Dương Thanh không phục lắm.
Nói sao thì anh cũng là một cao thủ Siêu Phàm Lục Cảnh, quan trọng nhất là, anh chỉ mới bắt đầu tu luyện được sáu năm ngắn ngủi.
Nay anh còn chưa tới ba mươi tuổi đã có thực lực Siêu Phàm Lục Cảnh, khắp Chiêu Châu này, thử hỏi có được bao nhiêu người trẻ tuổi có tư cách so sánh với anh?
Dương Thanh hỏi: "Theo ý tiền bối thì tới chừng nào tôi mới có tư cách tiến vào Đế Thôn ạ?"
Đế Thiên đáp: "Khi vượt qua Cửu Cảnh!"
Chỉ một câu đã khiến Dương Thanh chết sững tại chỗ.
Phải vượt qua Siêu Phàm Cửu Cảnh mới có tư cách tiến vào Đế Thôn?
Ngay cả anh cũng chưa từng nhìn thấy cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh, cả đến người mạnh nhất trong Hoàng tộc cổ xưa cũng chỉ mới có thực lực Siêu Phàm Bát Cảnh mà thôi.
Còn các gia tộc Cổ Võ, dù thật sự có cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh thì sợ rằng chỉ chủ gia tộc Cổ Võ mới có thể bước vào cảnh giới này.
Nhưng Đế Thiên lại nói, vượt qua Cửu Cảnh mới có tư cách đi vào Đế Thôn.
Vậy chẳng phải có nghĩa là, cao thủ của Đế Thôn đều là những người đã vượt trên Siêu Phàm Cửu Cảnh?
Đế Thiên bình thản liếc nhìn Dương Thanh một cái, nói: "Nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành, giờ đã đến lúc rời khỏi đây, tôi chờ cậu ở Đế Thôn!"
Dứt lời, ông ta quay lưng cất bước, chỉ vài bước chân, người đã biến mất, như là tan vào hư không, không còn chút hơi thở võ thuật nào.
Dương Thanh nhìn theo hướng Đế Thiên rời đi, hai tay siết chặt, kiên định nói: "Nhất định một ngày nào đó tôi sẽ tới Đế Thôn!"
Tuy anh không biết Đế Thôn ở nơi nào nhưng từ trên người Đế Thiên, anh có thể cảm giác được cao thủ Đế Thôn hùng mạnh ra sao, sợ là thực lực của Đế Thiên đã vượt xa Siêu Phàm Cửu Cảnh.
Vượt trên Siêu Phàm Cửu Cảnh thì sẽ là cảnh giới gì?
Chỉ e ngay cả gia tộc Cổ Võ cũng chưa chắc biết được đâu nhỉ?
"Anh Thanh, Mã Siêu tỉnh rồi!"
Đúng lúc này, giọng Phùng Giai Di từ bên ngoài bỗng truyền đến.
Dương Thanh lập tức mừng rỡ, vội vàng đứng dậy chạy ra, thấy Mã Siêu đã ngồi dậy, sắc mặt hơi tái, ánh mắt hơi dại ra.
"Mã Siêu!"
Dương Thanh đi tới, gọi một tiếng.
Nghe thấy tiếng gọi của Dương Thanh, Mã Siêu mới nhìn sang, sắc mặt cực kì bình thản, như đang nhìn một người xa lạ, không nói một lời.
Dương Thanh nhíu mày, anh cảm thấy có chỗ nào đó không ổn.
Anh nhìn sang Phùng Giai Di, hỏi: "Sau khi tỉnh lại, cậu ấy vẫn luôn như thế này à?"
Phùng Giai Di gật đầu: "Hình như cậu ấy không nhận ra chúng ta".
Dương Thanh cũng có cảm giác như vậy, nhưng Đế Thiên cho anh viên thuốc kia, đã nói nó có thể trấn áp Thị Huyết Châu, vậy thì làm sao lại có vấn đề được?
Nếu Đế Thiên còn đang ở đây thì tốt quá rồi, nhìn vẻ mặt đờ đẫn của Mã Siêu, Dương Thanh càng thêm lo lắng.
"Anh đừng quá lo, dù sao trước đó cậu ấy mới bị Thị Huyết Châu cắn nuốt ý thức, hiện giờ trở nên như vậy cũng là bình thường, có lẽ cần điều dưỡng vài ngày là sẽ từ từ khôi phục thôi".
Phùng Giai Di trấn an.
Dương Thanh gật đầu: "Giờ chỉ còn cách đợi xem, bất kể thế nào, ít nhất cậu ấy cũng đã tỉnh lại, Thị Huyết Châu trong người cũng đã bị trấn áp xuống rồi".
Anh không biết Thị Huyết Châu có thể bị trấn áp bao lâu, nhưng anh biết, mình phải tìm cách nhanh chóng tu luyện tới Siêu Phàm Cửu Cảnh, bởi chỉ khi cảnh giới võ thuật của anh vượt trên Siêu Phàm Cửu Cảnh thì mới có tư cách tiến vào Đế Thôn.
Chỉ khi lấy được Đế Trượng mới có thể lấy được Thị Huyết Châu trong người Mã Siêu ra.
Bằng không, ai có thể biết Thị Huyết Châu kia khi nào sẽ lại bùng nổ một lần nữa, một khi nó thoát khỏi lực trấn áp và bùng nổ ra ngoài, chỉ e Mã Siêu sẽ rơi vào tình thế nguy hiểm đến tính mạng.
Mấy ngày sau đó, ba người vẫn ở lại trong một biệt thự khác ở gần đó, nhưng Mã Siêu vẫn chẳng có bất kì phản ứng nào, cả ngày đều ngồi ngây như phỗng trên sofa, không nói một lời.
Mỗi lần Dương Thanh hay Phùng Giai Di gọi anh ta, anh ta chỉ nhìn về phía họ, không có thêm phản ứng gì.
Điều này làm nỗi lo âu trong lòng Dương Thanh càng lúc càng lớn.
Phùng Giai Di lo lắng nói: "Anh Thanh, cậu ấy cứ thế này mãi, chúng ta phải làm sao đây? Sao tôi cứ có cảm giác cậu ấy đã đánh mất ý thức rồi?"
"Tôi từng nghe ông nội tôi nhắc tới, một khi có người đánh mất ý thức thì phải nhanh chóng tìm cách giúp người đó khôi phục trong thời gian ngắn nhất, bằng không, thời gian mất ý thức càng dài thì người đó càng gặp nhiều nguy hiểm, sau này còn muốn khôi phục ý thức sẽ khó hơn rất nhiều".
"Tôi thấy tình trạng của Mã Siêu bây giờ hẳn là đã mất ý thức, bằng không, sao lại không nhận ra chúng ta? Cậu ấy rơi vào tình trạng này đã ba ngày, chúng ta phải tìm cách giúp cậu ấy mau chóng khôi phục lại, nếu không thì sẽ nguy mất".
Sắc mặt Dương Thanh trở nên hết sức khó coi, rốt cuộc nên làm gì đây?
Đột nhiên anh hỏi: "Cô có biết biện pháp nào khôi phục được ý thức không?"
Phùng Giai Di thận trọng suy nghĩ một lát mới nói: "Tôi có nhớ ông nội tôi từng nói, ở Miêu Thành có một thảo dược tên là cỏ Hồi Hồn, những thần y có y thuật cực mạnh có thể dùng cỏ Hồi Hồn đánh thức người mất đi ý thức".
"Có điều, kĩ thuật sử dụng cỏ Hồi Hồn cực khó, cần có y thuật rất cao, chỉ có thần y chân chính mới có thể dùng cỏ Hồi Hồn giúp người đã đánh mất ý thức khôi phục lại".
Dương Thanh cau mày, cỏ Hồi Hồn chỉ có ở Miêu Thành, mà mấy hôm trước anh vừa mới giết chết Lưu lão quái, cao thủ của khu vực thứ chín trong Miêu Thành, nếu lúc này tới đó, có lẽ sẽ lọt vào sự truy sát của rất nhiều cao thủ ngay.
Ngay cả khi anh lấy được cỏ Hồi Hồn thì có thể làm được gì?
Phùng Giai Di cũng đã nói, chỉ có thần y chân chính mới có thể thông qua cỏ Hồi Hồn đánh thức người đã mất ý thức.
Anh biết tìm thần y chân chính ở đâu?
Không biết giờ Phùng Tiểu Uyển đang ở nơi nào, nếu có cô ấy ở đây, nhất định sẽ nói cho anh biết nên làm gì.
Phùng Giai Di trầm mặc một lát mới nói: "Chúng ta có thể chia nhau ra, anh đến Miêu Thành tìm kiếm cỏ Hồi Hồn, tôi sẽ cố gắng đi tìm Phùng Tiểu Uyển, đồng thời cũng đi tìm thần y khác. Nếu sau đó anh tìm được cỏ Hồi Hồn rồi mà tôi vẫn chưa tìm được Phùng Tiểu Uyển, chúng ta vẫn còn nhiều cơ hội khác, chỉ cần tìm được thật nhiều thần y, khả năng tìm được một người có thể đánh thức ý thức của anh họ sẽ rất cao".
Dương Thanh vội vàng đồng ý: "Được, vậy cứ quyết định thế đi, tôi tới Miêu Thành tìm cỏ Hồi Hồn, cô đi tìm Phùng Tiểu Uyển đồng thời tìm cả những vị thần y nổi tiếng trong cả nước, chỉ cần có thể giúp Mã Siêu tỉnh lại, dù bọn họ có yêu cầu gì, tôi đều có thể đồng ý".
Anh đã không có thời gian cân nhắc nhiều hơn, Mã Siêu đã rơi vào tình trạng đánh mất ý thức ba ngày trời, Phùng Giai Di vừa nói, Phùng Hoàng từng bảo rằng tốt nhất là tìm cách khôi phục ý thức cho người bệnh trong vòng nửa tháng, bằng không, dù sau đó thực sự có cách giúp người mất ý thức khôi phục lại thì cũng rất khó thực hiện.
Dương Thanh thu xếp ổn thỏa cho Mã Siêu xong bèn một mình rời khỏi Yến Đô, lên đường tới Miêu Thành.
Dù giờ đây Miêu Thành là một nơi cực kì nguy hiểm với anh, anh cũng phải đến đó một chuyến, nếu không sẽ khó lòng cứu được Mã Siêu.
Miêu Thành cách đây rất xa, Dương Thanh lên máy bay vào giữa trưa, mãi đến sáng sớm hôm sau, máy bay mới hạ cánh xuống sân bay quốc tế của Miêu Thành.
Chỉ có điều, vừa ra khỏi sân bay, Dương Thanh lập tức cảm nhận được có mấy hơi thở cực khủng bố đang bao vây lấy anh.