Mục lục
Chiến Thần Ở Rể - Vạn Thế Chiến Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này, lão Cửu đã huy động hết toàn bộ thực lực của mình, ông lão hiểu, nếu chỉ dùng thực lực vốn có thì hoàn toàn không có khả năng giết được Ảnh Tử.

Cuộc chiến giữa hai cao thủ có thực lực ngang với cảnh giới bán bộ Siêu Phàm Cửu Cảnh sơ kỳ đã hoàn toàn bùng nổ.

Dương Thanh bị trúng một đòn của Ảnh Tử, giờ đã kiệt sức đến độ không bò dậy nổi.

Vừa rồi, Ảnh Tử vỗ một chưởng vào lồng ngực anh, ngực anh đã bị thương nặng, máu thịt nhầy nhụa, máu chảy không ngừng.

Máu cứ tuôn ra như thế khiến anh chợt có một dự cảm xấu, rằng nếu không thể cầm máu lại kịp thời, chỉ sợ anh sẽ chết vì mất máu.

Nhưng vào lúc này, con dao găm màu đen anh vẫn mang theo bên người bỗng như sống lại khi vừa tiếp xúc với máu tươi của anh, và nó bắt đầu ra sức hấp thu dòng máu đó.

“Hả?"

Dương Thanh lập tức sợ ngây ra, anh cầm con dao, khiếp sợ tột cùng.

Con dao này là thứ Miêu thành chủ tặng cho anh.

Miêu thành chủ từng nói, con dao găm này là một bảo vật ông lão tình cờ nhặt được, đây chính là vật chí bảo của gia tộc mang huyết mạch cuồng hóa, mà bản thân Dương Thanh lại có huyết mạch cuồng hóa, vậy nên ông lão mới tặng lại nó cho Dương Thanh.

Nhưng ngay cả Miêu thành chủ cũng không rõ con dao găm này có tác dụng gì, chỉ biết chất liệu làm nên nó cực kì đặc thù, ngay cả cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong như ông lão cũng không thể phá hỏng.

Vậy mà lúc này, con dao găm ấy lại như hóa thành một dã thú, tham lam hấp thu dòng máu tươi của anh.

Dương Thanh nắm chặt con dao, sắc mặt căng thẳng tột cùng, anh biết, thế giới này rộng lớn vô cùng, thứ gì cũng có thể có, nhưng anh chưa từng dám nghĩ, một con dao găm lại có thể hút được máu người.

Anh muốn ném nó đi, lại khiếp sợ phát hiện, con dao này như đã hóa thành một bộ phận trên tay anh, không thể ném ra được.

Không chỉ có thế, con dao găm này vẫn đang liên tục hút máu tươi của anh.

Chỗ vết thương vừa rồi vẫn đang chảy máu không ngừng, máu tươi tuôn ra, chảy về phía con dao trong tay anh.

Dương Thanh cảm thấy đầu óc choáng váng mơ hồ, anh biết, đây là biểu hiện do mất máu quá nhiều.

Thấy không thể ném con dao găm này ra, Dương Thanh bắt đầu luống cuống, nếu còn tiếp tục thế này, chỉ sợ chẳng mấy mà anh sẽ bị nó hút khô máu trong người mất thôi.

Khi Dương Thanh đã sắp ngất xỉu vì mất máu quá nhiều, con dao kia bỗng dừng hấp thu máu tươi của anh.

Ngay sau đó, một sức mạnh cực kì cuồng bạo đột ngột bùng nổ từ bên trong cơ thể anh.

Thân thể bị thương khắp nơi bỗng nhanh chóng khôi phục lại.

Dương Thanh nắm chặt con dao găm kia trong tay, anh bỗng có một ảo giác kì lạ, như thể con dao này vốn chính là một phần của thân thể anh, và cũng quan trọng như mỗi một bộ phận khác trên người anh vậy.

Đôi mắt anh chợt đỏ lên như nhuộm máu, ngay giữa trán chợt xuất hiện một tộc văn cực kì rõ nét.

Khí thế võ thuật trên người anh liên tục tăng vọt.

Siêu Phàm Thất Cảnh hậu kỳ!

Siêu Phàm Thất Cảnh đỉnh phong!

...

Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong!

Chỉ trong mười giây ngắn ngủi, từ cảnh giới Siêu Phàm Thất Cảnh trung kỳ, Dương Thanh liên tục đột phá cảnh giới mới, nhanh chóng tăng vọt lên tới Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong mới dừng lại.

Bản thân Dương Thanh lại có năng lực khiêu chiến vượt cấp, cảnh giới võ thuật của bản thân đã tăng lên tới Siêu Phàm Bát Cảnh đỉnh phong, vậy thì sức chiến đấu thực tế của anh đã mạnh cỡ nào?

Lão Cửu và Ảnh Tử đang chiến đấu kịch liệt với nhau, không một ai chú ý tới những việc vừa xảy ra với Dương Thanh.

"Uỳnh!"

Rốt cuộc, lão Cửu cũng không thể chống cự nổi nữa, ông lão bị Ảnh Tử đánh trúng một đòn, hộc ra một ngụm máu tươi, thân thể bay ra ngoài, rơi xuống dưới chân Dương Thanh.

Sắc mặt lão Cửu đã tái nhợt đi, ông lão nhìn Dương Thanh, khàn khàn nói: "Chạy mau!"

Nhưng Dương Thanh lúc này dường như không nghe thấy bất kì âm thanh nào, anh vẫn đứng yên đó không nhúc nhích.

Ảnh Tử thong thả bước tới, từ trên cao nhìn xuống lão Cửu, nói: "Ông thua rồi, ông còn cho rằng cậu ta có thể chạy thoát được sao?"

Không biết lấy được sức mạnh từ đâu, lão Cửu đột nhiên nhào tới ôm chặt Ảnh Tử, hét to: "Dương Thanh, chạy mau!"

Đây là chút sức lực cuối cùng, Ảnh Tử bị ông lão ghì chặt một chân, sắc mặt lập tức trầm xuống.

"Thật đúng là ngoan cố cứng đầu, đã đến nước này còn muốn ngăn cản tôi à?"

Ảnh Tử cười nhạt, giơ một chân còn tự do lên, nhằm thẳng đầu lão Cửu, hung ác giẫm xuống: "Chết đi!"

Ngay khi chân lão ta sắp dẫm nát đầu lão Cửu, một sức mạnh vô cùng cuồng bạo từ trên người Dương Thanh bùng nổ, anh chém ra một quyền, nện thẳng vào ngực Ảnh Tử.

"Uỳnh!"

Sau một tiếng vang cực lớn, thân thể Ảnh Tử bay ngược ra sau hơn chục mét như diều đứt dây, nặng nề nện vào vách tường khách sạn.

Không gian nơi này đột nhiên chìm vào tĩnh mịch.

Lão Cửu dại mặt ra, nhìn bóng người trẻ tuổi trước mặt mình.

Thực lực của Ảnh Tử mạnh cỡ nào, ông lão biết rõ hơn ai hết, ngay cả khi dùng đến bí pháp đẩy thực lực lên cảnh giới bán bộ Siêu Phàm Cửu Cảnh sơ kỳ, ông lão vẫn không phải đối thủ của Ảnh Tử, thậm chí còn suýt bị lão ta giết chết.

Nhưng Dương Thanh mới chỉ có cảnh giới Siêu Phàm Thất Cảnh trung kỳ mà thôi!

Dù Dương Thanh có năng lực chiến đấu vượt cấp nhưng sao có thể một lúc vượt nhiều cấp đến mức đánh bại cả cao thủ bán bộ Siêu Phàm Cửu Cảnh?

Không chỉ lão Cửu như thế, ngay cả Ảnh Tử, kẻ vừa bị Dương Thanh đánh bay cũng đã dại mặt ra, lão ta nằm trong đống phế tích, mặt đầy máu tươi, thậm chí quên cả bò dậy, cứ ngây người nhìn bóng Dương Thanh cách đó không xa, ánh mắt tràn đầy sững sờ.

Bấy giờ, cả người Dương Thanh đã bị bao trùm trong luồng sát khí khủng bố, mắt anh đỏ ngầu như máu, nét mặt không còn chút cảm xúc, ngay cả Ảnh Tử nhìn cũng thấy sợ hãi.

Trên tay Dương Thanh còn cầm một con dao găm màu đen, con dao này cũng tràn ngập một uy lực võ thuật cực kì khủng bố.

Khi vừa nhìn thấy con dao găm kia, con ngươi của Ảnh Tử tức thì co rút lại: "Linh khí!"

Lão ta trợn mắt như không sao tin nổi, khi tu hành đến cấp độ như lão ta, dĩ nhiên sẽ hiểu biết nhiều hơn so với cao thủ bình thường khác.

Lão ta chỉ cần nhìn một cái là nhận ra ngay, con dao trong tay Dương Thanh không tầm thường.

Chỉ có linh khí mới có thể tản ra uy lực võ thuật mạnh mẽ như vậy.

Lão Cửu cũng dại mặt ra: "Linh khí?"

Sau một thoáng thất thần, đáy mắt lão Cửu lại sinh thêm đôi phần lo lắng và căng thẳng.

Đương nhiên ông lão cũng đã nghe nói đến linh khí, người ta đồn rằng, chỉ có cao thủ vượt qua cảnh giới Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong mới đủ năng lực khống chế loại binh khí này.

Ngay cả cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong như Miêu thành chủ và thành chủ Hoài Thành cũng chưa đủ năng lực khống chế linh khí.

Nhưng giờ đây, thứ này lại bị một cao thủ chỉ mới đến Siêu Phàm Thất Cảnh trung kỳ khống chế trong tay.

Trạng thái hiện tại của Dương Thanh cũng vô cùng đáng sợ, như thể đã biến thành một người khác.

"Giết!"

Dương Thanh bỗng quát lớn một tiếng, giây tiếp theo, bóng anh biến mất khỏi vị trí cũ, lao vút về phía Ảnh Tử.

Ảnh Tử không dám chậm trễ, vội vàng đứng lên phản kháng.

"Uỳnh!"

Có điều, Ảnh Tử còn chưa kịp tung đòn phản kháng đã bị Dương Thanh đá một cước bay ra ngoài.

Lão Cửu tái mặt, lẩm bẩm: "Cảnh giới của Dương Thanh mới có chừng ấy, nếu cưỡng ép bản thân khống chế linh khí, sợ là sẽ bị phản phệ cực nặng!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK