Hội trưởng lão hiểu rõ thực lực và nhân phẩm của Dương Thanh.
Thật ra hội trưởng lão đã bàn bạc về việc giao Thiên Tử Kiếm cho Dương Thanh quản lý từ lâu, nhưng vẫn luôn không có cơ hội nói chuyện này với Dương Thanh.
Giờ Dương Thanh chủ động đến hội trưởng lão, đương nhiên các trưởng lão sẽ không bỏ qua cơ hội lần này.
Mã Siêu nhìn chằm chằm vào Dương Thanh bằng đôi mắt đỏ hoe, trên mặt còn có vẻ tự hào, anh ta thật lòng cảm thấy hãnh diện vì Dương Thanh.
“Dương Thanh, nhận kiếm đi!”
Nhị trưởng lão nhìn Dương Thanh, hơi kích động: “Cứ để Thiên Tử Kiếm ở hội trưởng lão cũng không giải quyết gì, Thiên Tử Kiếm ở trong tay cậu thì mới phát huy tác dụng lớn nhất”.
Tam trưởng lão cũng nói: “Ba chúng tôi đã nghĩ đến việc thương lượng chuyện này với cậu từ lâu, chỉ là hôm nay mới tìm được cơ hội”.
“Bây giờ tình cảnh của cậu cũng không ổn, nếu cậu có thân phận tứ trưởng lão của hội trưởng lão Chiêu Châu, ngay cả minh chủ Thủ Hộ Minh ở Hạ Giới giới Cổ Võ cũng không dám dễ dàng ra tay với cậu”.
“Hơn nữa cậu đừng lo chức tứ trưởng lão sẽ kìm hãm tự do của cậu, chúng tôi chỉ muốn giao Thiên Tử Kiếm cho cậu quản lý, khi có những chuyện khó giải quyết cần đến cậu, cậu ra tay giúp là được rồi, chứ cậu cũng không bị ràng buộc với hội trưởng lão đâu”.
“Dương Thanh, nhận kiếm đi!”
Lời ba vị trưởng lão nói khiến Dương Thanh cảm thấy rất ấm áp.
Cho dù hội trưởng lão không đưa Thiên Tử Kiếm cho anh thì vẫn có thể giao cho anh bất cứ mệnh lệnh gì, với tư cách là cựu Chiến Thần của biên giới phía Bắc, lúc nào anh cũng sẽ nghe lệnh hội trưởng lão.
Hội trưởng lão giao Thiên Tử Kiếm cho anh quản lý, thật ra là đang giúp anh giải quyết phiền phức của mình.
“Ba vị trưởng lão đã nói đến thế, nếu tôi vẫn từ chối thì đúng là không biết điều”.
Cuối cùng Dương Thanh cũng lên tiếng, anh nhìn đại trưởng lão bằng đôi mắt đỏ hoe, bỗng vươn tay ra, chăm chú nhìn Thiên Tử Kiếm trong tay đại trưởng lão.
Thấy Dương Thanh đồng ý, ba vị trưởng lão và Mã Siêu đều rất vui mừng, đại trưởng lão chậm rãi đặt Thiên Tử Kiếm - thanh kiếm đại diện cho quyền lực cao nhất vào tay Dương Thanh.
Khi Dương Thanh nắm chặt Thiên Tử Kiếm, một cảm giác kỳ diệu bỗng trào dâng, Dương Thanh có ảo giác dường như thanh kiếm này đã hòa làm một với mình.
Anh còn có cảm giác thanh kiếm này vốn là một phần cơ thể anh.
“Keng!”
Tiếng kiếm thanh thúy bỗng vang lên.
Thấy thế, ba vị trưởng lão đều vô cùng kích động.
Đại trưởng lão kích động nói: “Kiếm thần nhận chủ! Kiếm thần nhận chủ rồi, ha ha ha ha! Quả nhiên chúng ta không nhìn nhầm, Thiên Tử Kiếm vốn nên thuộc về Dương Thanh”.
Nhị trưởng lão cũng cười lớn: “Không ngờ, ngay cả ba trưởng lão như chúng ta cũng không thể khiến Thiên Tử Kiếm nhận chủ, nhưng Dương Thanh vừa cầm Thiên Tử Kiếm thì đã khiến nó nhận chủ rồi, ý trời! Đúng là ý trời!”
Tam trưởng lão nhìn Dương Thanh: “Dương Thanh, Thiên Tử Kiếm đã được truyền lại ở hội trưởng lão suốt mấy trăm năm, nhưng mấy trăm năm qua, thanh kiếm này chưa từng nhận ai làm chủ, hôm nay nó lại nhận cậu làm chủ, đủ để chứng minh cậu mới là chủ nhân thích hợp nhất với nó”.
Cõi lòng Dương Thanh dậy sóng, anh cũng không ngờ Thiên Tử Kiếm lại chủ động nhận anh làm chủ.
Cùng với việc sự hiểu biết của anh về giới Cổ Võ tăng dần, gần đây anh mới biết, ở giới Cổ Võ có rất ít linh khí đỉnh cao, những linh khí này đều có linh tính rất mạnh, có thể hòa hợp với người dùng nó, sau đó nhận chủ.
Nhưng nếu muốn linh khí nhận chủ, người đó phải sở hữu linh khí mấy chục năm, liên tục trui rèn bằng hơi người thì mới có thể tạo nên sự hòa hợp, khiến linh khí nhận chủ.
Nhưng hôm nay, anh mới nhìn thấy Thiên Tử Kiếm lần đầu tiên, vừa chạm vào nó thì Thiên Tử Kiếm đã chủ động nhận chủ.
Dương Thanh cũng vô cùng kích động, anh nhìn Thiên Tử Kiếm trong tay, nói với vẻ cảm khái: “Khó trách tôi vừa cầm Thiên Tử Kiếm đã cảm thấy nó như một phần cơ thể tôi, thì ra là kiếm thần nhận chủ!”
“Các vị trưởng lão cứ yên tâm, tôi sẽ không bôi nhọ thanh kiếm này đâu!”
Anh nói rồi nhìn về phía ba vị trưởng lão, nói: “Ba vị trưởng lão, giờ tôi đã tiếp nhận Thiên Tử Kiếm, có nhiệm vụ gì thì ba vị cứ dặn dò là được”.
Ba trưởng lão bình tĩnh lại, liếc nhau, sau đó nhị trưởng lão nhìn về phía Dương Thanh: “Từ sau khi kết giới giữa thế tục và Hạ Giới giới Cổ Võ tan vỡ, hai khu vực dần hòa làm một, trong khoảng thời gian này, các gia tộc và cao thủ ở Hạ Giới giới Cổ Võ không ngừng tiến vào thế tục, trong quá trình này, rất nhiều gia tộc và thế lực thế tục đã bị tàn sát đẫm máu vì từ chối phục tùng”.
“Sau khi biết kết giới không còn hy vọng khôi phục, hội trưởng lão đã liên lạc với Thủ Hộ Minh ở Hạ Giới giới Cổ Võ, đồng thời đặt ra rất nhiều quy định cho thế giới mới, Thủ Hộ Minh cũng đồng ý sẽ hợp tác với hội trưởng lão, cùng giám sát người luyện võ ở thế giới mới”.
“Theo giao hẹn của hai bên, sau khi kết giới giữa hai khu vực hoàn toàn biến mất, hai bên sẽ cùng công bố quy định mới, nhưng kết giới đã biến mất rồi, Thủ Hộ Minh vẫn chưa có động thái gì, cũng không muốn giám sát những cao thủ đã tiến vào thế tục và ra tay với người của thế tục, trái lại còn giữ thái độ ngầm đồng ý”.
“Nếu cứ thế này, các thế lực hàng đầu thế tục sẽ dần bị thế lực của Hạ Giới giới Cổ Võ thay thế, Thủ Hộ Minh mặc kệ chuyện này, nhưng hội trưởng lão phải quan tâm!”
Nghe nhị trưởng lão nói xong, Dương Thanh vô cùng tức giận.
Quả nhiên đúng như Đỗ Trọng đã nói, Thủ Hộ Minh sẽ nghĩ cách kéo dài thời gian ban hành quy định mới, nhưng Dương Thanh không ngờ Thủ Hộ Minh lại quá đà đến thế, chẳng những không giám sát các thế lực tiến vào thế tục mà còn ngấm ngầm đồng ý.
Tam trưởng lão tức giận nói: “Rõ ràng mấy tên khốn đó đang cố ý, nếu họ đã mặc kệ thì chúng ta sẽ quan tâm!”
Đại trưởng lão nhìn Dương Thanh, nói: “Giờ khắp thế tục, chỉ mình cậu có năng lực đối phó với cao thủ của Hạ Giới giới Cổ Võ”.
“Tuy chúng tôi cũng có thực lực để đối phó, nhưng Chiêu Châu vẫn còn rất nhiều chuyện cần chúng tôi giám sát, nếu chúng tôi rời đi thì sẽ ảnh hưởng rất nhiều, nên chúng tôi muốn giao nhiệm vụ này cho cậu”.
Nghe thấy đại trưởng lão nói thế, Dương Thanh không hề do dự, đáp ngay: “Ba vị trưởng lão, tôi nhận nhiệm vụ này!”
Mã Siêu lập tức biến sắc, vội nói: “Anh Thanh, các thế lực hàng đầu Hạ Giới giới Cổ Võ có cả cao thủ Thiên Cảnh Tam Phẩm, chỉ với em và anh thì không thể đối phó nổi họ!”
Đại trưởng lão nói: “Các cậu cứ yên tâm, chúng tôi và Thủ Hộ Minh đã giao hẹn, cao thủ Thiên Cảnh Tam Phẩm không được phép ra tay với cao thủ thế tục, nếu cao thủ Thiên Cảnh Tam Phẩm của Hạ Giới giới Cổ Võ dám ra tay thì đừng trách tôi mời những người khác giúp đỡ”.
Nghe thấy thế, con ngươi của Dương Thanh bỗng co lại, anh đến hội trưởng lão vốn là để tìm hiểu về thế giới nhỏ mà Đỗ Trọng nhắc đến, chắc chắn những người mà đại trưởng lão nói chính là người của thế giới nhỏ.
Dương Thanh vội hỏi: “Đại trưởng lão, những người mà ông nói là ai?”