lấy thấp hơn 10% so với giá thị trường.
Đối với một dự án có vốn đầu tư mấy chục tỷ, 5% tăng thêm này đúng là tiết kiệm được mấy tỷ phí vật liệu.
Lữ Oánh như nhìn thấu suy nghĩ của Tần Thanh Tâm: “Sếp Tần đừng lo lắng. Tập đoàn chúng tôi lọt vào top 500 tập đoàn lớn nhất thế giới, sẽ không lừa gạt các cô đâu”.
“Chủ tịch của tôi nói muốn kết bạn nên mới đưa ra ưu đãi lớn như vậy cho tập đoàn Nhạn Thanh”.
“Hơn nữa, tập đoàn Thịnh Thiên nắm giữ rất nhiều nhà máy sản xuất vật liệu xây dựng. Giá chúng tôi đưa ra với tập đoàn Nhạn Thanh vốn là giá bán buôn, cùng lắm thì ít lợi nhuận hơn một chút mà thôi”.
“Bớt đi vài tỷ lại kết bạn được với tập đoàn Nhạn Thanh là một lợi ích lớn. Không phải ý của tôi đâu, chủ tịch của tôi đã nói như vậy đấy”.
Nghe Lữ Oánh giải thích, Tần Thanh Tâm mới hiểu ra.
“Vậy thì cảm ơn sếp Lữ nhiều. Tôi sẽ báo cáo lại chuyện hợp tác với cấp trên, nếu không có vấn đề sẽ liên hệ với chị sau”.
Tần Thanh Tâm cẩn trọng nói.
Tuy mối làm ăn này rất lớn, rất có lợi cho tập đoàn Nhạn Thanh nhưng cô vẫn phải báo cáo với Lạc Bân trước.
Lữ Oánh cũng không để bụng, khẽ cười đáp: “Được, không thành vấn đề!”
Lúc này, đồ ăn cũng được dọn ra.
“Bàn xong chuyện công việc rồi. Bây giờ chúng ta cứ ăn uống thoải mái, nói chuyện phiếm thôi”.
Lữ Oánh bật cười nói.
Lữ Oánh rất có tài ăn nói, học rộng biết nhiều. Dường như không có chuyện gì khắp trời Nam đất Bắc mà cô ta không biết.
Hai người trò chuyện từ quần áo đến mỹ phẩm, từ ăn uống tới làm đẹp.
Bữa cơm này kéo dài hai tiếng đồng hồ.
“Nào Thanh Tâm, chúng ta uống thêm một ly. Uống xong ly này là phải tạm biệt rồi”.
Lữ Oánh rót cho Tần Thanh Tâm và mình mỗi người một ly trà bưởi.
Tần Thanh Tâm cũng vui vẻ nhận chén rồi cười đáp: “Em rất vui vì được quen biết người phụ nữ giỏi giang như chị Lữ”.
“Chị Lữ, em xin dùng trà thay rượu kính chị một ly!”
Một bữa cơm đã khiến hai người phụ nữ trở thành chị em tốt.
Trong mắt Lữ Oánh hiện lên một tia trêu tức, ngoài mặt vẫn vui vẻ nâng chén: “Được, chúng ta cạn nào!”
Hai người đều uống một hơi cạn sạch.
“Thanh Tâm, lát nữa chị còn phải đi gặp một khách hàng lớn, tiện được đưa em về tập đoàn Nhạn Thanh luôn!”
Sau khi ra ngoài, Lữ Oánh đột nhiên nói.
Lúc hai người đi ăn, Tần Thanh Tâm không lái xe mà đi cùng xe với Lữ Oánh.
Dương Thanh sa sầm mặt, trầm giọng nói: “Ông cứ âm thầm theo dõi, thường xuyên báo cáo tuyến đường của ông cho tôi!”
“Vâng!”
Tiền Bưu đáp lời.
Nhưng ông ta vừa mới cúp máy, một chiếc xe tải hạng nặng đột nhiên lao tới.
“Rầm!”
Chiếc Passat bay lên không trung lộn mấy vòng liên tục rồi rơi xuống đất, trượt dài mấy chục mét về phía trước mới dừng lại.
- ---------------------------