Đối với nghệ sĩ, chỉ cần nói sai một câu là có thể khiến dư luận căm phẫn, tự hủy sự nghiệp.
Nếu đoạn ghi âm này bị tung lên mạng, chắc chắn sẽ gây chấn động.
Khi đó anh ta sẽ không chỉ bị đuổi khỏi đoàn làm phim mà còn phải đền một khoản tiền khổng lồ.
Càng nghĩ Ngô Thiên Hữu càng sợ hãi.
“Ranh con, sao mày lại hèn hạ như vậy? Mau xóa ghi âm ngay cho tao!”
Ngô Thiên Hữu nghiến răng nghiến lợi nói.
Dương Thanh cười đáp: “Nếu nói về hèn hạ, anh mạnh hơn tôi nhiều. Dùng gia thế uy hiếp một nữ diễn viên không có chỗ dựa. Tôi còn kém xa anh”.
“Ranh con, mày đang rượu mời không uống muốn uống rượu phạt hả?”
Ngô Thiên Hữu cả giận nói: “Tao cho mày cơ hội cuối cùng, mau xóa ghi âm đi, nếu không tao sẽ khiến mày biến mất khỏi Yến Đô!”
“Mày nên biết nhà họ Tôn muốn lấy mạng một thằng tài xế taxi quèn dễ như trở bàn tay!”
Đến nước này Ngô Thiên Hữu vẫn còn dám uy hiếp Dương Thanh. Anh bỗng tò mò không biết kẻ hống hách này lớn lên kiểu gì?
“Tao cho mày cơ hội cuối cùng, mau xóa ghi âm đi, nếu không tao sẽ khiến mày biến mất khỏi Yến Đô!”
“Mày nên biết nhà họ Tôn muốn lấy mạng một thằng tài xế taxi quèn dễ như trở bàn tay!”
Giọng nói của Ngô Thiên Hữu lại vang lên trong điện thoại của Dương Thanh.
Dương Thanh bật cười: “Ngã một keo leo một nấc. Tôi nên nói anh bản tính khó dời hay là ngu xuẩn đây?”
“Bây giờ tôi sẽ đăng hai đoạn ghi âm này lên mạng. Nếu tôi thực sự xảy ra chuyện, chắc chắn anh không thoát nổi tội”.
Dương Thanh bật điện thoại lên.
Ngô Thiên Hữu hốt hoảng quát lớn: “Dừng tay! Mày dừng ngay lại cho tao!”
“Sao thế? Bây giờ biết sợ rồi hả?”
Dương Thanh cười nói: “Biết sai thì xin lỗi đi!”
“Ranh con, mày đừng có được nước lấn tới!”
Ngô Thiên Hữu cắn răng nói.
“Diễn viên tuyến mười tám lại định uy hiếp người ta rồi”.
Dương Thanh bất đắc dĩ nói: “Tôi vẫn nên đăng lên mạng thì hơn. Chỉ có vậy mới có thể đảm bảo an toàn”.
“Xin lỗi, tôi sai rồi!”
Ngô Thiên Hữu bị dọa sợ run lên, cuống quýt xin lỗi.
Dương Thanh lắc đầu cười nói: “Không hề thành tâm, tôi không chấp nhận”.
Ngô Thiên Hữu sắp tức điên rồi. Anh ta chưa từng phải chịu nhục nhã như vậy.
“Xin lỗi anh Thanh, tôi không nên uy hiếp anh và Hạ Hà. Tôi biết sai rồi, sau này không dám nữa. Mong anh Thanh tha thứ cho tôi!”
Ngô Thiên Hữu cố nén giận gằn giọng nói.
“Quỳ xuống!”
Dương Thanh quát.
Vẻ mặt của Ngô Thiên Hữu lập tức cứng đờ, không ngờ Dương Thanh dám bắt mình quỳ xuống.
“Thằng ranh kia, mày biết mày đang nói gì không?”, ánh mắt anh ta trở nên âm trầm đáng sợ.
“Mọi người xem anh chàng diễn viên tuyến mười tám này hung dữ chưa kìa? Nhất định anh ta sẽ trả thù tôi, tôi phải quay video lại. Nếu tôi gặp chuyện không may, mọi người không được bỏ qua cho anh ta đâu đấy!”
Dương Thanh ấn quay video vào thẳng mặt Ngô Thiên Hữu, tỏ vẻ đáng thương nói.
Hạ Hà đứng cạnh trố mắt nhìn.
Cô ta không thể liên hệ Dương Thanh hiện giờ với lúc ở quán bar Hồng Nhan.
Ngô Thiên Hữu tức giận mặt đỏ bừng bừng, muốn gọi người tới giết Dương Thanh ngay lập tức.
“Bịch!”
Anh ta quỳ xuống, cắn răng nói: “Xin lỗi anh Thanh. Tôi sai rồi, xin anh tha cho tôi, xóa video và ghi âm giúp tôi”.