“Nhưng cháu phải nghĩ cho kỹ, tuy thực lực của Đỗ Thất chưa đạt tới Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ, nhưng cũng cách cảnh giới này không xa, nếu cháu và ông ta chênh nhau quá nhiều, khi ông ta định giết cháu, cho dù bác muốn cứu cháu thì cũng không kịp nữa”.
Dương Thanh gật đầu một cách dứt khoát: “Cháu nghĩ kỹ rồi, bác cứ yên tâm!”
“Được rồi!”
Thấy Dương Thanh nói thế, Đỗ Bá cũng không ngăn cản nữa, khí thế của lão ta dần tiêu tán, nhưng vẫn nắm chặt Võ Thần Thương, cũng không định cất đi.
Lúc này, giữa Dương Thanh và Đỗ Thất không còn bất cứ ngăn cách nào, hai người đứng đối diện, chăm chú nhìn nhau.
Ý chí chiến đấu của Đỗ Thất dâng trào, khí thế mạnh mẽ của lão ta khiến cả Võ Tông có cảm giác ngột ngạt.
Dương Thanh vẫn đứng vững, nắm chặt Huyết Chủy, đã kích hoạt huyết mạch cuồng hóa, cũng phóng lĩnh vực ma đạo ra, còn kích hoạt cả sức mạnh Thủ Hộ.
Có thể nói lúc này, Dương Thanh đã gần như ở trạng thái mạnh nhất.
Khí thế của anh cũng không yếu hơn Đỗ Thất là bao, vô cùng mạnh mẽ, ngay cả cao thủ bán bộ Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ cũng cảm nhận được áp lực khổng lồ từ Dương Thanh.
“Mạnh quá!”
“Không ngờ Dương Thanh còn trẻ thế mà đã mạnh đến mức này, nếu cho cậu ta thêm mấy năm, cậu ta sẽ mạnh đến mức nào đây?”
“Tôi có linh cảm trước 30 tuổi, cậu ta sẽ bước vào Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ”.
...
Sau khi cảm nhận được khí thế mạnh mẽ mà Dương Thanh không ngừng phóng ra, các cao thủ Võ Tông lập tức bàn tán ầm ĩ.
“Sư phụ, người chắc rằng anh Thanh sẽ không sao chứ?”
Mã Siêu lo lắng hỏi Lệ Trần.
Lệ Trần có vẻ bất đắc dĩ, lão không nhớ đây là lần thứ mấy Mã Siêu hỏi câu này.
Mọi mặt khác của Mã Siêu đều ổn, nhưng cứ dính tới Dương Thanh là lại cuống cả lên.
Lệ Trần nói: “Ta đã nói cậu ấy không sao thì cậu ấy sẽ không sao, đương nhiên, không sao này chỉ có nghĩa là cậu ấy sẽ không chết, chứ ta không rõ cậu ấy có bị thương nặng không, còn phải xem biểu hiện tiếp theo của Dương Thanh nữa”.
“Đối thủ của cậu ấy rất mạnh, có lẽ ngay cả cao thủ mới bước vào Thiên Cảnh Nhất Phẩm cũng chỉ có thực lực như thế”.
Mã Siêu vô cùng lo lắng, siết chặt nắm tay vì căng thẳng.
Mã Siêu nhìn Lệ Trần, khẩn cầu: “Nếu anh Thanh gặp nguy hiểm, mong sư phụ ra tay giúp”.
Lệ Trần bất đắc dĩ gật đầu: “Được, ta hứa với con!”
Lúc này, Dương Thanh và Đỗ Thất đang đứng giữa sân đấu võ bỗng hành động cùng một lúc.
“Ầm!”
Ngay sau đó, tiếng va chạm nặng nề vang lên.
“Ầm ầm ầm!”
Mặt đất lập tức rung chuyển, quanh chân hai người có vô số vết nứt lan rộng ra như mạng nhện.
Kính trên các tòa nhà gần đó cũng vỡ vụn, bụi bay tứ tung.
Các cao thủ hàng đầu Võ Tông vội ra tay, trấn áp khí thế mạnh mẽ bùng nổ từ cuộc va chạm giữa Dương Thanh và Đỗ Thất.
May mà Võ Tông có nhiều cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong và bán bộ Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ, bằng không, đúng là không thể trấn áp được khí thế bùng nổ từ cuộc đấu giữa Dương Thanh và Đỗ Thất.
“Cậu chỉ có tí thực lực thế thôi à? Đúng là đáng thất vọng”.
Đỗ Thất vênh váo nói, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Dương Thanh.
Sau đòn vừa rồi, Dương Thanh phải lùi năm bước, còn Đỗ Thất thì không lùi bước nào.
Chỉ sau một đòn, thắng thua đã được phân rõ.
Cánh tay Dương Thanh đang run rẩy, máu chảy dọc theo cánh tay anh, nhỏ lên Huyết Chủy, rồi lại chảy dọc theo Huyết Chủy, nhỏ xuống mặt đất.
“Hừ!”
Dương Thanh cười khẩy, lạnh lùng nói: “Mới bắt đầu mà ông đã kiêu ngạo thế, so với tôi, ông có tư cách gì để kiêu ngạo?”
“Tính ra, tôi được xem như cùng thế hệ với chắt ông đúng không? Nếu không thể đánh bại cả tôi, thiên phú của ông cũng yếu quá nhỉ?”
Nghe thấy Dương Thanh nói thế, sắc mặt Đỗ Thất vô cùng khó coi, lão ta nhìn chằm chằm vào Dương Thanh: “Nhãi ranh, nói ít thôi, nếu bây giờ cậu chịu thua rồi cút khỏi sàn đấu, tôi có thể cho cậu một con đường sống”.
“Ầm!”
Đỗ Thất vừa dứt lời, Dương Thanh đã giậm chân, người cũng nhoáng lên.
Anh cầm Huyết Chủy trong tay, xông về phía Đỗ Thất với khí thế vô cùng khủng khiếp.
Lúc này, lĩnh vực ma đạo quanh sân đấu võ như mạnh hơn, ngay cả một số cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong của Võ Tông cũng khó mà chịu nổi áp lực từ lĩnh vực ma đạo này.
“Cậu chán sống rồi!”
Đỗ Thất tức giận quát, tung đòn về phía Dương Thanh.
Dương Thanh đã vung nắm tay trái lên, thấy Đỗ Thất tung chưởng về phía mình, anh đã chuẩn bị trước, đấm bằng tay trái, huơ dao găm bằng tay phải, cùng tấn công bằng cả hai tay.
“Ầm!”
“Ầm!”
Nắm tay trái của Dương Thanh và tay phải của Đỗ Thất va mạnh vào nhau, đúng lúc tay hai người tiếp xúc, tay phải Dương Thanh bỗng đâm Huyết Chủy về phía trước, để lại một vệt máu rất dài trên tay Đỗ Thất.
Vết thương do linh khí gây ra vốn vô cùng nghiêm trọng, sau khi Huyết Chủy của Dương Thanh rạch trúng tay Đỗ Thất, cánh tay Đỗ Thất lập tức không ngừng chảy máu.
“Không ngờ Dương Thanh lại khiến Đỗ Thất bị thương! Tức là thực lực của cậu ta rất gần với Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ rồi à?”
Có cao thủ Võ Tông thốt lên kinh hãi.
Đỗ Thất vốn là cao thủ bán bộ Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ, bây giờ lại phát huy thực lực mạnh hơn, sức chiến đấu rất gần với cao thủ Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ.
Nhưng bây giờ, Đỗ Thất lại bị thương bởi Dương Thanh.
Tuy anh dùng linh khí để khiến Đỗ Thất bị thương, nhưng Dương Thanh chỉ có thực lực Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ!
Sao anh làm được thế?
Sau khi đạt tới Siêu Phàm Cảnh, các cảnh giới chênh nhau rất nhiều, Dương Thanh sở hữu thực lực Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong đã là ghê gớm lắm rồi, nhưng bây giờ, anh lại tiến gần đến Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ.
Đỗ Thất bị thương, sắc mặt u ám tới cực điểm, lão ta nhìn chằm chằm vào Dương Thanh bằng ánh mắt giết người: “Nhãi ranh, cậu chết chắc!”
“Ầm!”
Vào lúc này, khí thế của Đỗ Thất lại tăng vọt.
“Thực lực của Đỗ Thất mạnh hơn rồi! Sao có thể chứ?”
“Giờ Đỗ Thất được tính là cao thủ Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ ư?”
“Có lẽ... chắc là... có thể... cũng được tính nhỉ?”
...
Các cao thủ Võ Tông đều có vẻ không dám tin.
Trong lúc đang khiếp sợ, mọi người chợt phát hiện khí thế của Dương Thanh cũng bắt đầu tăng vọt.
Nét mặt Dương Thanh méo mó vì đau đớn, anh đã kích hoạt huyết mạch cuồng hóa triệt để hơn, đối với anh, huyết mạch cuồng hóa tương đương với thực lực dự trữ.
Chỉ cần anh chịu được, anh sẽ trở nên mạnh hơn.
Lúc này, anh cảm thấy ý thức của mình bắt đầu mơ hồ dần.
Sức mạnh của huyết mạch cuồng hóa lan ra khắp người anh, khiến anh cảm thấy say mê, thậm chí muốn trở nên mạnh mẽ hơn.
Dương Thanh rất muốn có được thực lực mạnh hơn, rõ ràng anh có thể trở nên mạnh hơn, nhưng anh vẫn ngừng kích hoạt huyết mạch cuồng hóa.
Giờ đã đến giới hạn chấp nhận huyết mạch cuồng hóa của anh, nếu cứ tiếp tục, anh rất khó đảm bảo rằng mình sẽ không mất lý trí.
Đây đã là thực lực mạnh nhất mà anh có thể kiểm soát, nếu vẫn không thắng được Đỗ Thất, anh chỉ có kết cục thua trận.