Đinh Vũ vội nói tiếp: “Mục thành chủ, tôi bảo đảm bí mật này rất quan trọng với ông, nếu ông biết bí mật này, chắc chắn thực lực của ông sẽ tiến thêm một bậc đấy”.
Mục thành chủ bỗng bật cười, nhưng trong tiếng cười lại tràn ngập sát khí mãnh liệt.
Mục thành chủ chợt hỏi: “Vậy ông nói xem, rốt cuộc cậu ấy có bí mật gì đây?”
Đinh Vũ thoáng ngừng lại rồi nói với vẻ cầu khẩn: “Thành chủ, tôi chỉ xin ông cho tôi một con đường sống, chỉ cần ông đồng ý thả tôi đi, tôi hứa ba ngày sau, sau khi bảo đảm mình an toàn, tôi sẽ nói ngay bí mật này cho ông biết”.
Mục thành chủ híp mắt nhìn chằm chằm vào Đinh Vũ, cười lạnh: “Ông tưởng tôi ngu à?”
Đinh Vũ vội nói: “Thành chủ, tôi thực sự biết sai rồi, sở dĩ tôi liều mạng như thế, đồng ý sẽ đối phó Mục phủ với thành chủ Hoài Thành cũng vì tôi biết được bí mật này, nên mới đánh cược bằng cả nhà họ Đinh”.
“Xin thành chủ hãy tin tôi! Chỉ cần tôi bảo đảm mình đã an toàn, chắc chắn tôi sẽ nói thông tin này cho ông biết, hơn nữa tôi đồng ý với ông, tôi chỉ nói cho mỗi mình ông, ngay cả thành chủ Hoài Thành cũng không biết bí mật này”.
Mục thành chủ lạnh lùng nói: “Cho ông mười giây, nói bí mật ngay, bằng không tôi sẽ giết ông luôn đấy!”
Nghe thấy thế, Đinh Vũ cuống cả lên, liên tục dập đầu, cầu khẩn: “Thành chủ, xin ông cho tôi một con đường sống! Tôi bảo đảm sẽ không lừa ông đâu, ông nhất định phải tin tôi!”
“Đã hết giờ, nếu ông không chịu nói, tôi cũng không thể làm gì khác ngoài việc tiễn ông lên đường thôi”.
Sau khi Mục thành chủ dứt lời, khí thế mạnh mẽ cũng bùng nổ từ người ông lão.
Đá vụn xung quanh ông lão lập tức bay lên không trung.
Đinh Vũ sợ hết hồn, vội nói: “Tôi nói! Tôi nói ngay đây! Trong tay Dương Thanh có một con…”
“Phập!”
Đúng lúc lão ta vừa nói “một con”, mấy viên đá vụn lập tức bắn vào người lão ta.
Chỉ trong nháy mắt, Đinh Vũ đã bị vô số đá vụn đánh trúng, người như cái sàng, chết không nhắm mắt, chậm rãi ngã xuống vũng máu.
Đến giờ, nhà họ Đinh từng hết sức hùng mạnh ở Thiện Thành đã hoàn toàn bị tiêu diệt!
“Thành chủ, sao ông không chờ ông ta nói bí mật kia ra thế?”
Mục Hoa nhìn Mục thành chủ với vẻ khó hiểu.
Mục thành chủ lạnh nhạt nhìn lão ta, lạnh lùng nói: “Sao thế? Ông cũng muốn có được bí mật của Dương Thanh à?”
Mục Hoa sợ hết hồn, vội quỳ xuống đất, cuống quýt nói: “Thành chủ bớt giận, tôi không có ý đó đâu”.
“Nếu không có thì thôi!”
Mục thành chủ thản nhiên nói: “Nếu tôi đã nhận Tiểu Uyển làm cháu gái nuôi, còn đưa Dương Thanh lên làm trưởng lão danh dự của Mục phủ chúng ta, cũng có nghĩa cậu ấy chính là người của Mục phủ, ai dám có ý đồ với cậu ấy thì cũng là có ý đồ với Mục phủ nốt”.
Mục Hoa lau mồ hôi lạnh trên trán, vội cúi đầu: “Vâng, tôi hiểu rồi!”
Thật ra Mục thành chủ cũng đã biết bí mật mà Đinh Vũ đang định nói là gì, có thể giúp ông lão mạnh hơn, còn đi kèm với lượng từ “một con”, vậy chỉ có thể là dao găm linh khí.
Tin tức này rất quan trọng, bây giờ ở Mục phủ, chỉ có ông lão và kiếm khách Ảnh Tử biết chuyện này.
Nếu hồi nãy để Đinh Vũ nhắc đến dao găm linh khí trước mặt mọi người, có lẽ chẳng mấy chốc tin tức này sẽ bị lộ, khi đó Mục phủ sẽ gặp phải phiền phức càng lớn hơn.
Đến khi đó, chẳng riêng gì phủ Hoài Thành, có lẽ các cao thủ khác cũng sẽ tới Mục phủ để tranh giành dao găm linh khí.
Đúng lúc này, một luồng khí thế đáng sợ bỗng bao trùm lấy Mục phủ.
Mục thành chủ lập tức biến sắc, bởi vì ông lão đã cảm nhận được sự mạnh mẽ của khí thế này, ngay cả ông lão cũng không thể cam đoan rằng sẽ thắng đối phương.
“Rầm!”
Ngay sau đó, một bóng người lập tức xuất hiện trước mặt Mục thành chủ như thần linh giáng xuống.
“Dược Vương!”
Mục thành chủ nhìn về phía đối phương, hơi híp mắt.
Nhưng không hiểu sao, ông lão lại cảm thấy Dược Vương hơi khác thường.
Lúc này mắt Dược Vương đỏ ngầu, nét mặt lạnh tanh, như xác sống không có linh hồn.
“Thành chủ, trạng thái của Dược Vương rất khác thường”.
Mục Hoa dẫn mấy cao thủ của Mục phủ chắn trước mặt Mục thành chủ, nghiêm nghị nói.
Đương nhiên Mục thành chủ cũng nhận ra chuyện này, ông lão lập tức ra lệnh: “Ra tay đi!”
Ngay sau khi ông lão ra lệnh, mười cao thủ của Mục phủ đồng loạt lao tới chỗ Dược Vương.
“Rầm!”
Một tiếng động lớn bỗng vang lên, mặt đất nứt toác, khí thế cuồng bạo lan ra từ người Dược Vương.
Mười cao thủ phóng tới chỗ Dược Vương như bị thương nặng, bay thẳng ra xa.
Thậm chí cao thủ xông lên đầu tiên còn không chịu nổi khí thế cuồng bạo này, bị giết ngay tại chỗ.
Nét mặt Mục thành chủ nghiêm nghị tới cực điểm, ông lão nhìn chằm chằm vào Dược Vương, cũng không phải ông lão không muốn ra tay ngay, mà vì kiếm khách Ảnh Tử vẫn đang đột phá, chưa thành công nữa.
Khi đánh với Mục thành chủ lúc trước, ông lão đang ở trạng thái chân khỏi hẳn, còn bây giờ chân lại bị tàn tật, nếu thành chủ Hoài Thành biết, chắc chắn lão ta sẽ ra tay với Mục phủ ngay.
Đến khi đó, Mục phủ sẽ gặp nguy hiểm.
Chỉ mình ông lão không thể ngăn được thành chủ Hoài Thành và Dược Vương.
Bây giờ chỉ có thể chờ kiếm khách Ảnh Tử thuận lợi đột phá Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong, họ mới có phần thắng.
“Đội hộ vệ Ảnh Tử, giết!”
Mục thành chủ tức giận quát.
Đội hộ vệ Ảnh Tử là đội ngũ mạnh nhất Mục phủ, do kiếm khách Ảnh Tử chỉ huy.
Bây giờ ông lão bắt buộc phải cử đội hộ vệ Ảnh Tử ngăn cản Dược Vương.
Sau khi ông lão ra lệnh, mười mấy cao thủ mặc đồ đen lập tức lao tới chỗ Dược Vương.
Cuộc chiến lập tức nổ ra!
Nhưng thực lực của Dược Vương quá mạnh, đòn đánh nào của lão ta cũng đánh bay một cao thủ của Mục phủ, thậm chí một số cao thủ có thực lực yếu kém còn bị Dược Vương giết chỉ trong một đòn.
Thấy Mục phủ tổn thất ngày càng nhiều, trong mắt Mục thành chủ xuất hiện vẻ lo lắng.
“Thành chủ, nên làm gì đây? Người của chúng ta vốn không phải đối thủ của Dược Vương, nếu tiếp tục, tổn thất của chúng ta sẽ rất lớn đấy!”
Mục Hoa lo lắng nhìn Mục thành chủ.
Mục thành chủ không nói gì, nhìn chằm chằm vào Dược Vương.
Trong quá trình diễn ra cuộc chiến, ông lão phát hiện Dược Vương đúng là hết sức khác thường, chẳng khác gì một cỗ máy giết người, liên tục tấn công, nhưng đòn đánh của cao thủ Mục phủ lại không gây ra tổn thương gì cho Dược Vương hết.
Dược Vương như không thấy đau, nhưng lại có thực lực Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong.
Đó mới chính là điều đáng sợ nhất!
Không có cảm giác, tức là cao thủ của Mục phủ không thể gây ra tổn thương lớn hơn cho Dược Vương, thể lực của Dược Vương vô cùng dồi dào, bị nhiều cao thủ của Mục phủ bao vây như thế, lão ta vẫn không bị tiêu hao, thực lực vẫn như lúc ban đầu.
Chuyện này khiến lòng Mục thành chủ chùng xuống, ông lão biết nếu mình không ra tay, có lẽ cao thủ của Mục phủ sẽ bị Dược Vương giết sạch.