Mục lục
Chiến Thần Ở Rể - Vạn Thế Chiến Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dương Thanh nhìn dáng vẻ kinh ngạc của Thượng Quan Nhu, gật nhẹ đầu, nói kỹ hơn: “Thật ra bây giờ, tôi chỉ có thể xác Siêu Phàm Tam Cảnh chứ không ngưng tụ được khí thế, đó cũng là lý do tôi có thể giết Lý Bảo Tuấn trong nháy mắt”.

Nghe anh nói xong, Thượng Quan Nhu lập tức hé miệng, trên mặt tràn ngập vẻ kinh ngạc.

Tuy cô ta nghi ngờ thực lực của Dương Thanh vẫn chưa khôi phục, nhưng đó chỉ là suy đoán mà thôi, mặc dù trên người Dương Thanh không có khí thế võ thuật nhưng đúng là anh đã giết Lý Bảo Tuấn có cảnh giới Thần Cảnh trung kỳ trong nháy mắt.

Cô ta chưa bao giờ nghe nói đến tình huống này, thông thường, nếu bị phế võ công, cơ thể của cao thủ cũng sẽ vô dụng theo. Đây là lần đầu tiên cô ta biết đến một cao thủ sở hữu thể xác Siêu Phàm Cảnh nhưng lại không có chút khí thế nào như Dương Thanh đấy.

Sắc mặt Thượng Quan Nhu nhanh chóng trở nên khó coi, cô ta lo lắng nhìn Dương Thanh: “Trước đó tôi đã nghi ngờ, tại sao khí thế của cậu không tràn ra ngoài khi cậu giết Lý Bảo Tuấn, không ngờ lại là vì lý do này”.

“Tuy bây giờ cậu có thể xác của cao thủ Siêu Phàm Cảnh, nhưng nếu không ngưng tụ được khí thế thì không thể đánh với cao thủ Siêu Phàm Cảnh thực thụ đâu”.

“Nếu tôi đã có thể nghi ngờ võ công của cậu chưa khôi phục, cho dù những người khác chưa nghĩ đến việc này, chẳng mấy chốc họ cũng sẽ nghi ngờ thôi”.

Cô ta nói rồi đứng dậy, trên mặt tràn ngập vẻ lo lắng: “Dương Thanh, bây giờ cậu rời khỏi Hoàng thành Thượng Quan ngay đi, cho dù bị người của Hoàng tộc họ Thượng Quan hay người nhà họ Lý nghi ngờ, cậu cũng sẽ gặp nguy hiểm đấy”.

“Bây giờ tôi sẽ đi với cậu, cứ nói chúng ta định ra nước ngoài du lịch một thời gian rồi sẽ về”.

Dương Thanh nhìn nét mặt lo lắng của Thượng Quan Nhu, cảm thấy rất ấm áp, tuy giữa hai người đã xảy ra quan hệ, nhưng đó là sự sắp đặt của Thượng Quan Hoàng, còn họ chỉ là bạn mà thôi. Thượng Quan Nhu yêu Dương Thanh, nhưng trong lòng Dương Thanh chỉ có mình Tần Thanh Tâm.

Thượng Quan Nhu biết rõ điều đó mà vẫn giúp Dương Thanh, rõ ràng cô ta thật lòng yêu anh nên mới mạo hiểm như thế.

Dương Thanh không đứng dậy, bình tĩnh nói: “Bây giờ tôi chưa đi được”.




Thượng Quan Nhu lập tức cuống lên: “Sao cậu lại chưa đi được chứ? Chẳng lẽ cậu muốn chờ người nhà họ Lý đến đối phó với cậu ư?”

Dương Thanh nói: “Hồi nãy tôi mới giết Lý Bảo Tuấn, nếu lúc này tôi đột ngột đi với chị thì sẽ khiến người ta nghi ngờ hơn”.

“Dù sao Lý Bảo Tuấn cũng đã chết trong tay tôi, về cơ bản, mọi người sẽ nghĩ tu vi của tôi đã khôi phục”.

“Cho dù có người nghi ngờ về việc khí thế của tôi không tràn ra khi giết Lý Bảo Tuấn, họ cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ trước khi xác nhận tình trạng thật của tôi đâu”.

“Nếu tôi đi bây giờ thì họ sẽ khẳng định tôi đã mất hết tu vi, nên mới vội vã rời khỏi Hoàng thành Thượng Quan như thế”.

Sau khi nghe Dương Thanh phân tích, Thượng Quan Nhu cũng dần bình tĩnh lại, hồi nãy cô ta lo cho sự an nguy của Dương Thanh nên mới giục anh rời đi như thế.

Dù sao cô ta cũng là cô gái tài giỏi nhất trong thế hệ trẻ của Hoàng tộc họ Thượng Quan, nên nhanh chóng hiểu rõ những phân tích của Dương Thanh. “Cậu nói không sai, bây giờ cậu chưa thể rời khỏi Hoàng thành Thượng Quan được, nhưng… cũng không thể chờ mãi chứ? Nhỡ đám người kia không chờ nổi nữa, cử cao thủ Siêu Phàm Cảnh đến thăm dò cậu thì sao?”, mắt Thượng Quan Nhu đỏ hoe.

Dương Thanh cười khổ, lắc đầu, anh cũng không biết nên làm gì bây giờ, chỉ biết nếu rời đi thì sẽ khiến đám người kia khẳng định rằng võ công của anh đã mất.

“Trong khoảng thời gian này, cậu cứ ở đây đi. Cậu yên tâm, có tôi rồi, không ai dám quấy rầy cậu hết”.

Thượng Quan Nhu chợt nói, trên khuôn mặt xinh đẹp tràn ngập vẻ kiên định.

Dương Thanh gật đầu, an ủi: “Chị cứ yên tâm, tôi vẫn sẽ tu luyện tiếp, nghĩ cách để khôi phục võ công của mình”.

Tuy bây giờ anh chưa thể rời đi, nhưng anh cũng không sợ hãi. Cho dù là nhà họ Lý hay Hoàng tộc họ Thượng Quan, nếu cao thủ Siêu Phàm Cảnh của họ ra tay với anh, vào giây phút sống còn, anh đành dùng đan dược mà Phùng Tiểu Uyển để lại cho anh để khôi phục võ công vậy.




Tuy đan dược mà Phùng Tiểu Uyển để lại rất nguy hiểm, nhưng vẫn đỡ hơn bị cao thủ Siêu Phàm Cảnh giết.

Cùng lúc đó, trong phòng Thượng Quan Hoàng ở Hoàng phủ họ Thượng Quan.

Thượng Quan Hoàng đã biết những chuyện vừa xảy ra, nét mặt vô cùng nghiêm nghị.

Thượng Quan Phó cũng ở đó, như có điều suy tư.

“Chú, chú nói xem, rốt cuộc tình huống của Dương Thanh là thế nào thế? Cậu ta có thể giết cao thủ Thần Cảnh trung kỳ trong nháy mắt, nhưng khí thế không hề tràn ra, chuyện này không hợp lý chút nào”.

Thượng Quan Hoàng bỗng nhìn về phía Thượng Quan Phó.

Thượng Quan Phó nói: “Đúng là không hợp lý, ngay cả chú cũng chưa bao giờ nghe nói đến tình huống này, khi ra tay, Dương Thanh đã dùng thể xác của cao thủ Siêu Phàm Cảnh để đánh nát nội tạng của Lý Bảo Tuấn, chứ không hề phóng khí thế ra”.

“Trừ khi Dương Thanh đã hơn chú ít nhất hai cảnh giới thì chú mới không cảm nhận được khí thế của cậu ta”.

Chuyện Thượng Quan Nhu và Dương Thanh xảy ra quan hệ ngày hôm nay cũng sẽ khiến nhà họ Lý có địch ý với Hoàng tộc họ Thượng Quan.

Một khi có cơ hội tiêu diệt Hoàng tộc, chắc chắn nhà họ Lý sẽ không nương tay.

Mọi chuyện đã được sắp đặt ổn thỏa, nhưng việc võ công của Dương Thanh chưa khôi phục lại mang đến phiền phức khổng lồ cho Hoàng tộc họ Thượng Quan.
1629714363193.png

Lúc này quanh người Thượng Quan Phó tràn ngập sát khí, Thượng Quan Hoàng thoáng sững sờ rồi mới hoàn hồn, vội nói: “Không được đâu!”

“Sao lại không được chứ?”

Thượng Quan Phó lạnh lùng hỏi. Thượng Quan Hoàng nói: “Đây chỉ là suy đoán của chúng ta mà thôi, vẫn chưa khẳng định được rốt cuộc cậu ta có mất võ công không mà”.

“Nếu Dương Thanh không mất võ công thì sao chứ? Một khi chúng ta muốn giết cậu ta, nếu cậu ta phản kháng, tuy cậu ta không phải đối thủ của chú nhưng chắc chắn sẽ tạo ra tổn thất to lớn cho Hoàng tộc”.

Thượng Quan Phó lập tức im lặng, Thượng Quan Hoàng nói cũng có lý, nếu Dương Thanh không mất võ công, một khi Hoàng tộc đi giết anh, giết được thì cũng thôi, nhưng nhỡ anh chạy khỏi Hoàng thành thì sao nào?

Cả Thượng Quan Hoàng lẫn Thượng Quan Phó đều không dám đánh cược, dù sao đây cũng là cơ nghiệp nghìn năm của Hoàng tộc, một khi bị hủy hoại, họ không tài náo gánh nổi hậu quả đó.

“Đối với chúng ta, khó khăn lớn nhất bây giờ bây giờ là không thể xác định xem rốt cuộc Dương Thanh đã mất võ công chưa, nếu xác định được điều đó, chúng ta có thể giải quyết mọi phiền phức một cách dễ dàng”.

Thượng Quan Hoàng nói, trong mắt lóe lên ánh sáng trí tuệ: “Chúng ta rất khó thăm dò được điều đó, nếu đã vậy, chi bằng chúng ta nghĩ cách để nhà họ Lý làm thay đi”.

Thượng Quan Phó vội nhìn về phía Thượng Quan Hoàng, hỏi: “Cháu có kế hoạch gì rồi à?”

Thượng Quan Hoàng gật đầu: “Chú, chú cứ chờ xem kịch vui đi!”

Cùng lúc đó, ở nhà họ Lý.




Xác Lý Bảo Tuấn được đặt trong nhà chính của nhà họ Lý, Lý Trọng ngồi ở ghế trên, bên dưới đều là dòng chính nhà họ Lý, lúc này trên mặt họ tràn ngập vẻ tức giận.

“Ông nội, chẳng những Dương Thanh ngủ với Thượng Quan Nhu mà còn giết con trai cháu nữa, đúng là định khiêu khích nhà họ Lý chúng ta. Ông nội, cháu xin ông hãy đem quân đến Hoàng tộc họ Thượng Quan, giết Dương Thanh để trả món nợ máu này!”

Bố Lý Bảo Tuấn nói với vẻ mặt dữ tợn.

Ông ta phải chịu nỗi đau mất con, có thể tưởng tượng được ông ta đang tức giận tới mức nào.

Lý Trọng không nói gì, sắc mặt vô cùng u ám, sát khí phun trào, lão ta không ngờ võ công của Dương Thanh đã khôi phục thật.

Sắc mặt Lý Giang Hùng cũng u ám đến mức đáng sợ, lão ta nhìn về phía Lý Trọng: “Bố, Dương Thanh khinh người quá đáng, dám giết con cháu nhà họ Lý chúng ta trước mặt mọi người, nếu không bắt cậu ta trả giá cho việc này, nhà họ Lý sẽ trở thành trò cười cho Hoàng thành Thượng Quan mất”. Lý Trọng không nói gì, lúc này, lão ta chợt nhớ tới chuyện Lý Thái Bạch đã biến mất ở Hoàng tộc, lão ta vốn đang suy đoán xem rốt cuộc Hoàng tộc họ Thượng Quan đã bắt Lý Thái Bạch hay Dương Thanh đã giết Lý Thái Bạch, bây giờ xem ra là khả năng thứ hai rồi.

Nếu như vậy thì tu vi của Dương Thanh đã khôi phục rồi, bằng không, sao anh có thể giết cao thủ Thần Cảnh của nhà họ Lý chứ?

Sau khi im lặng một lúc lâu, Lý Trọng cắn răng: “Bắt cậu ta trả giá đắt ư? Cậu ta giết được cao thủ Thần Cảnh, tức là tu vi của cậu ta đã khôi phục rồi, có ai trong nhà họ Lý giết nổi cậu ta chứ?”

Đúng là Lý Trọng còn chiêu khác, nhưng không thể đối phó nổi Dương Thanh. Lão ta đã tận mắt chứng kiến Dương Thanh mạnh đến mức nào, ngay cả người bảo vệ của Hoàng tộc họ Diệp cũng phải tốn bao công sức để đánh bại anh.

Với thực lực của nhà họ Lý bây giờ, họ vốn không có hy vọng gì trong việc giết Dương Thanh hết.

Quan trọng nhất là, tuy lão ta đã có chuẩn bị, nhưng nó dành cho mưu kế lớn hơn chứ không phải Dương Thanh.

Cho dù lão ta đã chuẩn bị tất cả, có thể giết được Dương Thanh, nhưng thực lực của nhà họ Lý cũng sẽ bị phơi bày, đến khi đó, nếu muốn trù tính chuyện khác thì rất khó.




Có thể nói, đối với lão ta bây giờ, biến số lớn nhất chính là Dương Thanh, nếu không có Dương Thanh, có lẽ lão ta đã bắt đầu thực hiện kế hoạch của mình rồi.

“Ông tổ, cháu có chuyện này, không biết có nên nói không”.

Đúng lúc này, bề trên nhà họ Lý đã dẫn Lý Bảo Tuấn đến Hoàng tộc họ Thượng Quan để đón dâu chợt nói.

Trong lúc nhất thời, mọi người đều nhìn về phía ông ta, Lý Trọng lạnh lùng nói: “Nói đi!”

Bề trên nhà họ Lý đó vội đáp: “Cháu nhớ kỹ lại thì thấy, tuy Dương Thanh đã giết Lý Bảo Tuấn trong nháy mắt, nhưng không có bất cứ khí thế gì tràn ra từ người cậu ta cả”.

Lý Trọng không nói gì, nhưng trên mặt lại có vẻ đấu tranh, bởi vì chuyện này liên quan đến an nguy của nhà họ Lý, lão ta không dám cược bừa.

Nhưng nếu định đối đầu với Dương Thanh thật thì bây giờ chính là thời cơ tốt nhất để giết anh.

Bởi vì bây giờ, rất có thể Dương Thanh đã mất võ công, nhưng anh vẫn còn thể xác Siêu Phàm Cảnh, không chừng ngày nào đó, võ công của anh sẽ khôi phục.

Một khi tu vi võ thuật của Dương Thanh khôi phục, có lẽ anh sẽ không tha cho nhà họ Lý.

Trong lúc Lý Trọng đang do dự, một người giúp việc bỗng chạy vào, quỳ trước mặt Lý Trọng: “Ông tổ, người của Hoàng tộc đến, người đó nói rằng muốn bàn chuyện quan trọng với ông tổ, chuyện này có liên quan tới Dương Thanh”.

Lý Trọng nhíu mày, nói ngay: “Để người đó vào đi!”
Một bóng người trung niên nhanh chóng đi vào phòng Lý Trọng.

Lý Trọng thản nhiên nhìn đối phương, lạnh nhạt nói: “Đại hoàng tử đến nhà họ Lý, có chuyện gì không?”

Người tới chính là Đại hoàng tử của Hoàng tộc họ Thượng Quan, Thượng Quan Tử Chí.

Lý Trọng cũng không định bảo Thượng Quan Tử Chí ngồi, khuôn mặt trông rất lạnh lùng, rõ ràng đang bày tỏ sự bất mãn với Hoàng tộc họ Thượng Quan. Thượng Quan Tử Chí cũng không tức giận, còn mỉm cười: “Ông tổ họ Lý, tôi biết ông rất tức giận vì chuyện giữa con nhóc đê tiện Thượng Quan Nhu và Dương Thanh, nhưng hôm nay, tôi đã mang sự áy náy của bố tôi đến tìm ông”.

“Hừ!”

Lý Trọng hừ lạnh, vẫn không nói gì, chỉ chờ Thượng Quan Tử Chí nói tiếp.

Thượng Quan Tử Chí ho khẽ, lập tức nghiêm nghị nói: “Thượng Quan Nhu lén xảy ra quan hệ với Dương Thanh, thật ra cũng là đang chống đối bố tôi, cũng vì chuyện này, bố tôi đã tước đoạt vị trí người thừa kế của nó, đồng thời cấm túc nó trong Hoàng phủ”.

“Bố tôi nói, nếu ông tổ họ Lý vẫn chưa tha thứ thì sẽ không bao giờ thả con nhóc đê tiện đó ra”.

Lý Giang Hùng lạnh lùng nói: “Đại hoàng tử, chúng tôi không có hứng thú với chuyện của Hoàng tộc các người, hơn nữa, Thượng Quan Nhu ngủ với ai là tự do của cô ta, dù sao cô ta vẫn chưa về nhà họ Lý chúng tôi, mấy chuyện buông thả của cô ta cũng không liên quan gì đến nhà họ Lý hết”.

Rõ ràng Lý Trọng cũng có ý này, lão ta vẫn không nói gì, thậm chí chẳng buồn nhìn Thượng Quan Tử Chí, vẫn ngồi im tại chỗ, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Thượng Quan Tử Chí thầm tức giận, nhưng cũng hiểu nơi đây là nhà họ Lý, Lý Trọng mà ông ta đang đối mặt là cao thủ Siêu Phàm Cảnh thực thụ, nếu Lý Trọng muốn giết ông ta thì cũng chỉ như giẫm chết con kiến mà thôi.

“Chẳng phải Đại hoàng tử vừa nhờ người ta chuyển lời rằng ông muốn nói chuyện có liên quan tới Dương Thanh ư? Đừng nói nhảm nữa, mau vào việc chính đi!”

Lý Giang Hùng chợt nói, không hề nể mặt Thượng Quan Tử Chí chút nào.




Thượng Quan Tử Chí cố nén giận, mở miệng nói: “Bố tôi bảo tôi chuyển lời cho ông tổ họ Lý, Dương Thanh cũng không có thực lực giết cao thủ Thần Cảnh, đúng là cậu ta đã mất võ công, nhưng cậu ta vẫn giữ được thể xác Siêu Phàm Cảnh, cho dù chỉ là cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong, nếu cẩn thận thì cũng rất khó bị Dương Thanh giết”.

Ông ta nói rồi quay người rời đi, không muốn nói nhảm nữa.

Sau khi biết tin này, người nhà họ Lý đều có vẻ kinh ngạc.

Lý Trọng ngồi ở ghế trên chậm rãi mở mắt ra, trong mắt lóe lên ánh sáng sắc bén.

Lý Giang Hùng nhìn Lý Trọng, nói: “Bố, xem ra đúng như chúng ta nghĩ, Dương Thanh đã mất hết võ công, chỉ còn thể xác Siêu Phàm Cảnh”.

Hồi nãy, bề trên nhà họ Lý đưa Lý Bảo Tuấn đi đón dâu đã nói lên suy đoán của mình, kết quả ông ta vừa dứt lời, Thượng Quan Tử Chí cũng đến rồi nói đúng chuyện đấy.

Lý Trọng không nói gì, nhìn về phía bề trên nhà họ Lý kia, trong đôi mắt sắc bén lóe lên sát khí. Bề trên đó vốn là cao thủ Thần Cảnh đỉnh phong, rất nhạy cảm với sát khí. Ông ta lập tức cuống lên: “Ông tổ, chẳng lẽ ngài nghi ngờ cháu có quan hệ với Hoàng tộc họ Thượng Quan à?”

Ông ta vừa dứt lời, những người khác đều kinh ngạc nhìn về phía ông ta.

Lý Giang Hùng thấy thế, vội nói: “Bố, em họ không thể là quân cờ mà Hoàng tộc họ Thượng Quan xếp vào nhà họ Lý chúng ta được, em ấy đã ở bên con từ nhỏ, con rất chắc chắn về điều đó”.

Bề trên nhà họ Lý kia chính là em họ Lý Giang Hùng, tên Lý Giang Hoa, kém Lý Giang Hùng hai tuổi, nhưng hai người đã chơi với nhau từ nhỏ, quan hệ hết sức thân thiết.

Chỉ có điều, Lý Giang Hoa vừa phân tích về chuyện Dương Thanh đã mất hết võ công, Thượng Qaun Tử Chí tới sau cũng nói về việc đó.

Chuyện này khiến Lý Trọng không khỏi nghi ngờ. Lý Giang Hoa vội quỳ xuống đất, sợ xanh mặt: “Lão tổ, cháu xin thề, cháu không hề có quan hệ gì với Hoàng tộc họ Thượng Quan, xin ngài hãy tin cháu”.




Lý Trọng thản nhiên nói: “Không phải tôi muốn nghi ngờ cậu, mà có lẽ chuyện đối phó với Dương Thanh sẽ khiến nhà họ Lý bị hủy diệt, thế nên tôi bắt buộc phải cảnh giác”.

Mắt Lý Giang Hoa đỏ hoe: “Vậy ngài muốn thế nào thì mới bằng lòng tin cháu ạ?”

Lý Giang Hùng cũng vội khuyên: “Bố, chắc chắn Giang Hoa không liên quan gì đến Hoàng tộc đâu”.

Lý Trọng im lặng một lát rồi nói: “Cứ giam lỏng cậu ta lại, tịch thu hết thiết bị truyền thông tin, sau khi điều tra rõ mọi chuyện thì trả tự do cho cậu ta sau”.

Lý Giang Hùng biết, cho dù lão ta nói gì thì cũng vô dụng, nhưng may mà Lý Trọng chỉ tạm thời giam lỏng Lý Giang Hoa chứ không giết ngay.

Lý Giang Hoa nhanh chóng được đưa đi, Lý Trọng bảo những người khác ra ngoài, chỉ giữ Lý Giang Hùng lại.

“Con nghĩ Thượng Quan Hoàng có ý gì khi cử Thượng Quan Tử Chí tới đây để truyền đạt tình trạng của Dương Thanh?”, Lý Trọng hỏi.

Lý Giang Hùng nói: “Con nghĩ Hoàng tộc họ Thượng Quan cũng chưa chắc chắn về việc Dương Thanh có mất võ công không, chắc họ cũng chỉ suy đoán như Lý Giang Hoa vậy”.

“Có lẽ Thượng Quan Hoàng cử Thượng Quan Tử Chí đến tìm bố, đồng thời tiết lộ chuyện Dương Thanh đã mất hết võ công nhưng vẫn giữ được thể xác Siêu Phàm Cảnh vì muốn mượn tay chúng ta để thăm dò Dương Thanh”.

“Hơn nữa, Hoàng tộc chỉ mới cử Thượng Quan Tử Chí âm thầm tiếp xúc với chúng ta, nếu chúng ta trắng trợn đến Hoàng tộc để đòi người, trước khi xác định Dương Thanh có mất võ công hay không, họ sẽ giao cậu ta cho chúng ta chắc?”

Lý Trọng cười lạnh rồi nói: “Ra đây đi!”

Lão ta vừa dứt lời, một người bỗng bước ra khỏi bức màn sau lưng lão ta.
1629714382928.png

Sau giây phút sững sờ ngắn ngủi, rốt cuộc Lý Giang Hùng cũng hoàn hồn, bỗng cảm thấy hơi chán nản.

Lão ta bỗng nhớ ra, năm mươi năm trước, sau khi Lý Trọng đột phá Siêu Phàm Cảnh rồi biến mất không lâu, tin dữ bỗng truyền đến, chín cao thủ rời đi với Lý Trọng đã chết một cách bất ngờ.

Khi ấy, chuyện này còn khiến cả Hoàng thành Thượng Quan rung chuyển, Lý Giang Hùng nhớ rất rõ, chín cao thủ đó đều đã chết, hay nói cách khác, chính lão ta đã chôn cất họ.

Nhưng bây giờ, người đã chết từ năm mươi năm trước lại xuất hiện, có thể tưởng tượng được sự khiếp sợ và mất mát của lão ta. Có vẻ Lý Trọng đã nhận thấy tâm trạng của Lý Giang Hùng, bèn nói: “Dù sao nhà họ Lý cũng cần chủ nhân, thực tế chứng minh, con làm rất tốt”.

Lý Giang Hải cũng mỉm cười: “Hồi đó anh đã biết em có tài trí hơn người, thiên phú võ thuật cũng hết sức xuất chúng, nhà họ Lý được như bây giờ cũng nhờ công của em”.

Lý Giang Hùng nhanh chóng che giấu tâm trạng chán chường, nhìn về phía Lý Trọng: “Bố, ý bố là anh Lý Giang Hải sẽ đến Hoàng tộc để đòi người với con à?”

Lý Trọng gật đầu, híp mắt: “Xem ra, Thượng Quan Hoàng đã biết chuyện chín cao thủ mất tích với bố vào năm mươi năm trước vẫn còn sống, thế nên ông ta cử Thượng Quan Tử Chí tới tìm bố cũng vì muốn bố cử cao thủ Siêu Phàm Cảnh đến Hoàng tộc họ Thượng Quan, bởi nếu như thế thì cho dù Dương Thanh không mất võ công, Hoàng tộc họ Thượng Quan vẫn có thể nói rằng họ không ngăn cản được cao thủ Siêu Phàm Cảnh của nhà họ Lý”.

Lý Giang Hùng tức giận nói: “Đúng là con cáo già, ông ta nham hiểm thật!”

Lý Trọng híp mắt: “Không nên chần chừ nữa, bây giờ con dẫn Giang Hải đến Hoàng tộc họ Thượng Quan một chuyến đi, bố cũng muốn xem xem bây giờ Dương Thanh mạnh tới mức nào”.

“Vâng ạ!”

Lý Giang Hùng và Lý Giang Hải nhanh chóng rời khỏi nhà họ Lý, cũng không dẫn thêm ai khác theo.

Cho dù ở bất cứ nơi đâu, một cao thủ bán bộ Siêu Phàm Cảnh và một cao thủ Siêu Phàm Cảnh cũng là đội hình hết sức mạnh mẽ.

Nửa tiếng sau, Lý Giang Hùng và Lý Giang Hải đã tới Hoàng tộc họ Thượng Quan.

“Sao hôm nay ông chủ Lý lại có thời gian tới đây thế?”




Thượng Quan Tử Chí đích thân tiếp đón, cười ha hả, như thể người vừa tới nhà họ Lý trước đó không phải ông ta.

Thượng Quan Tử Chí nói rồi nhìn thoáng qua Lý Giang Hải đang đứng sau lưng Lý Giang Hùng, thầm kinh ngạc, ông ta đã cảm nhận được khí thế rất đáng sợ từ Lý Giang Hải.

Lý Giang Hùng thản nhiên nói: “Dương Thanh sỉ nhục nhà họ Lý, bố tôi rất tức giận, cố tình cử tôi tới đây để đưa Dương Thanh về nhà họ Lý, Đại hoàng tử sẽ không ngăn cản chứ?”

Thượng Quan Tử Chí giả vờ kinh ngạc: “Sao cơ? Ông định dẫn cậu Thanh đi à? Không được! Cậu Thanh là khách quý của Hoàng tộc chúng tôi, sao chúng tôi có thể để ông đưa cậu ta đi được chứ?”

Lý Giang Hùng lạnh lùng nói: “Nếu hôm nay tôi cứ phải đưa cậu ta đi thì sao?”

Lão ta đã biết Hoàng tộc họ Thượng Quan cũng muốn để lão ta thăm dò Dương Thanh, nên đương nhiên không cần lo Hoàng tộc sẽ truy cứu trách nhiệm của nhà họ Lý nữa. Việc cần làm bây giờ là diễn một vở kịch với Hoàng tộc họ Thượng Quan.

Để người khác biết, Hoàng tộc họ Thượng Quan không thể ngăn nổi Lý Giang Hùng nên Dương Thanh mới bị nhà họ Lý đưa đi. “Để tôi xem ai dám!”

Thượng Quan Tử Chí bước lên một bước, lạnh lùng nói.

Ông ta vừa dứt lời, mấy cao thủ đỉnh cao của Hoàng tộc họ Thượng Quan đã bao vây Lý Giang Hùng và Lý Giang Hải.

“Các người định chắn đường chúng tôi thật à?”

Đúng lúc này, Lý Giang Hải chợt nói, khí thế đáng sợ cũng lan ra từ người lão ta.

Trong lúc nhất thời, cả Hoàng phủ họ Thượng Quan đều bị bao phủ bởi khí thế đáng sợ đó.

Trong số các cao thủ đang bao vây họ có cả bán bộ Siêu Phàm Cảnh, lúc này mọi người đều biến sắc, nhìn Lý Giang Hải với vẻ kiêng dè.

“Ông là… cao thủ Siêu Phàm Cảnh!”




Một cao thủ bán bộ Siêu Phàm Cảnh nghiêm nghị nói.

Lý Giang Hải cười nhạt: “Nếu đã biết tôi là cao thủ Siêu Phàm Cảnh, các người cũng nên hiểu rõ, chỉ với các người thì không phải đối thủ của tôi đâu, tôi cho các người cơ hội rời đi, bằng không, chết!”

Giọng điệu lão ta sặc mùi đe dọa.

Những cao thủ của Hoàng tộc họ Thượng Quan cũng không biết rõ sự thật, lúc này không có ai lùi lại, trong mắt họ là vẻ nghiêm nghị chưa từng có.

Thượng Quan Tử Chí cũng nhìn Lý Giang Hùng với vẻ mặt khó coi: “Ông chủ Lý, ông làm thế này thì hơi quá đáng nhỉ? Dù sao đây cũng là Hoàng tộc họ Thượng Quan!”

Lý Giang Hùng lạnh lùng nói: “Chính vì đây là Hoàng tộc họ Thượng Quan nên chúng tôi vẫn chưa giết ai, thế đã là nể mặt Hoàng tộc lắm rồi, nếu Đại hoàng tử không muốn Hoàng tộc chịu tổn thất nặng nề thì nên dẫn người đi đi, chúng tôi chỉ cần Dương Thanh mà thôi”.

Đương nhiên Thượng Quan Tử Chí cũng hiểu Lý Giang Hùng đang diễn trò, ông ta giả vờ không cam lòng: “Các người sẽ phải trả giá đắt!”

Ông ta nói rồi khoát tay: “Tránh ra đi!”

Cô ta biết rõ võ công của Dương Thanh vẫn chưa khôi phục, anh giết được cao thủ Thần Cảnh cũng nhờ thể xác của cao thủ Siêu Phàm Cảnh mà thôi.

Dương Thanh lắc đầu, chậm rãi đứng dậy, lúc này anh vô cùng bình tĩnh.

Anh biết rõ, sự bối rối sẽ gây ảnh hưởng tới mạch tư duy của anh, như thế còn nguy hiểm hơn, nếu không đi nổi thì cứ ở lại đây, để xem có cơ hội giết cao thủ Siêu Phàm Cảnh của nhà họ Lý chỉ trong một đòn hay không.

Chỉ cần anh giết được cao thủ Siêu Phàm Cảnh của nhà họ Lý, cả Hoàng tộc lẫn nhà họ Lý sẽ không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa.

Nhưng với tình trạng bây giờ của anh, nếu muốn giết một cao thủ Siêu Phàm Cảnh, nói dễ hơn làm.

Đúng lúc này, giọng Lý Giang Hùng bỗng vang lên bên ngoài: “Dương Thanh, cậu đã sỉ nhục nhà họ Lý, khiến bố tôi rất tức giận, bây giờ cậu đi với chúng tôi một chuyến đi!”
Khi nghe thấy giọng Lý Giang Hùng, Thượng Quan Nhu cuống cả lên, vội nói: “Cậu đừng đến nhà họ Lý với họ, nguy hiểm lắm, để tôi nghĩ cách ngăn cản họ cho”.

Lời Thượng Quan Nhu nói khiến Dương Thanh rất cảm động, nhưng anh biết rõ, nếu Lý Giang Hùng đã dám dẫn người tới đây để tìm anh, mình Thượng Quan Nhu không ngăn cản được.

Dương Thanh bình tĩnh nói: “Chị cứ yên tâm đi, chỉ với họ thì vẫn chưa đủ để đưa tôi về nhà họ Lý đâu!”

Anh vừa nói vừa ra mở cửa, bình tĩnh nhìn hai khuôn mặt già nua bên ngoài, một người là Lý Giang Hùng, còn người kia rất xa lạ, nhưng Dương Thanh đã cảm nhận được khí thế hơn xa Lý Giang Hùng trên người lão ta. Lý Giang Hùng vốn là cao thủ bán bộ Siêu Phàm Cảnh, tức là người đang đứng cạnh lão ta đã bước vào Siêu Phàm Cảnh rồi.

Đúng lúc Dương Thanh mở cửa, Lý Giang Hùng vô thức lùi lại, trên mặt xuất hiện vẻ sợ hãi.

Tuy bên cạnh lão ta có cao thủ Siêu Phàm Cảnh, nhưng lão ta biết rất rõ thực lực thật sự của Dương Thanh, nếu võ công của anh đã khôi phục, lão ta chỉ còn con đường chết.

Lý Giang Hải bình tĩnh nhìn về phía Dương Thanh, nói với vẻ mặt u ám: “Này nhãi, cậu chính là Dương Thanh à?”

Trong lúc lão ta nói chuyện, khí thế mạnh hơn hẳn bán bộ Siêu Phàm Cảnh đã tràn ra từ người lão ta, ập về phía Dương Thanh.

Nhưng điều khiến lão ta kinh ngạc chính là Dương Thanh vẫn đứng im, hình như không hề cảm nhận được áp lực đó.

Chỉ riêng chuyện này đã cho thấy Dương Thanh không phải người bị mất võ công bình thường, bằng không, sao cậu ta có thể chịu nổi áp lực từ cao thủ Siêu Phàm Cảnh chứ?

Nhưng lão ta cũng hiểu rõ, rất có thể Dương Thanh vẫn giữ được thể xác của cao thủ Siêu Phàm Cảnh, chỉ là không thể ngưng tụ khí thế mà thôi.

Dương Thanh lạnh nhạt nhìn Lý Giang Hải: “Không ngờ nhà họ Lý che giấu kỹ như thế, trừ Lý Trọng ra vẫn còn cao thủ Siêu Phàm Cảnh khác, nếu tôi không đoán nhầm, chắc ông là một trong chín cao thủ đã biến mất với Lý Trọng vào năm mươi năm trước đúng không?”

Nghe thấy thế, Lý Giang Hải lập tức biến sắc, lão ta không ngờ Dương Thanh cũng biết chuyện này.




Dương Thanh đã điều tra những chuyện này từ lâu, nhưng anh nghĩ nếu đã trọng dụng ai thì nên tin tưởng người đó, khi dùng Lý Trọng, anh chọn tin tưởng lão ta, chứ cũng không tìm hiểu đến cùng.

Nhưng điều đó không có nghĩa là anh không biết.

Đương nhiên, anh chỉ điều tra được việc vào năm mươi năm trước, chín cao thủ nhà họ Lý đã biến mất với Lý Trọng, sau đó có tin tức chín người đó đã chết truyền ra ngoài.

Dương Thanh vẫn luôn nghi ngờ, chín người kia đã đi theo Lý Trọng, âm thầm tu luyện ở nơi nào đó chứ chưa chết.

Bây giờ bỗng dưng nhìn thấy một cao thủ Siêu Phàm Cảnh, đương nhiên Dương Thanh sẽ đoán, rất có thể Lý Giang Hải chính là cao thủ đã biến mất từ năm mươi năm trước của nhà họ Lý.

Đó vốn chỉ là suy đoán, nhưng từ nét mặt Lý Giang Hải thì có thể thấy anh đã đoán đúng, lão già trước mặt chính là một trong chín cao thủ đã biến mất với Lý Trọng vào năm mươi năm trước.

Nghe thấy Dương Thanh nói thế, Thượng Quan Nhu cũng biến sắc, đương nhiên người thông minh như cô ta cũng biết chuyện chín cao thủ nhà họ Lý đã biến mất vào năm mươi năm trước.

Nếu người trước mặt họ chính là một trong chín cao thủ đó, vậy có phải tám cao thủ khác cũng đã đột phá Siêu Phàm Cảnh không? Nếu đúng thế thật, hình như thực lực của nhà họ Lý hơi khủng khiếp quá nhỉ?

Bây giờ trong bốn Hoàng tộc lớn ở Chiêu Châu, người mạnh nhất mới đến bán bộ Siêu Phàm Cảnh, nếu không có người bảo vệ mạnh mẽ và thần bí âm thầm che chở, có lẽ không gia tộc nào có thể đối phó nổi nhà họ Lý.

“Cậu nói nhăng nói cuội gì đấy?”, Lý Giang Hải lạnh lùng hỏi.

Lúc này Lý Giang Hùng cũng hoàn hồn, bắt đầu đe dọa: “Dương Thanh, cậu đừng nói lung tung, đây là cao thủ Siêu Phàm Cảnh mà bố tôi đã trả giá cao để mời về, bây giờ đang làm việc cho nhà họ Lý”.

Dương Thanh cười nhạt: “Thế ư? Vậy sao tôi lại thấy hai người trông rất giống nhau nhỉ? Hay là anh em thế?”

“Láo xược!”




Lý Giang Hùng còn chưa nói gì, Lý Giang Hải đã tức giận quát: “Mau đến nhà họ Lý với chúng tôi, bằng không, đừng trách tôi ra tay đấy!”

Dương Thanh không thèm quan tâm, chỉ nhìn về phía Lý Giang Hùng, lạnh lùng nói: “Xem ra nhà họ Lý đang rất nôn nóng nhỉ, vội ra tay với tôi như thế, các người đã khẳng định tôi chỉ còn là kẻ tàn phế ư?”

“Các người không sợ nếu võ công của tôi khôi phục, nhà họ Lý sẽ phải gánh chịu hậu quả như thế nào à?”

Nghe thấy anh nói thế, Lý Giang Hùng không khỏi rùng mình.

Tuy lão ta không cảm nhận được khí thế của Dương Thanh, nhưng Dương Thanh vẫn khiến lão ta sợ hãi.

“Tôi chỉ hỏi ông một câu thôi, việc đưa tôi đến nhà họ Lý là ý của Lý Trọng hay ông thế?”, Dương Thanh chợt hỏi.

Lý Giang Hùng cố kìm nén sự sợ hãi, mở miệng nói: “Đương nhiên là ý của bố tôi, cậu Thanh, hôm nay chúng tôi đến đây, cũng không có ác ý gì, chỉ muốn đưa cậu tới nhà họ Lý một chuyến”.

Dương Thanh cười ha hả: “Nếu các người muốn đưa tôi đi thì phải xem các người có bản lĩnh đó không”.

Dương Thanh nói rồi quay người bước vào phòng, đóng cửa lại, lạnh lùng nói: “Tốt nhất các người nên nghĩ kỹ xem có ra tay hay không, một khi ra tay, các người sẽ không còn đường để quay lại nữa”.

Tuy Lý Giang Hùng là chủ nhà họ Lý, nhưng Lý Giang Hải cũng là dòng chính nhà họ Lý, hơn nữa còn là anh họ lão ta, thậm chí còn là cao thủ Siêu Phàm Cảnh, lão ta có muốn ngăn cũng không ngăn được.

“Rầm!”

Lý Giang Hải đạp cửa ra, sải bước vào phòng Dương Thanh, giận dữ quát: “Dương Thanh, cút ra đây chịu chết!”
1629714402062.png

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK