Dương Thanh bỗng chỉ hai chiếc Rolls-Royce đỗ cách đó không xa, mở miệng nói.
“Vâng ạ!”
Mã Siêu đáp rồi khoát tay: “Đập cho tôi!”
Sau khi anh ta ra lệnh xong, một trăm người đàn ông lập tức lao tới chỗ hai chiếc Rolls-Royce của vợ chồng Lê Chí Khuê, giơ vũ khí lên đập thật lực.
“Khốn kiếp! Dừng tay! Bọn mày dừng tay cho tao! Đây là xe của tao, bọn mày không được đập!”
Thấy chiếc xe yêu quý của mình bị đập, mẹ Tiểu Quân cuống quýt hô lên.
Chẳng riêng gì xe của mẹ Tiểu Quân, xe của Lê Chí Khuê cũng bị đập nốt.
Đám đông đứng xung quanh đều rất ngạc nhiên, hai chiếc xe này là Rolls-Royce trị giá tận mấy chục triệu đấy! Cứ thế đập luôn à?
“Thằng khốn! Mày bồi thường cho bọn tao ngay! Mày bồi thường xe cho bọn tao ngay!”
Mẹ Tiểu Quân nhào tới chỗ Dương Thanh.
“Rầm!”
Cô ta còn chưa đến gần thì đã bị Mã Siêu đá bay.
Dương Thanh nhìn mẹ Tiểu Quân từ trên cao, cười lạnh: “Chẳng phải tôi vừa chuyển một tỷ cho nhà họ Lê rồi à? Bây giờ hai chiếc xe này thuộc về tôi, tôi đập xe của tôi thì liên quan gì tới cô chứ?”
Mẹ Tiểu Quân hoàn toàn sững sờ, lúc này mới nhớ ra họ vừa lừa Dương Thanh một tỷ.
Nhưng cô ta có định đưa Dương Thanh hai chiếc xe này đâu!
Ban đầu cô ta chỉ tốn hai, ba trăm nghìn để sửa lại bức tượng bị gãy.
Giờ thì hay rồi, Rolls-Royce mấy chục triệu đã hoàn toàn trở thành đồ bỏ đi.
“Mày dám động đến vợ tao, mày muốn chết à?”
Lê Chí Khuê lao đến, tức giận quát.
Đúng lúc gã dứt lời, một chiếc Rolls-Royce phiên bản dài đã nhanh chóng đỗ lại.
Trong mắt Lê Chí Khuê lập tức lóe lên vẻ đắc ý: “Bố tao đến rồi, mày xong đời là cái chắc!”
Đúng là Lê Triết thật, ông ta bước xuống khỏi chiếc Rolls-Royce phiên bản dài kia.
“Không ngờ lại là Lê Triết – chủ gia tộc họ Lê thật kìa!”
“Xem ra cậu thanh niên này gây họa lớn rồi, giờ nhà họ Lê đang lên như diều gặp gió, sau khi nhà họ Thái bị nhà họ Trần thay thế, nhà họ Lê có xu hướng trở thành gia tộc mạnh nhất sau tám nhà quyền thế ở Yến Đô”.
“Nghe nói nhà họ Lê đã bắt tay với bốn gia tộc khác để lập nên liên minh năm gia tộc, còn Lê Triết chính là người đứng đầu liên minh này”.
Khi thấy Lê Triết, những người đứng xem đều có vẻ kinh ngạc, xì xào bàn tán.
Lê Chí Khuê và mẹ Tiểu Quân mừng rỡ như điên, mẹ Tiểu Quân vênh váo nói: “Chẳng phải mày vừa hống hách lắm à? Hống hách nữa đi!”
“Nó đã sợ tới mức tè ra quần rồi, làm sao dám nữa! Bây giờ nhà họ Lê chúng ta chỉ thua mỗi tám nhà quyền thế ở Yến Đô, bố anh là chủ gia tộc họ Lê, ai dám đắc tội với chúng ta nào?”
Lê Chí Khuê ngạo nghễ nói.
Dương Thanh nhìn Lê Chí Khuê, nói với vẻ dí dỏm: “Nhỡ bố anh đến đây để dạy dỗ anh thì sao?”
“Đã đến nước này rồi mà mày vẫn tinh tướng trước mặt tao à?”
Lê Chí Khuê tức giận nói: “Tao cho mày cơ hội cuối cùng, lập tức quỳ xuống cầu xin tao, có lẽ mày vẫn còn đường sống!”
Dương Thanh khinh thường liếc Lê Chí Khuê rồi nhìn về phía Lê Triết đang vội vàng đi đến.
Trông Lê Triết rất lo lắng, còn chạy bước nhỏ luôn.
“Bố! Rốt cuộc bố cũng đến rồi, chính là thằng nhãi này, nó vừa đòi giết con, còn nói cho dù bố tới đây thì bố cũng không dám làm gì nó hết, nó còn gọi cả đống người nữa ạ”.
Lê Chí Khuê vội tiến lên đón.
Mẹ Tiểu Quân cũng nói: “Bố, thằng khốn này có một đứa con gái, chính con ranh đó đã đánh cháu bố đấy, bố phải làm chủ cho chúng con!”
“Bốp!”