Sau khi giải quyết các tay súng, Dương Thanh mới bước tới bên Tần Đại Dũng, thận trọng đưa ông ấy xuống.
Anh kiểm tra qua, ông ấy vẫn còn sống, nhưng vì bị thương quá nặng nên đã hôn mê rồi.
"Giờ đến lượt mày!"
Sau khi chắc chắn rằng Tần Đại Dũng không quá đáng lo, Dương Thanh mới thở phào nhẹ nhõm, trong mắt lóe lên sát khí.
"Dương Thanh, đừng quên em vợ mày vẫn đang nằm trong tay người của tao, nếu mày dám làm gì tao, cô ta chỉ có một con đường chết".
Sau giây phút sững sờ ngắn ngủi, Vũ Văn Bân đã hoàn hồn, tuy anh ta cũng kinh hãi nhưng chưa đến mức không chấp nhận nổi mọi chuyện.
Trước khi Dương Thanh tới đây, Vũ Văn Cao Dương đã gọi cho anh ta, cố ý cảnh cáo anh ta rằng đừng nên động vào Dương Thanh, Dương Thanh không đơn giản như thế.
Vũ Văn Bân vốn xem thường, cứ tưởng Vũ Văn Cao Dương muốn bảo vệ Dương Thanh nên mới nói vậy.
Bây giờ anh ta mới hiểu, có lẽ Vũ Văn Cao Dương đã biết chuyện Dương Thanh không hề đơn giản từ lâu.
Nhưng anh ta cũng không nghe lời Vũ Văn Cao Dương, chỉ cần Dương Thanh chết, anh ta chính là đứa con duy nhất của Vũ Văn Cao Dương, vẫn có cơ hội giành lại vị trí người thừa kế gia tộc.
"Vũ Văn Bân, sao mày không nghĩ xem, rõ ràng tao có thực lực giải quyết hết đám người này, tại sao tao mãi không ra tay mà phải chờ tới hồi nãy chứ?"
Dương Thanh cười lạnh.
Vũ Văn Bân lập tức sững sờ, chợt nhớ ra, vừa nãy sau khi nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang vài lần rồi biến mất, Dương Thanh mới hành động.
Chẳng lẽ đó chính là tín hiệu à?
"Mày có ý gì?"
Vũ Văn Bân giận tái mặt.
"Mày thông minh thế mà cũng không nghĩ ra chắc?", Dương Thanh nói với vẻ hài hước.
Vũ Văn Bân luống cuống, vội lấy điện thoại ra gọi nhưng đối phương mãi vẫn không nghe, rốt cuộc anh ta cũng hiểu, có lẽ người của anh ta đã bị tiêu diệt rồi.
"Mày biết tao là ai không? Tao là người của cậu Bân trong gia tộc Vũ Văn thuộc tám nhà quyền thế ở Yến Đô, mày không mau thả tao đi à?"
"Bằng không, cậu Bân sẽ không tha cho mày đâu".
Đúng lúc này, dưới tầng nhốn nháo hẳn lên.
Ngay sau đó, một người trung niên kéo một người phụ nữ tới.
Đó chính là Tiền Bưu đang áp giải Châu Ngọc Thúy.
"Cậu Thanh!"
Tiền Bưu cung kính đứng sau lưng Dương Thanh.
Châu Ngọc Thúy vừa lên tầng đã nhìn thấy Dương Thanh, trên mặt lập tức tràn ngập vẻ căm hận. Bà ta nghiến răng nghiến lợi: "Dương Thanh, chắc mày không ngờ mày cũng có ngày hôm nay nhỉ?"
Bà ta chưa nhận ra tình cảnh bây giờ của mình, vẫn nghiến răng ken két: "Mày yên tâm, sau khi mày chết, cậu Bân sẽ giúp tao có được tất cả!"
"Về phần Tần Thanh Tâm và Tần Y, hai con ranh đó cũng sẽ trở thành đồ chơi cho cậu Bân".
"Còn tao sẽ có được biệt thự, xe xịn và cả tập đoàn Nhạn Thanh của mày, ha ha ha..."
Châu Ngọc Thúy điên cuồng cười với vẻ đắc ý.
Nhìn dáng vẻ đó của Châu Ngọc Thúy, Dương Thanh bỗng thấy hơi bi thương cho Tần Thanh Tâm và Tần Y.
Nhất là Tần Y, cô ta là con gái ruột của Châu Ngọc Thúy, nhưng Châu Ngọc Thúy vẫn có thể nói mấy câu trơ trẽn như vậy, thậm chí còn bắt tay với người ngoài để bắt cóc Tần Y.
Dùng mạng sống của con gái mình để đe dọa người khác, đúng là nực cười.
"Bốp!"
Vũ Văn Bân bỗng tát Châu Ngọc Thúy, hung tợn nói: "Người phụ nữ ngu ngốc này, bà câm miệng cho tôi!"
Lúc này, người của anh ta đã bị giải quyết hết, hơn nữa anh ta còn tận mắt chứng kiến sự đáng sợ của Dương Thanh, vốn đã cuống hết cả lên rồi, nhưng người phụ nữ ngu ngốc Châu Ngọc Thúy vẫn chưa nhận ra tình cảnh của mình.
Châu Ngọc Thúy bị đánh cho choáng váng, ngờ vực hỏi: "Cậu Bân, sao cậu lại đánh tôi thế? Dương Thanh đã rơi vào tay cậu, chẳng phải sống chết của nó chỉ phụ thuộc vào một câu nói của cậu thôi ư?"
Vũ Văn Bân không nhìn người phụ nữ ngu xuẩn này nữa mà căm hận nhìn Dương Thanh: "Dương Thanh, cho dù mày giết sạch người của tao thì sao nào? Tao là anh trai mày, mày có thể giết người khác chứ không được giết tao!"
Dương Thanh cười khẩy: "Mày có thể giết tao, tại sao tao không được giết mày? Logic của mày thú vị thật đấy".
Cho đến giờ phút này, Châu Ngọc Thúy mới nhận ra điều gì đó. Sau khi nhìn bảy, tám cái xác bên chân Vũ Văn Bân, kết hợp với cuộc trò chuyện giữa anh ta và Dương Thanh, bà ta chỉ thấy người mềm nhũn, ngồi bệt xuống đất.