Nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt của Lâm Thiên Trạch khó coi đến cực điểm, ông ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Hoàng Chính, tôi chỉ để Xích Thố ra trận mà ông lại cử hai cao thủ ra, ông không biết xấu hổ à?”
“Ông lại nói chuyện thể diện với tôi à?”
Hoàng Chính cười giễu cợt: “Lúc ông ỷ mình có nhà họ Tiết chống lưng, đưa người ra tay với nhà họ Hoàng tôi có nói đến thể diện không?”
“Bây giờ, các người chỉ là tù nhân của chúng tôi. Một tù nhân mà cũng xứng nói chuyện thể diện với chúng tôi sao?”
“Giết cho tôi, giết tên Xích Thố đó đi!”
Sau khi nghe những lời Hoàng Chính nói, vẻ mặt của Lâm Thiên Trạch vô cùng ảm đạm.
Xích Thố là cao thủ số một của nhà họ Lâm, vốn dĩ ông ta muốn dùng Xích Thố để răn đe đối phương, nhưng không ngờ Hoàng Chính lại cử hai cao thủ lên.
Vẻ mặt Tống Thanh Sơn và Tôn Húc cũng rất khó coi, bọn họ là ba trong tám gia tộc lớn của Yến Đô, nhưng đối phương cũng là ba trong tám gia tộc lớn của Yến Đô.
Trông ra thế lực hai bên rất cân xứng, nhưng họ vốn tưởng rằng Tiết Nguyên Bá mời họ đến đây để tham gia tiệc mừng nên chỉ mang đến một số người thôi.
Hôm nay, trang viên của họ đã bị chiếm, những người ban đầu ở lại trang viên có lẽ ai chết thì cũng đã chết, ai đầu hàng thì cũng đã đầu hàng.
Những người mà họ có thể dùng được chắc cũng chỉ là mấy thuộc hạ họ mang theo bên mình đây thôi.
Có thể nói, hiện giờ họ có mọc cánh cũng khó thoát.
Dương Thanh không hề có ý định ra tay. Anh đã giải quyết được Tiết Nguyên Bá rồi. Nếu phần còn lại vẫn cần anh phải tự mình xử lý thì sự tồn tại của mấy gia tộc họ Hoàng còn có ý nghĩa gì chứ?
Hai cao thủ mà Hoàng Chính phái ra một trái một phải xông về phía Xích Thố.
Xích Thố có mái tóc ngắn màu đỏ và đôi mắt đỏ, thậm chí quần áo hắn mặc cũng là màu đỏ.
Chân hắn di chuyển như một cơn lốc màu đỏ, hắn lao ra ngay lập tức.
Với một cú đấm, không gian dường như đang rung chuyển.
“Tự tìm đường chết!”
Cao thủ nhà họ Hoàng thấy vậy thì không hề chùn bước, ngược lại ánh mắt đầy tinh thần chiến đấu, anh ta cũng tung nắm đấm.
Cùng lúc đó, cao thủ còn lại của nhà họ Hoàng cũng tung nắm đấm về phía Xích Thố.
“Bùm!”
Hai nắm đấm va vào nhau phát ra âm thanh va chạm chói tai, trong giây tiếp theo, một bóng người màu đen nôn ra máu và bay ra ngoài.
Người bị bay ra là cao thủ nhà họ Hoàng.
Cao thủ còn lại của nhà họ Hoàng thấy vậy, ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, nắm đấm vốn đã tung ra chợt hơi do dự.
Chính khoảnh khắc có ý chùn bước đó đã định sẵn cho sự thất bại của anh ta.
“Bùm!”
Cùng với tiếng xương gãy, cao thủ thứ hai của nhà họ Hoàng cũng bị Xích Thố đánh bay.
Trong khoảnh khắc, tất cả chợt chết lặng!
Mọi người ngơ ngác nhìn Xích Thố với thân hình đỏ lòm đứng ở chính giữa.
Ngay cả bản thân Lâm Thiên Trạch cũng choáng váng, có vẻ như ông ta không ngờ rằng Xích Thố một mình đấu với hai người mà vẫn thắng lợi.
“Ha ha, tốt! Tốt! Tốt!”
Một lúc lâu sau, Lâm Thiên Trạch mới hoàn hồn trở lại, ông ta không nhịn được cười điên cuồng, vẻ mặt tràn đầy hưng phấn.
“Cao thủ hàng đầu của nhà họ Hoàng cũng chỉ đến thế mà thôi!”
Lâm Thiên Trạch đầy đắc ý nhìn Hoàng Chính với vẻ mặt ủ rũ, cười híp mắt nói.
Tôn Húc và Tống Thanh Sơn dường như cũng nhìn thấy hy vọng, hai người đều lộ vẻ phấn khích.
“Các ngươi chỉ là một đám ô hợp, thật sự cho rằng có nhiều người thì làm gì được chúng tôi sao?”