“Về nhanh thế à?”
Thấy Dương Thanh và Phùng Tiểu Uyển quay về, lão Cửu hơi bất ngờ.
Dương Thanh gật đầu, kể lại cuộc nói chuyện với Mục thành chủ.
Sau khi nghe anh nói xong, Hoài Lam nói: “Xem ra Mục thành chủ đã có cách đối phó với sự hợp sức của Dược Vương và thành chủ Hoài Thành, anh cũng đã nhắc đến việc Tiểu Uyển có thể giúp cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh tăng thực lực lên một cảnh giới, nhưng ông ta vẫn không muốn Tiểu Uyển châm cứu cho kiếm khách Ảnh Tử”.
Dương Thanh gật đầu: “Nhưng điều khiến tôi khó hiểu chính là cho dù chân Mục thành chủ khỏi hẳn thì cũng chỉ miễn cưỡng áp đảo thành chủ Hoài Thành mà thôi, nếu Dược Vương đi cùng thành chủ Hoài Thành, chỉ mình ông ta đối phó kiểu gì chứ?”
Hoài Lam nói: “Chắc thực lực của kiếm khách Ảnh Tử không chỉ đơn giản như bề ngoài, ông ta vốn là cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ, đương nhiên đây cũng chỉ là lời đồn, về việc rốt cuộc ông ta đã đạt đến cấp bậc gì, có lẽ chỉ kiếm khách Ảnh Tử và Mục thành chủ biết”.
“Cứ cho là kiếm khách Ảnh Tử có thực lực Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ, cộng thêm linh kiếm trong tay ông ta, chắc ông ta cũng phát huy được thực lực ngang với Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ”.
“Nếu Mục thành chủ không chuẩn bị thêm gì khác, vậy ít nhất thực lực của kiếm khách Ảnh Tử đã đạt đến Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ, chỉ như thế, ông ta mới có thể phát huy thực lực ngang với Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong khi dùng linh kiếm”.
Lão Cửu cũng gật nhẹ đầu, mở miệng nói: “Chắc kiếm khách Ảnh Tử đã đạt đến Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ, trước đó tôi đã cảm nhận được khí thế rất mạnh từ người ông ta, cảm giác đó như khi đối mặt với thành chủ Hoài Thành và Mục thành chủ ấy”.
Dương Thanh nghiêm nghị nói: “Cho dù thế nào, việc chúng ta phải làm bây giờ cũng là sẵn sàng chạy trối chết bất cứ lúc nào. Một khi Mục thành chủ không chịu được áp lực từ phủ Hoài Thành nữa, chúng ta phải nghĩ cách rời đi”.
Lão Cửu nhìn ba người, nghiêm nghị nói: “Dương Thanh nói không sai, nếu tình huống không ổn, Tiểu Uyển cứ châm cứu cho tôi bằng cách châm cứu kia, tôi sẽ liều mạng ngăn kẻ đuổi giết, cố gắng giành thêm thời gian chạy trốn cho mọi người”.
“Ông Cửu!”
Hoài Lam và Phùng Tiểu Uyển đều có vẻ xúc động.
Dương Thanh cũng nhìn về phía lão Cửu bằng đôi mắt đỏ hoe, trong chuyến đi tới Hoài Thành lần này, lão Cửu đã giúp anh quá nhiều, nếu không có lão Cửu, anh đã chết ở Hoài Thành từ lâu.
Lão Cửu lần lượt nhìn từng người, cuối cùng nhìn về phía Dương Thanh, mở miệng nói: “Dương Thanh, cậu cũng là một cao thủ võ thuật, đừng mềm lòng. Nếu chúng ta rơi vào bước đường cùng thật, cậu phải nghĩ cách dẫn Tiểu Uyển và Lam đi, rõ chưa?”
“Một người chết vẫn đỡ hơn bốn người, đúng chứ?”
“Hơn nữa, có lẽ lần này chúng ta sẽ phải đối mặt với cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh, với thực lực Siêu Phàm Thất Cảnh đỉnh phong của cậu, cậu vốn không phải đối thủ của cao thủ Siêu Phàm Thất Cảnh, cho dù ở lại thì cũng chỉ còn con đường chết”.
“Nhưng nếu cậu có thể sống sót rời đi, cho dù tôi chết, với thiên phú võ thuật của cậu, một ngày nào đó, cậu cũng sẽ bước vào Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong, thậm chí vượt xa Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong, lúc đấy cậu báo thù cho tôi không tốt hơn à?”
Dương Thanh nhìn ông lão nghiêm túc trước mặt, mắt đỏ hoe. Anh nhìn chằm chằm vào lão Cửu một lúc lâu rồi mới nặng nề gật đầu: “Nếu đến lúc đó thật, tôi sẽ dẫn Tiểu Uyển và Lam đi!”
Lão Cửu mỉm cười, gật nhẹ đầu: “Được!”
Hoài Lam và Phùng Tiểu Uyển cũng có vẻ bi thương, mắt chan chứa nước mắt.
Thấy tâm trạng của ai cũng sa sút, lão Cửu mỉm cười: “Được rồi, chẳng phải vẫn còn cao thủ Mục phủ gánh vác ư? Chắc chắn Mục thành chủ đã chuẩn bị rồi, chúng ta sẽ ổn”.
Hôm nay, sau bao nhiêu ngày, lần đầu tiên Dương Thanh thấy lão Cửu cười nhiều như thế.
Hoài Lam chợt hỏi: “Ông Cửu, ông có cháu gái không?”
Lão Cửu thoáng sững sờ rồi lắc đầu với vẻ cay đắng: “Tôi không biết!”
Hoài Lam kinh ngạc nói: “Ông không biết? Tại sao ông lại không biết mình có cháu gái không?”
Lão Cửu nói: “Bốn mươi năm trước, một đám cao thủ có thân phận không rõ đã tới tàn sát thôn tôi, vào hôm đó, trong thôn có rất nhiều người chết, cũng có một số người biến mất, khi tôi về thôn, vợ con tôi đã không còn ở đó nữa rồi”.
Chỉ một câu nói đơn giản đã khiến đám người Dương Thanh cảm nhận được bầu không khí hết sức bi thương.
Hoài Lam hỏi: “Chẳng lẽ đến giờ, ông vẫn chưa điều tra được tin tức về vợ con à?”
Dù gì lão Cửu cũng là người bên cạnh Miêu thành chủ, có thân phận không tầm thường, nếu ông lão muốn tìm người thì chắc cũng không quá khó.
Hình như nỗi buồn của lão Cửu cũng bị khơi dậy, ông lão lắc đầu với đôi mắt đỏ hoe: “Có quá ít manh mối, không điều tra được. Bao năm qua, tôi vẫn luôn tìm, cũng thấy một số manh mối, nhưng không ăn thua”.
“Nếu năm đó thi thể của họ xuất hiện ở thôn thì cũng tốt, ít nhất tôi sẽ hết hy vọng, nhưng trong thôn không hề có thi thể của họ, tôi cũng không biết rốt cuộc họ còn sống không, đó mới là sự tra tấn lớn nhất”.
Hoài Lam nói với đôi mắt đỏ hoe: “Ông Cửu, nếu ông đồng ý, sau này cháu sẽ là cháu gái ông! Sau khi bình an rời khỏi đây, cháu sẽ phụng dưỡng ông!”
Nước mắt của Phùng Tiểu Uyển cũng sắp rơi, hình như cô ta cũng nhớ đến ông mình. Cô ta lau nước mắt, nhìn về phía lão Cửu: “Chỉ cần ông không chê, cháu cũng là cháu gái ông! Sau này cháu và chị Lam sẽ phụng dưỡng ông ạ!”
Nghe thấy Hoài Lam và Phùng Tiểu Uyển nói thế, lão Cửu mỉm cười vui mừng, gật đầu: “Ông vui còn không kịp, sao lại không đồng ý chứ?”
“Ông!”
“Ông!”
Thấy lão Cửu đồng ý, Phùng Tiểu Uyển và Hoài Lam thi nhau gọi.
“Ài! Cháu gái ngoan của ông! Ha ha ha ha…”
Trong phòng tràn ngập tiếng cười của lão Cửu.
Dương Thanh nhìn dáng vẻ vui mừng của lão Cửu, thầm mừng cho ông lão, cũng thề sau khi trở về, anh sẽ nghĩ cách giúp lão Cửu tìm kiếm người thân.
Từng giây từng phút trôi đi, bốn người ở chung với nhau, cảm thấy hết sức giày vò.
Dược Vương sắp tới Mục phủ, chẳng biết Mục phủ có chống đỡ nổi không.
Điều khiến người ta lo lắng nhất chính là phía sau Dược Vương còn có thành chủ Hoài Thành với thực lực mạnh mẽ.
Bây giờ, biến số lớn nhất chính là thành chủ Hoài Thành.
Trong phòng Mục thành chủ.
Mục thành chủ nói với Mục Hoa bên cạnh: “Chuẩn bị xong hết chưa?”
Mục Hoa gật đầu: “Tất cả đã sẵn sàng rồi ạ!”
Mục thành chủ gật đầu: “Được rồi, ông ra ngoài trước đi!”
“Vâng!”
Mục Hoa quay người rời đi.
Trong phòng chỉ còn Mục thành chủ và kiếm khách Ảnh Tử.
Mục thành chủ nhìn về phía kiếm khách Ảnh Tử, nghiêm nghị nói: “Ông chắc chắn muốn đột phá vào lúc này à? Ông phải hiểu với cảnh giới bây giờ của ông, việc đó cũng không ổn, nếu cố đột phá thì có lẽ sẽ gặp nguy hiểm rất lớn”.
Kiếm khách Ảnh Tử bỗng cười sang sảng: “Thành chủ cứ yên tâm, nếu tôi đã dám đột phá lúc này, đương nhiên cũng nắm chắc, hơn nữa tôi đã chần chừ ở Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ quá lâu, đến lúc bước về phía trước một bước rồi”.
Không ai ngờ cảnh giới võ thuật của kiếm khách Ảnh Tử cũng không phải Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ như lời đồn, mà là Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ.