“Rầm!”
Tiếng va chạm thật lớn vang lên. Hai chân Mã Siêu trượt dài mấy mét trên mặt đất.
Mã Siêu chỉ cảm thấy cánh tay như sắp đứa lìa. Nếu vừa rồi anh ta bị đá vào đầu, dù may mắn thoát chết cũng sẽ bị mất sức chiến đấu trong một thời gian ngắn.
Lữ Mông không hề cho anh ta cơ hội đánh trả. Sau đòn tấn công thất bại đầu tiên, ông ta lập tức tấn công tiếp.
Không gian xung quanh chấn động, nắm đấm của Lữ Mông xé gió mà tới.
Mã Siêu chưa kịp đứng vững đã bị Lữ Mông tấn công, làm sao có thể né tránh nổi?
Trong lúc hoảng loạn, Mã Siêu chỉ có thể tung đấm nghênh chiến.
“Ầm!”
Hai nắm đấm va chạm vào nhau, sức mạnh hai bên như cơn sóng lớn dội ngược về cánh tay của cả hai.
Giây tiếp theo, một bóng người bị đẩy lùi bảy tám bước.
Lại là Mã Siêu!
Hiện giờ sắc mặt Mã Siêu trắng bệch, cổ họng chớm mùi tanh, dạ dày nhộn nhạo.
Chỉ với mấy đòn ngắn ngủi, Mã Siêu đã bị thương.
Chứng tỏ thực lực của Lữ Mông khủng bố cỡ nào.
“Tao không biết Dương Thanh hứa hẹn gì với mày để mày trung thành với cậu ta như vậy. Nể tình mày còn trẻ đã có được thực lực hơn người, tao sẽ tặng mày một cơ hội”.
Lữ Mông bình tĩnh nói: “Chỉ cần gia nhập Hiệp hội Võ thuật, mày sẽ trở thành ông Chín!”
Ông ta cũng không thừa thắng xông lên mà lại dụ dỗ Mã Siêu về phe mình.
Thực lực của Mã Siêu đã vượt qua Ngưu Căn Huy bị Dương Thanh giết ở hội võ Giang Bình, đương nhiên có tư cách thay thế ông ta.
Mã Siêu lau vết máu ở khóe miệng, trên mặt không hề e sợ, châm chọc nói: “Có qua có lại. Ông cho tôi một cơ hội, tôi cũng cho ông một cơ hội”.
Lữ Mông khẽ cau mày. Lời nói và giọng điệu của Mã Siêu khiến ông ta rất khó chịu.
“Nếu ông chịu đi theo anh Thanh, tôi sẽ không giết ông!”
Mã Siêu híp mắt lại, sát khí bắn ra ngoài.
"Mày chán sống!”
Lữ Mông giận dữ quát.
Nhưng ông ta còn chưa ra tay, Mã Siêu nhìn như đã bị thương nặng lại xông lên trước.
“Ầm ầm ầm!”
Hai người lại lao vào cuộc chiến.
Lữ Mông bàng hoàng phát hiện, mặc dù khí thế của Mã Siêu không bằng mình nhưng sức chiến đấu của Mã Siêu lại mạnh đến đáng sợ.
Dương Thanh vẫn luôn nhắm mắt nghỉ ngơi trong xe rốt cuộc cũng chịu mở mắt, bình tĩnh nhìn hai người đang đánh nhau ở bên ngoài.
“Anh em của tôi sao có thể nhìn nhận theo lẽ thường được?”
“Cậu ấy sẽ chỉ càng đánh càng mạnh. Số người mạnh hơn chết trong trong tay cậu ấy đã sớm vượt qua mười đầu ngón tay rồi”.
“Còn ông sẽ trở thành hòn đá kê chân để cậu ấy vượt qua cực hạn!”
Dương Thanh nhủ thầm, gương mặt tràn đầy tự tin.
Lữ Mông đang đánh với Mã Siêu cũng ngày càng giật mình kinh hãi. Chỉ trong vài phút giao chiến, rõ ràng ông ta vốn đang chiếm ưu thế nhưng mỗi lần sắp giành được chiến thắng, Mã Siêu lại có thể đánh trả, sức chiến đấu không ngừng tăng lên.
Ông ta chợt có ảo giác, dù ông ta có mạnh hơn nữa Mã Siêu vẫn có thể đánh lại.
“Uỳnh!”
Lại là một đòn tấn công nặng nề. Mã Siêu lùi lại năm, sáu bước liên tục.
Ngay sau đó, anh ta lại như không có chuyện gì, tiếp tục tấn công Lữ Mông.
Đồng thời, lực lực của anh ta ngày càng mạnh thêm!
“Rốt cuộc cậu là ai?”
Lữ Mông bắt đầu thấy sai sai.
Một cao thủ trẻ tuổi như Mã Siêu đã khiến ông ta cảm thấy khó tin.
Vậy mà bây giờ đối phương còn thể hiện ra thực lực kinh người như vậy.
Càng đánh càng mạnh, đây là chiến sĩ trời sinh!
Tương lai của người này không thể đoán trước.
“Ông không cần biết tôi là ai, chỉ cần nhớ người giết ông tên là Mã Siêu!”
Mã Siêu mỉa mai nói: “Dựa vào ông mà đòi giết anh Thanh sao? Còn lâu mới xứng!”
Dứt lời, khí thế trên người anh ta cuồn cuộn tuôn ra, mùi máu tanh nồng nặc xộc thẳng về phía Lữ Mông.
“Chết đi!”
Mã Siêu điên cuồng gào thét, toàn thân dồn sức tung ra một cú đấm.
Lữ Mông đang cực kỳ hoảng hốt. Mã Siêu đột nhiên thể hiện ra thực lực kinh khủng như vậy khiến ông ta cảm thấy bị uy hiếp.
Lữ Mông cố gắng tránh né, nhưng nắm đấm của Mã Siêu như mọc thêm mắt, theo sát hướng tránh né của ông ta.
“Bịch!”
Cú đấm nện vào giữa lồng ngực của Lữ Mông. Ngay sau đó, cơ thể ông ta bị đánh bay ra ngoài.