Từ sau khi biết Hà Chí đã sai khiến ba gia tộc đi đối phó nhà họ Cố, còn bị Dương Thanh bắt gặp, lão ta nhận ra nhà họ Hà sắp lụn bại rồi.
Không ngờ trong tình huống này, Khương Kiếm - người thừa kế nhà họ Khương, thế gia hàng đầu Hạ Giới giới Cổ Võ lại tới.
Tuy hồi trước cũng có người của thế gia Cổ Võ đến nhà họ Hà, nhưng lần này thì khác, người tới lần này thực sự thuộc trung tâm quyền lực của thế gia Cổ Võ.
Khương Kiếm nhíu mày, ông ta chưa nói gì, một lão già phía sau ông ta đã quát: “Ông to gan thật, dám bàn điều kiện với cậu Khương, ông chán sống à?”
Sau khi lão ta dứt lời, khí thế đáng sợ cũng bao trùm nhà họ Hà.
Người nhà họ Hà không ngừng run rẩy, họ không thể chịu nổi khí thế đáng sợ như thế.
Hà Hồng Viễn cũng cảm thấy ngạt thở, khiến lão ta chỉ muốn quỳ xuống cầu xin.
Khương Kiếm khoát tay, lão già kia mới thu hồi khí thế, lúc này Hà Hồng Viễn mới cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.
Khương Kiếm lạnh lùng nhìn Hà Hồng Viễn: “Chủ gia tộc họ Hà, ông nghĩ ông có tư cách bàn điều kiện với tôi à?”
Hà Hồng Viễn vội nói: “Cậu Khương, cậu đừng hiểu lầm, sao tôi dám bàn điều kiện với cậu chứ? Chúng tôi rất sẵn lòng trở thành thế lực phụ thuộc nhà họ Khương. Có điều...”
Nói đến đây, lão ta bỗng ngừng lại, muốn nói rồi lại thôi.
Khương Kiếm hừ lạnh, nói: “Đừng giở trò trước mặt tôi, nếu còn tái phạm, giết không tha!”
Hà Hồng Viễn rùng mình, không ngờ suy nghĩ của mình lại bị nhìn thấu, lão ta không dám giấu giếm, vội nói: “Cậu Khương, chắc cậu cũng biết tứ trưởng lão của hội trưởng lão nhỉ, giờ hắn đang ở Trung Châu”.
“Không giấu gì cậu, nhà họ Hà đã đắc tội tứ trưởng lão, có lẽ không lâu nữa, tứ trưởng lão sẽ ra tay với nhà họ Hà”.
“Tôi không đòi hỏi gì nhiều, chỉ mong cậu Khương có thể hỗ trợ nhà họ Hà đôi chút khi tứ trưởng lão đối phó nhà họ Hà thôi”.
“Đương nhiên, cho dù cậu Khương không đồng ý đắc tội với tứ trưởng lão vì nhà họ Hà, tôi cũng hiểu thôi, tôi vẫn sẽ dẫn dắt nhà họ Hà phục tùng nhà họ Khương”.
Khương Kiếm nhíu mày, sao ông ta lại không nhận ra ý của Hà Hồng Viễn chứ?
Khương Kiếm lạnh lùng nói: “Ông yên tâm, nếu tôi đã bảo nhà họ Hà phục tùng nhà họ Khương thì đương nhiên tôi phải bảo vệ nhà họ Hà, cho dù đối phương là tứ trưởng lão thì sao? Chẳng lẽ cậu ta dám ra tay với người thừa kế nhà họ Khương là tôi à?”
Nghe thấy thế, Hà Hồng Viễn lập tức mừng rỡ, kích động nói: “Cảm ơn cậu Khương! Kể từ hôm nay, nhà họ Hà sẽ nghe lệnh cậu Khương ạ!”
Mười hai cao thủ nhà họ Khương nhanh chóng tiến vào nhà họ Hà.
Hà Hồng Viễn ra lệnh cho các chi của nhà họ Hà cử người đẹp đến hầu hạ cao thủ nhà họ Khương.
Trước chuyện này, chẳng những người nhà họ Hà không thấy xấu hổ mà còn vô cùng vui mừng, thậm chí còn hy vọng con gái của chi mình sẽ được cao thủ nhà họ Khương ưu ái.
Mười hai người này đều là cao thủ Thiên Cảnh hàng thật giá thật, phải biết rằng bây giờ ở thế tục, vẫn chưa có nhiều người đột phá Thiên Cảnh.
Nếu nhà họ Hà có một cao thủ Thiên Cảnh, địa vị của nhà họ Hà ở Trung Châu sẽ bền vững thêm mười năm!
“Bố, cậu Khương không hài lòng với người đẹp mà chúng ta sắp xếp, nên làm gì đây? Hay con ra ngoài tìm mấy người ạ?”
Hà Chí đến gặp Hà Hồng Viễn, lo lắng nói.
Những cao thủ khác đều rất hài lòng với người đẹp mà nhà họ Hà sắp xếp, chỉ mình Khương Kiếm vẫn giữ thái độ không gần phụ nữ, khiến Hà Chí vô cùng sợ hãi.
Hà Hồng Viễn nhíu mày, lạnh lùng nói: “Chắc chắn cậu Khương thấy những người mà con sắp xếp không ra gì nên mới thờ ơ”.
“Ta đã bảo con rồi, nếu muốn con gái nhà họ Hà được coi trọng thì phải bảo chúng nó giữ cơ thể trong trắng, một khi có cơ hội, chúng nó sẽ một bước lên trời ngay, giờ thì hay rồi, ai cũng có cơ thể tàn tạ, người thừa kế của gia tộc Cổ Võ họ Khương coi trọng chúng nó mới lạ đấy”.
Hà Chí cúi đầu, vội nói: “Bố nói đúng ạ! Nhưng chuyện đã tới nước này rồi, giờ chúng ta phải mau chóng nghĩ cách ứng phó thôi! Cũng không thể để cậu Khương không có ai hầu hạ chứ?”
Nói đến đây, mắt ông ta bỗng sáng lên, ông ta vui mừng nói: “Bố, con tìm được người hầu hạ phù hợp cho cậu Khương rồi!”
Hà Hồng Viễn hỏi: “Ai?”
“Hạ Hà ạ!”
Hà Chí kích động nói: “Hồi trước, khi đón Hạ Hà về, con đã điều tra rõ, nó chưa từng hẹn hò, chắc chắn vẫn còn trong trắng”.
“Hơn nữa nó là người đẹp nhất nhà họ Hà, chỉ cần nó ra mặt, chắc chắn cậu Khương sẽ không từ chối đâu, không chừng cậu Khương còn vui hơn, thưởng lớn cho chúng ta nữa”.
Hà Hồng Viễn nhíu mày, trầm giọng nói: “Hạ Hà có quan hệ không bình thường với Dương Thanh, nếu chúng ta cho nó đi hầu hạ cậu Khương, Dương Thanh mà biết thì chắc chắn sẽ không bỏ qua đâu”.
Trong mắt Hà Chí lóe lên vẻ tàn nhẫn, ông ta nghiến răng: “Bố, bố nghĩ xem vì ai mà nhà họ Hà rơi vào tình cảnh này?”
“Chính vì tứ trưởng lão thích lo chuyện bao đồng đó, nếu không do hắn, sao những gia tộc thân thiết với chúng ta lại phản bội chúng ta?”
“Nếu không do hắn, nhà họ Cố sẽ không thể đạt được quyền đại lý đan dược, cũng không có tư cách thay thế nhà họ Hà”.
“Nếu đã vậy, sao chúng ta phải sợ hắn chứ?”
“Giờ nhà họ Hà đã phục tùng gia tộc Cổ Võ họ Khương, người thừa kế nhà họ Khương là Khương Kiếm cũng đang ở đây, Dương Thanh không làm gì được nhà họ Hà”.
Nghe thấy Hà Chí nói thế, Hà Hồng Viễn nhíu chặt mày hơn, trầm giọng nói: “Con đang đánh cược bằng cả tương lai của nhà họ Hà đấy, một khi thua, nhà họ Hà sẽ gặp kết cục rất thê thảm”.
Hà Chí ngạo nghễ nói: “Bố, kiểu gì cũng thắng thôi, sao có thể gọi là đánh cược được? Hồi trước Dương Thanh ỷ vào thân phận tứ trưởng lão để ra tay với cao thủ của thế gia Cổ Võ, nhưng không có nghĩa là hắn dám ra tay với người thừa kế của thế gia Cổ Võ”.
“Khương Kiếm là người thừa kế tương lai của nhà họ Khương, nếu Dương Thanh dám động vào Khương Kiếm, chắc chắn nhà họ Khương sẽ không bỏ qua cho hắn”.
“Đã vậy thì sao chúng ta phải sợ?”
“Chẳng những chúng ta cho Hạ Hà đi hầu hạ cậu Khương mà còn phải tiết lộ tin tức này, cố tình để Dương Thanh biết”.
Hà Hồng Viễn nhíu mày, lạnh lùng nói: “Con định khiêu khích Dương Thanh à, nếu chọc giận hắn, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng!”
Hà Chí cười nói: “Bố, đúng là con muốn chọc giận hắn, phải chọc giận hắn thì hắn mới dám đến nhà họ Hà chịu chết, nhà họ Khương cử tận mười hai cao thủ Thiên Cảnh đi theo người thừa kế nhà họ Khương, chắc chắn thực lực của họ sẽ rất mạnh”.
Hà Hồng Viễn lập tức im lặng, không thể không thừa nhận, phân tích của Hà Chí rất có lý, hơn nữa lão ta cũng đồng ý với những gì Hà Chí nói.
Nhưng lão ta vẫn thấy quá mạo hiểm, nhát kiếm chém trời của Dương Thanh hôm đó khiến lão ta vô cùng e dè.
Khương Kiếm có thể ngăn cản Dương Thanh thật ư?
Sau khi suy tư một lúc lâu, đôi mắt nhắm chặt của Hà Hồng Viễn chậm rãi mở ra, lão ta nhìn về phía Hà Chí: “Vậy chúng ta sẽ điên cuồng một lần, cược rằng Dương Thanh sẽ chết dưới tay Khương Kiếm!”