Mục lục
Chiến Thần Ở Rể - Vạn Thế Chiến Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sắc đỏ trong đôi mắt Dương Thanh càng lúc càng đậm, một khí thế càng cuồng bạo tràn ra từ trên người anh.

Cái chết của lão Cửu đã khiến sự phẫn nộ của anh vọt đến đỉnh điểm.

Huyết mạch cuồng hóa trong cơ thể anh như đang sôi trào, điên cuồng cuộn chảy trong huyết quản, khí thế cuồng bạo không ngừng bùng nổ.

"Mau giết nó ngay!"

Có kẻ nào đó gầm lên, dẫn theo vài tên cao thủ cùng vọt về phía Dương Thanh.

"Cút!"

Dương Thanh nổi giận gầm rú, ném văng con dao găm linh khí trong tay ra ngoài.

"Phập phập phập!"

Con dao găm xẹt thành một đường vòng cung trong không trung, lướt tới cướp đi sinh mạng ba gã cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh, rồi lại quay về tay Dương Thanh hệt như một vật sống.

Vào thời điểm này, trông Dương Thanh đáng sợ tột cùng, thật chẳng khác nào một sát thần.

"Sợ là thực lực của cậu ta đã đạt tới Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ rồi".

Một cao thủ của phủ Hoài Thành nói, sắc mặt vô cùng khó coi.

Lúc này hẳn chỉ cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ và đỉnh phong mới có năng lực giết được Dương Thanh.

Có điều, bên phía phủ Hoài Thành, chỉ có mình thành chủ Hoài Thành là cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong, cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ cũng chỉ có một tên, lúc này còn đang bị vài cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ của Mục phủ bao vây, không cách nào thoát khỏi vòng vây được.

Thành chủ Hoài Thành đang bị Mục thành chủ chặn lại, vì thế, trong đám cao thủ còn lại của phủ Hoài Thành, có lẽ đã không còn ai có thể ngăn trở được Dương Thanh.

Dương Thanh lao thẳng về phía lão Cửu, toàn thân anh đã nhuộm đỏ máu tươi, có máu của chính anh, cũng có của kẻ địch.

"Ông Cửu!"

Anh ôm lấy lão Cửu, một dòng lệ đỏ máu từ từ chảy ra từ đôi mắt đỏ ngầu.

Lão Cửu chỉ còn lại chút hơi sức cuối cùng, thấy Dương Thanh áy náy và đau khổ đến thế, gương mặt ông lão lại thoáng nở một nụ cười xán lạn, yếu ớt nói: "Xin lỗi, tôi đã tận lực rồi! Nếu cậu có thể sống sót rời khỏi nơi này, hi vọng có một ngày, cậu có thể thay tôi tìm được vợ con tôi, nói cho bọn họ biết tôi vẫn luôn đi tìm bọn họ".

Nói xong, ông lão vươn bàn tay run run lấy ra nửa miếng mặt dây chuyền nhét vào tay Dương Thanh: "Một nửa mặt dây chuyền còn lại do vợ tôi giữ".

Nói đến đây, miệng ông lão hộc từng ngụm máu tươi, hơi thở trên người ngày càng yếu đi.

Cảm nhận được sinh mệnh của ông lão đang nhanh chóng trôi đi, Dương Thanh luống cuống hét lớn: "Ông Cửu, đừng chết, tôi xin ông đừng chết, ông còn chưa tìm được vợ con mình mà, sao có thể chết được? Cầu xin ông đừng chết!"

Lão Cửu lại run rẩy vươn tay, muốn chạm lên đầu Dương Thanh, chỉ tiếc, ông lão sắp chết rồi, toàn thân không còn chút sức lực nào, không sao chạm tới đầu Dương Thanh.

Dương Thanh vội vàng nắm tay lão Cửu đặt lên đầu mình, anh có thể nhìn ra trong đáy mắt ông lão chất chứa đầy lưu luyến dành cho mình, ánh mắt ông lão nhìn anh như nhìn cháu trai mình vậy.

"Ông nội, cháu xin ông đừng chết, sau này ông chính là ông nội của cháu, cầu xin ông đừng chết mà! Ông ơi!"

Dương Thanh gào thét đau đớn, nỗi bi thương khiến trái tim anh như vỡ vụn.

Nghe thấy Dương Thanh hô một tiếng "ông nội", khóe mắt lão Cửu chợt trào lệ, bàn tay đang đặt trên đầu Dương Thanh trượt xuống, mí mắt chậm rãi nhắm lại.

"Ông ơi!"

Mặt Dương Thanh đã ướt lệ đỏ như máu, khe khẽ gọi.

Nhưng mặc anh kêu gọi đau xót thế nào, vẫn không thể nhận được bất cứ lời hồi phục nào, lão Cửu, đã đi rồi!

Mục thành chủ nhìn về phía Dương Thanh, khẽ thở dài, tuy ông lão không biết Dương Thanh và lão Cửu có quan hệ thân cận cỡ nào nhưng từ phản ứng của anh lúc này cũng có thể đoán được, đối với Dương Thanh, lão Cửu có vai trò quan trọng ra sao.

"Ông ơi!"

Dương Thanh ôm thi thể lão Cửu, ngửa mặt lên trời, gào rống.

Tiếng gào rống vừa thoát ra, một hơi thở vô cùng khủng bố chợt bùng nổ từ trên người anh.

Mái tóc ngắn của Dương Thanh đột nhiên mọc dài ra nhanh chóng, mãi đến khi tăng thêm chừng chục centimet mới dừng lại.

"Uỳnh" một tiếng, quần áo trên người Dương Thanh nổ bung, để lộ làn da màu đồng, trên da anh hiện đầy những hoa văn kì quái màu đen.

Lúc này, hơi thở trên người anh đã trở nên khủng bố tột cùng.

Ngay cả thành chủ Hoài Thành và Mục thành chủ cũng cảm nhận được một sự kiêng kị từ sâu trong linh hồn khi hơi thở của anh lan tới.

"Sao, sao lại thế được?"

Thành chủ Hoài Thành trợn mắt nhìn, vẻ mặt không sao tin nổi.

Dương Thanh chỉ mới đột phá tới Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ chưa được bao lâu, ngay trước đó bộc phát ra thực lực sánh ngang với cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh sơ kỳ cũng đã khiến người khác chấn kinh.

Nhưng lúc này, hơi thở trên người Dương Thanh đã mạnh đến biến thái, chỉ e đã đạt tới cảnh giới Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ rồi.

Ngay cả những cao thủ võ thuật cấp bậc cực cao như thành chủ Hoài Thành và Mục thành chủ cũng chưa từng nghe nói có người nào có thể từ cảnh giới Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ lại có thể bộc phát thực lực ngang với cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ như thế.

Đây quả thực là một sự kiện không thể xảy ra!

Nhưng hiện giờ, sự kiện ấy lại đang diễn ra ngay trước mắt bọn họ, không khó đoán được những vị cao thủ hàng đầu này đang khiếp sợ cỡ nào.

Đám cao thủ của phủ Hoài Thành đều vô cùng sợ hãi, sắc mặt cực kì khó coi.

"Các người, đều đáng chết!"

Dương Thanh bỗng quay người lại, nhìn về phía hai tên cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ vừa liên hợp với nhau giết chết lão Cửu, giọng như rít qua kẽ răng.

"Lùi lại!"

Hai tên cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ kia lập tức cảm nhận được khí thế đáng sợ của Dương Thanh, không chút do dự lùi ngay lại.

"Uỳnh!"

Mặt đất dưới chân Dương Thanh vỡ vụn trong giây lát, bóng anh biến mất khỏi vị trí cũ.

"Phụt!"

"Phụt!"

Khi anh xuất hiện lại lần nữa, trên cổ hai tên cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ kia đã thêm một vết máu.

Hai người bịt chặt cổ mình, nhưng không cách nào ngăn cản dòng máu tươi phun trào.

Hai thân người chậm rãi ngã xuống vũng máu, co quắp vài cái rồi ngưng hẳn, chết không nhắm mắt, mãi đến lúc chết, ánh mắt vẫn tràn ngập sợ hãi và tuyệt vọng.

Sắc mặt thành chủ Hoài Thành đã âm trầm cực điểm, thực lực mà Dương Thanh vừa thể hiện ra thật quá đáng sợ, vốn chỉ có cảnh giới Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ mà thực lực đã có thể mạnh đến thế này, nếu đợi Dương Thanh bước vào Siêu Phàm Cửu Cảnh, một khi tung hết thủ đoạn trong tay, liệu còn ai có thể là đối thủ của người này?

Ngay cả lão ta có lẽ cũng không phải là đối thủ của Dương Thanh nữa.

Nghĩ đến đây, ý niệm giết chết Dương Thanh càng lúc càng thêm sâu đậm, lão ta hạ quyết tâm, hôm nay Dương Thanh nhất định phải chết!

Thành chủ Hoài Thành bỗng quay sang nhìn Mục thành chủ, nói: "Mục thành chủ, hôm nay dẫn người tới tấn công Mục phủ là lỗi của tôi, tôi sẽ bồi thường cho Mục phủ, thù này của chúng ta coi như xóa bỏ, thế nào?"

Mục thành chủ cười lạnh một tiếng: "Nếu tôi không đoán sai, có phải tiếp đó ông định nói, ông muốn tôi từ bỏ bảo vệ Dương Thanh, đúng không?"

Thành chủ Hoài Thành không đáp, chỉ nhìn chằm chằm Mục thành chủ, khí thế võ thuật cực kì hùng mạnh trên người dần tràn ra.

Mục thành chủ không chịu yếu thế, cũng thả khí thế võ thuật của mình ra.

Nếu là trước đó, có lẽ ông lão đã đồng ý với thành chủ Hoài Thành, tạm bỏ qua thù hận.

Nhưng hiện tại, sau khi lão Cửu dùng Thú Hóa Đan, Dương Thanh bùng nổ sức chiến đấu, giết rất nhiều cao thủ của phủ Hoài Thành, áp lực đè lên cao thủ bên phía Mục phủ đã giảm đi rất nhiều, lúc này chính là cơ hội tiêu diệt và làm suy giảm thực lực của phủ Hoài Thành, giữa hai phủ đã chất chồng ân oán bao lâu nay, làm sao Mục thành chủ có thể bỏ qua cơ hội này?

Mục thành chủ không đáp thẳng, mà thành chủ Hoài Thành cũng không hỏi lại, nhưng lão ta đã hiểu câu trả lời của Mục thành chủ là thế nào.

"Nếu đã thế, hôm nay chúng ta quyết chiến đi!"

Thành chủ Hoài Thành bỗng lên tiếng, ngay khi dứt lời, một hơi thở vô cùng mạnh mẽ đã bùng nổ từ trên người lão ta.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK