Mục lục
Chiến Thần Ở Rể - Vạn Thế Chiến Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dương Thanh cười khổ: “Thực lực của tôi bây giờ không thể uy hiếp được thành chủ Hoài Thành”.

Mục thành chủ gật đầu: “Chỉ cần trong tay cậu không có linh khí là tốt rồi, bởi vì với thực lực của cậu bây giờ, nếu tin cậu có linh khí bị truyền đi, tình cảnh của cậu sẽ nguy hiểm lắm đấy”.

“Tôi cũng biết cậu tạm thời chưa thể tin tưởng tôi hoàn toàn, thế nên cậu không muốn nói thật rất nhiều chuyện với tôi, nhưng không sao, tôi có thể hiểu được”.

“Tôi tìm cậu đến, hỏi cậu có dao găm linh khí không chỉ vì muốn bảo đảm an toàn cho cậu, muốn giải quyết phiền phức giúp cậu, chứ không hề nhòm ngó gì”.

“Được rồi, tôi đã biết những chuyện nên biết, cậu về trước đi”.

Dương Thanh gật nhẹ đầu, lập tức quay người rời đi.

Mãi đến khi rời khỏi chỗ của Mục thành chủ, Dương Thanh mới thầm thở phào nhẹ nhõm, cho dù Mục thành chủ nói thật hay giả, ít nhất sắp tới Mục thành chủ sẽ không có ác ý gì với anh.

Dương Thanh vừa rời đi, một cao thủ bí ẩn mặc áo choàng đen bỗng bước ra, nhìn về phía Mục thành chủ: “Ông tin lời cậu ta thật à?”

Mục thành chủ lắc đầu: “Đúng là trong tay cậu ta có một con dao găm linh khí!”

Cao thủ bí ẩn mặc áo choàng đen hỏi: “Nếu ông đã biết, sao vẫn thả cậu ta rời đi? Chẳng lẽ ông không động lòng à?”

Mục thành chủ mỉm cười, nhìn về phía đối phương: “Nếu bảo không động lòng thì là nói dối! Nhưng cho dù tôi động lòng thì sao? Chẳng lẽ tôi lại đi cướp đồ của người bề dưới à?”

“Hơn nữa, với thiên phú võ thuật mà cậu nhóc này thể hiện, nếu nói sau lưng cậu ấy không có người bảo vệ mạnh mẽ, ông có tin không?”

“Tôi có thể cam đoan, một khi tôi cướp linh khí của cậu ta, cậu ta sẽ liều mạng với tôi, một khi người bảo vệ cậu ta xuất hiện, chỉ mình Mục phủ không thể làm gì được đối phương hết”.

Cao thủ thần bí mặc áo choàng đen gật nhẹ đầu: “Lĩnh ngộ sức mạnh nguyên tố thủy với thực lực Siêu Phàm Thất Cảnh, thiên phú này đúng là hết sức xuất chúng”.

“Đã có linh khí còn lĩnh ngộ sức mạnh nguyên tố thủy, đúng là khiến người khác ghen tỵ và hâm mộ!”

Mục thành chủ cười ha hả: “Cũng có người bề dưới khiến ông ghen tỵ và hâm mộ à?”

Ông lão nói rồi chợt ngưng cười, nghiêm nghị nói: “Tuy cậu nhóc này giấu chuyện về dao găm linh khí, nhưng chắc những việc mà cậu ấy vừa nói không phải lừa tôi”.

“Hay nói cách khác, thành chủ Hoài Thành cử người đuổi giết cậu ấy cũng vì kiêng dè thiên phú của cậu ấy, phải giết Dương Thanh thì thành chủ Hoài Thành mới yên tâm được”.

“Hơn nữa, nếu thành chủ Hoài Thành biết chuyện trong tay Dương Thanh có dao găm linh khí, có lẽ đã đích thân đuổi giết cậu ấy từ lâu rồi”.

Cao thủ mặc áo choàng đen gật nhẹ đầu: “Không sai, sức hấp dẫn của linh khí quá lớn, ngay cả cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong cũng nhòm ngó nó”.

“Nếu thành chủ Hoài Thành đã không biết, tức là người biết chỉ có nhà họ Đinh, bây giờ Đinh Xương đã bị tôi giết chết, vậy chắc chỉ còn Đinh Vũ biết chuyện này”.

Cao thủ mặc áo choàng đen không phải ai khác, chính là kiếm khách Ảnh Tử đã xuất hiện ở nhà họ Đinh rồi giết Đinh Xương trước đó.

Mục thành chủ gật đầu, híp mắt: “Xem ra phải nghĩ cách loại bỏ Đinh Vũ, bằng không, một khi tin Dương Thanh có linh khí bị lộ, Mục phủ sẽ bị công kích ngay!”

“Nếu để tới lúc đó thật, cho dù tôi muốn bảo vệ Dương Thanh thì cũng không nổi nữa”.

Kiếm khách Ảnh Tử híp mắt: “Nếu vậy thì tôi lại đến nhà họ Đinh để giết Đinh Vũ, tin tức này sẽ không bị lộ nữa”.

Mục thành chủ lắc đầu: “Đinh Vũ là cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ, còn nắm giữ bí pháp Kim Chung Tráo của nhà họ Đinh, ngay cả cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ cũng rất khó giết được ông ta”.

Kiếm khách Ảnh Tử nói: “Bây giờ Đinh Xương đã bị tôi giết chết, nếu Đinh Vũ cố tình tiết lộ tin Dương Thanh có linh khí để đối phó với Mục phủ thì sao?”

Nghe thấy thế, nét mặt Mục thành chủ trở nên nghiêm nghị hẳn.

Mục thành chủ im lặng một lúc lâu, chợt nói: “Xem ra tôi phải đích thân tới nhà họ Đinh một chuyến rồi!”

Kiếm khách Ảnh Tử vội nói: “Không thể được! Ông là chủ của Mục phủ, một khi ông đích thân tới nhà họ Đinh, nếu giết được Đinh Vũ luôn thì tốt, nhưng nếu để ông ta sống sót rời đi, rơi vào bước đường cùng, chắc chắn ông ta sẽ tiết lộ tin Dương Thanh có linh khí”.

“Bây giờ, chỉ cần nhà họ Đinh vẫn còn hy vọng, chắc Đinh Vũ sẽ không tiết lộ tin tức, dù sao đó cũng là một con dao găm linh khí, sao Đinh Vũ có thể dễ dàng từ bỏ được?”

Mục thành chủ híp mắt: “Hy vọng là thế!”

Lúc này, Dương Thanh đã về chỗ ở mà Mục phủ sắp xếp.

“Anh Thanh, anh không sao chứ?”

Thấy Dương Thanh quay về, Phùng Tiểu Uyển và Hoài Lam vội bước đến, lo lắng hỏi.

Lão Cửu cũng nhìn chằm chằm vào Dương Thanh với vẻ lo âu.

Dương Thanh khẽ lắc đầu rồi nói: “Mọi người cứ yên tâm, tôi không sao!”

Lão Cửu nghiêm nghị hỏi: “Vì chuyện dao găm linh khí à?”

Dương Thanh cũng không giấu giếm, gật nhẹ đầu rồi kể lại cuộc trò chuyện giữa mình và Mục thành chủ.

Sau khi nghe anh nói xong, sắc mặt của đám người vô cùng nghiêm nghị.

Hoài Lam chợt nói: “Anh Thanh, có lẽ Mục thành chủ đã biết chuyện anh có dao găm linh khí rồi”.

Dương Thanh nhíu mày: “Không thể nào? Tôi tự thấy đã che giấu rất kỹ, thậm chí sẵn sàng để lộ sức mạnh nguyên tố, sao ông ta vẫn nghĩ tôi có linh khí được?”

Hoài Lam nói: “Mục thành chủ đã đích thân hỏi anh, rõ ràng đã nghi ngờ anh rồi, anh lại lấy chuyện sức mạnh nguyên tố để che giấu chân tướng, chẳng khác nào giấu đầu hở đuôi”.

“Khi anh giải thích nhiều như thế, những người giống Mục thành chủ có thể nắm được rất nhiều chuyện mà mình muốn biết chỉ từ một câu nói của anh”.

Nghe thấy thế, Dương Thanh lập tức cười khổ: “Xem ra tôi vẫn quá non, chỉ muốn che giấu chuyện mình có dao găm linh khí thôi mà vẫn không giấu được”.

Lão Cửu nghiêm nghị nói: “Chuyện này cũng không trách cậu, chỉ là nếu muốn lừa được người như Mục thành chủ thì rất khó khăn!”

Hoài Lam gật đầu, nói: “Nhưng cũng không sao, chắc chắn Mục thành chủ sẽ không ra tay với chúng ta ngay đâu. Nếu muốn làm thế thật thì hồi nãy ông ta đã ra tay với anh rồi, bây giờ ông ta vẫn cần Tiểu Uyển chữa khỏi chân cho mình đấy”.

Dương Thanh lo lắng nói: “Bây giờ phải xem Mục phủ có chịu được áp lực từ phủ Hoài Thành không”.

Lúc này, ở phủ Hoài Thành.

Hoài Trấn gặp thành chủ Hoài Thành, báo lại những chuyện mà mình đã trải qua ở Mục phủ.

Ông ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Bố, Mục thành chủ đúng là quá hống hách, chỉ là một tên thọt mà cũng dám ăn nói xằng bậy, ông ta nghĩ mình vẫn đang ở trạng thái mạnh nhất ư?”

Thành chủ Hoài Thành nhíu mày: “Không ngờ sau khi bị thương nặng năm đó, chẳng những võ thuật của ông ta không mất đi mà còn tiến bộ, nếu chân ông ta khỏi, có lẽ thực lực của ông ta sẽ càng mạnh hơn”.

Nghe thấy thế, Hoài Trấn vội nói: “Bố, nếu vậy thì chúng ta càng không thể chờ chân ông ta khỏi hẳn, nhân lúc ông ta chưa hồi phục, hãy tiêu diệt Mục phủ trước thôi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK