Mục lục
Chiến Thần Ở Rể - Vạn Thế Chiến Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoài Lam không biết phải làm thế nào để dẫn Dương Thanh tới Dược Vương Cốc, nên chỉ có thể thử dùng Lưu Ba để thu hút Dương Thanh.

Dương Thanh nhìn Hoài Lam bằng đôi mắt đỏ ngầu, nghiến răng nghiến lợi: “Tôi bảo cô cút! Cút ngay khỏi tầm mắt của tôi! Bằng không, chết!”

Sát khí mãnh liệt bùng nổ từ người anh, bao trùm lấy Hoài Lam.

Hoài Lam chỉ cảm thấy trái tim mình như đông cứng trước hơi thở lạnh lẽo này, cơ thể cũng hơi run rẩy.

Hoài Lam cố nén sự sợ hãi trong lòng, vội nói: “Anh Thanh, tôi là Hoài Lam đây! Tình trạng của anh lúc này rất tệ, nếu Lưu Ba không chết, cổ trùng Vô Tâm trong người ông ta sẽ khiến anh càng đau đớn hơn. Tôi biết Dược Vương Cốc ở đâu, bây giờ tôi sẽ dẫn anh đi nhé”.

“Bộp!”

Dương Thanh chợt xuất hiện trước mặt Hoài Lam, bóp cổ cô ta, trên cái cổ trắng nõn của Hoài Lam lập tức hằn dấu tay màu đỏ.

Cơ thể Hoài Lam bị nhấc lên.

Đến giờ phút này, cô ta đã hoàn toàn sợ hãi, cảm thấy mình sắp phải chết.

Khí thế trên người Dương Thanh vô cùng điên cuồng, tựa như hung thú đến từ viễn cổ, khiến người ta còn không dám đối mặt với anh.

“Nếu cô không cút, tôi đành giết cô vậy!”

Dương Thanh nói với nét mặt dữ tợn.

Anh bỗng siết chặt tay, Hoài Lam không sao thốt nên lời, chỉ cảm nhận được tay Dương Thanh đang ngày càng bóp mạnh hơn, khiến hơi thở của cô ta nghẹn lại.

Sau khi thực sự đối mặt với cái chết, nét mặt sợ hãi của cô ta lại trở nên bình tĩnh hơn.

Cô ta cũng không giãy giụa nữa, để mặc Dương Thanh bóp cổ mình mạnh dần.

Khi nhìn Dương Thanh, trong mắt cô ta cũng không có thù hận gì, còn rất bình tĩnh, thậm chí có vẻ cảm kích.

Vào giây phút sống còn, trong đầu cô ta bỗng xuất hiện rất nhiều cảnh tượng, hồi trước, cô ta không phải người phát ngôn đầy vẻ vang của thành chủ Hoài Thành, mà la một đứa trẻ bị bố mẹ bỏ rơi từ bé.

Mãi đến khi thành chủ Hoài Thành xuất hiện, đưa cô ta khỏi cô nhi viện, đồng thời nói cho cô ta biết từ nay trở đi, cô ta tên Hoài Lam, là cháu gái của thành chủ Hoài Thành.

Cũng chính từ khi đó, cuộc đời của cô ta đã có sự thay đổi nghiêng trời lệch đất.

Nhưng cô ta cũng không thích cuộc sống như thế, để trở thành người phát ngôn của thành chủ Hoài Thành, không ai biết cô ta đã phải trả giá ra sao, người khác chỉ nhìn thấy vinh quang khi cô ta được làm người phát ngôn của thành chủ.

Cho dù như thế, trong phủ Hoài Thành, vẫn không có ai coi trọng cô ta, họ đều nghĩ cô ta chỉ là rác rưởi mà thành chủ nhặt về.

Tuy cô ta trông rất vẻ vang, nhưng đó chỉ là sự cung kính bề ngoài của người ta vì e ngại phủ Hoài Thành.

Cô ta biết rõ, thật ra có rất nhiều người thầm khinh thường cô ta từ tận đáy lòng.

Bây giờ, rốt cuộc cô ta cũng phải chết rồi ư?

Sau khi chết xong thì có được giải thoát không nhỉ?

Viện trưởng của cô nhi viện từng nói, những đứa trẻ bị bỏ rơi như họ đều là thiên thần gãy cánh, sau khi chết, họ sẽ lại trở thành thiên thần.

Cô ta cảm nhận được ý thức của mình đang biến mất dần, cô ta bỗng nhìn về phía ánh nắng, như thấy được vô số thiên thần có cánh trên bầu trời kia.

Cô ta mỉm cười: “Mình cũng sắp trở thành thiên thần nhỉ?”

Nhưng không hiểu sao, cô ta bỗng thấy hơi lưu luyến thế giới này, tuy nó tàn khốc nhưng vẫn khiến cô ta không nỡ.

Nước mắt bỗng trượt xuống từ khóe mắt cô ta.

Dương Thanh đang bóp cổ Hoài Lam vốn đã hoàn toàn mất đi ý thức, nhưng đúng lúc này, anh bỗng thấy tay mình lạnh băng.

Anh rùng mình, nhìn vào đôi mắt đỏ hoe của Hoài Lam, tơ máu trong mắt anh dần biến mất, rốt cuộc cũng thấy rõ nước mắt trên mặt cô ta.

“Hoài Lam!”

Anh hô lên kinh hãi, thả lỏng tay ra.

Hoài Lam nhẹ nhàng rơi xuống, được anh ôm vào lòng.

“Hoài Lam, cô thấy sao rồi?”

Dương Thanh vội nói, trên mặt tràn ngập vẻ lo lắng, trong mắt là sự áy náy nồng đậm.

Lâu lắm rồi anh không bị huyết mạch cuồng hóa ảnh hưởng tới nỗi mất lý trí, nhưng hồi nãy, không hiểu sao anh lại mất ý thức.

Hoài Lam được Dương Thanh ôm vào lòng, mỉm cười hiền hòa: “Anh Thanh, rất xin lỗi, tôi bảo sẽ dẫn anh tới Dược Vương Cốc, cũng không phải vì muốn anh tìm thấy Lưu Ba đâu”.

Cô ta nói rồi chậm rãi nhắm mắt lại, tựa như một đứa bé đang say ngủ.

Hoài Lam vẫn chưa chết, nhưng vì thiếu dưỡng khí trong thời gian dài nên tạm thời hôn mê.

Dương Thanh nhìn cô gái đã hôn mê trong lòng mình, trong mắt lóe lên vẻ tức giận.

Lời Hoài Lam nói trước khi hôn mê đã tiết lộ một thông tin vô cùng quan trọng, cô ta cũng không muốn dẫn Dương Thanh tới Dược Vương Cốc.

Bằng không, cô ta đã không xin lỗi Dương Thanh.

“Đây là mệnh lệnh của thành chủ Hoài Thành à?”

Dương Thanh nói với vẻ mặt u ám.

Anh đã hiểu rất nhiều chuyện, hồi nãy, anh gần như mất kiểm soát, nếu đúng là thành chủ Hoài Thành đã ra lệnh cho Hoài Lam dẫn anh tới Dược Vương Cốc, tức là thành chủ Hoài Thành định mượn tay anh để tàn sát Dược Vương Cốc rồi.

Khi giữ tỉnh táo, anh đã có thể phát huy thực lực ngang với Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ, nếu hoàn toàn mất lý trí, anh sẽ có thực lực mạnh hơn.

Dương Thanh lẩm bẩm với vẻ mặt khó coi: “Chẳng lẽ thành chủ Hoài Thành muốn mượn tay mình để đối phó với Dược Vương Cốc à?”

“Nhưng nếu đúng thế thật, trước đó khi ở phủ Hoài Thành, tại sao thành chủ Hoài Thành lại đối đầu với Dược Vương vì mình chứ?”

Có những vấn đề mà Dương Thanh không sao hiểu nổi.

Đúng lúc này, lão Cửu bỗng xuất hiện, ông lão bước từng bước về phía Dương Thanh, còn xách theo một người đàn ông đã bị thương nặng nữa.

Điều khiến Dương Thanh kinh ngạc chính là, người đàn ông đang bị lão Cửu xách như gà con này không phải ai khác, chính là Lưu Ba đã hạ cổ độc Vô Tâm cho anh.

Lúc này, người Lưu Ba đầy máu tươi, đang thoi thóp, khiến người ta không sao liên tưởng lão ta với đại sư cổ thuật ban đầu.

Lão Cửu nói: “Cậu đoán không sai, thành chủ Hoài Thành định mượn tay cậu để đối phó với Dược Vương Cốc”.

“Thậm chí ngay cả những cao thủ Siêu Phàm Cảnh của Dược Vương Cốc hồi nãy cũng không phải người của Dược Vương Cốc thật, mà đều là cao thủ thuộc phủ Hoài Thành, do thành chủ Hoài Thành cử tới đây để kích thích cậu thôi”.

“Sao cơ?”

Nghe thấy lão Cửu nói thế, Dương Thanh lập tức biến sắc.

Anh chưa bao giờ nghĩ những người vừa bị anh giết lại là cao thủ của phủ Hoài Thành.

Lão Cửu nghiêm nghị nói: “Thành chủ Hoài Thành hiểu rất rõ tình trạng của cậu, ông ta biết cách kích thích cậu, chọc giận cậu, khiến cậu hoàn toàn tiến vào trạng thái cuồng hóa”.

“Khi giữ tỉnh táo, cậu đã có thể phát huy thực lực ngang với Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ. Một khi hoàn toàn tiến vào trạng thái cuồng hóa, cậu sẽ phát huy được thực lực ngang với Siêu Phàm Bát Cảnh trung kỳ, thậm chí là Bát Cảnh hậu kỳ, Bát Cảnh đỉnh phong”.

“Với trạng thái này, chỉ cần ông ta ra mặt, giữ chân Dược Vương, cao thủ của Dược Vương Cốc sẽ bị một mình cậu giết sạch”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK