Chỉ năm phút sau, Mã Siêu gửi số điện thoại của Tiết Nguyên Bá tới.
Dương Thanh lập tức gọi đi, Tiết Nguyên Bá bắt máy rất nhanh: “Alo!”
“Tiết Nguyên Bá, tôi cảnh cáo ông mau thả vợ tôi ra. Nếu không tôi sẽ khiến ông và cả nhà họ Tiết chôn cùng!”
Dương Thanh cố giữ bình tĩnh nói, giọng điệu tràn đầy sát khí.
Tiết Nguyên Bá không khỏi run lên nhưng mau chóng lấy lại bình tĩnh, lạnh giọng nói: “Dương Thanh, cậu nghĩ nhà họ Tiết dễ bắt nạt lắm à?”
“Tôi không hiểu cậu đang nói cái gì. Nếu cậu thật sự muốn khai chiến với nhà họ Tiết thì cứ việc tới!”
Dương Thanh chưa xác định Tần Thanh Tâm bị bắt cóc có liên quan tới nhà họ Tiết hay không, tất cả chỉ là suy đoán.
Nhưng nếu đã nghi ngờ bọn họ, anh sẽ không từ bỏ chỉ vì một câu nói của Tiết Nguyên Bá.
“Ông có thể phủ nhận nhưng tôi nói cho ông biết, nếu bây giờ ông giao người ra, tôi có thể coi như chưa xảy ra chuyện gì. Nếu không, ông sẽ chỉ còn đường chết, nhà họ Tiết cũng bị hủy diệt vì ông!”
“Đừng nghi ngờ lời nói của tôi. Đến lúc tôi tra ra được chân tướng, ông có hối hận cũng không kịp”.
Tiết Nguyên Bá tức giận đáp: “Tôi nói không có chính là không có”.
Nói xong, ông ta dứt khoát dập máy.
Dương Thanh bỗng thấy ngạc nhiên, nghe giọng điệu của Tiết Nguyên Bá có vẻ thực sự không liên quan.
Không thể nào!
Ngoại trừ nhà họ Tiết còn ai có thể làm được chuyện này?
Trong một căn biệt thự tư nhân, Tiết Nguyên Bá đang nơm nớp lo sợ.
Ông ta không ngờ Dương Thanh nghi ngờ mình nhanh như vậy.
Ông ta vẫn luôn hoài nghi Dương Thanh là người của Tướng quân biên giới phía Bắc.
Nếu Dương Thanh thực sự tra ra nhà họ Tiết, chỉ e bọn họ sẽ gặp phải phiền phức không nhỏ.
Nhưng nghĩ tới con trai Tiết Minh đã chết trong tay Dương Thanh, sát khí trong mắt ông ta ngày càng nồng đậm.
“Dương Thanh, cậu nhất định phải trả giá đắt!”
Tiết Nguyên Bá cắn răng nói.
Ông ta đã chuẩn bị kĩ càng, đợi Lê Triết giết được Dương Thanh sẽ sai hai cao thủ của mình tiêu diệt luôn Lê Triết.
Vậy thì dù Dương Thanh thực sự là người của Tướng quân biên giới phía Bắc cũng chết không manh mối.
Nghĩ vậy, hai mắt Dương Thanh như tóe ra lửa, gọi cho Mã Siêu: “Mau nghĩ cách liên lạc với Tiết Nguyên Bá!”
Chỉ năm phút sau, Mã Siêu gửi số điện thoại của Tiết Nguyên Bá tới.
Dương Thanh lập tức gọi đi, Tiết Nguyên Bá bắt máy rất nhanh: “Alo!”
“Tiết Nguyên Bá, tôi cảnh cáo ông mau thả vợ tôi ra. Nếu không tôi sẽ khiến ông và cả nhà họ Tiết chôn cùng!”
Dương Thanh cố giữ bình tĩnh nói, giọng điệu tràn đầy sát khí.
Tiết Nguyên Bá không khỏi run lên nhưng mau chóng lấy lại bình tĩnh, lạnh giọng nói: “Dương Thanh, cậu nghĩ nhà họ Tiết dễ bắt nạt lắm à?”
“Tôi không hiểu cậu đang nói cái gì. Nếu cậu thật sự muốn khai chiến với nhà họ Tiết thì cứ việc tới!”
Dương Thanh chưa xác định Tần Thanh Tâm bị bắt cóc có liên quan tới nhà họ Tiết hay không, tất cả chỉ là suy đoán.
Nhưng nếu đã nghi ngờ bọn họ, anh sẽ không từ bỏ chỉ vì một câu nói của Tiết Nguyên Bá.
“Ông có thể phủ nhận nhưng tôi nói cho ông biết, nếu bây giờ ông giao người ra, tôi có thể coi như chưa xảy ra chuyện gì. Nếu không, ông sẽ chỉ còn đường chết, nhà họ Tiết cũng bị hủy diệt vì ông!”
“Đừng nghi ngờ lời nói của tôi. Đến lúc tôi tra ra được chân tướng, ông có hối hận cũng không kịp”.
Tiết Nguyên Bá tức giận đáp: “Tôi nói không có chính là không có”.
Nói xong, ông ta dứt khoát dập máy.
Dương Thanh bỗng thấy ngạc nhiên, nghe giọng điệu của Tiết Nguyên Bá có vẻ thực sự không liên quan.