Hầu như ai ở Yến Đô cũng biết tới tập đoàn Nhạn Thanh nhưng rất ít người biết chủ tịch của tập đoàn này là ai.
Lúc này Dương Thanh đột nhiên xuất hiện tự xưng là chủ tịch tập đoàn Nhạn Thanh khiến chủ tịch Kim và bạn sửng sốt.
“Ha ha ha ha…”
Hai người im lặng rồi cùng cười phá lên.
“Buồn cười chết mất. Một thằng nhóc ranh cũng dám nhận là chủ tịch tập đoàn Nhạn Thanh sao?”
Chủ tịch Kim cười lớn nói: “Nếu cậu là chủ tịch tập đoàn Nhạn Thanh, ông đây chính là chủ của tám gia tộc đứng đầu Yến Đô”.
Người trung niên nằm trên giường massage cũng cười nói: “Ranh con, nếu cậu tới làm trò thì khỏi đi, tranh thủ lúc chúng tôi còn hiền, mau cút đi!”
Hai người họ không thèm coi Dương Thanh ra gì, bởi vì trông anh còn quá trẻ.
Từ rất nhiều năm về trước tập đoàn Nhạn Thanh đã tiến vào top 500 công ty lớn nhất thế giới, sao lại có thể nằm trong tay một chàng trai trẻ được?
Dương Thanh cũng không tức giận, chỉ cười nhạt một tiếng: “Chủ tịch Kim, tôi rất muốn biết rốt cuộc nhà họ Tiết đã cho ông bao nhiêu lợi ích để ông từ bỏ đối tác lớn như tập đoàn Nhạn Thanh?”
Ầm!
Nghe thấy thế chủ tịch Kim lập tức hoảng hốt, không dám tin vào tai mình.
Người nằm trên giường massage cũng kinh hãi ngồi dậy.
Chủ tịch Kim là người kinh sợ nhất.
Bởi vì nhà họ Tiết đã cảnh cáo không được để lộ quan hệ của mình với bọn họ ra ngoài.
Đến cả bạn tốt nhất của ông ta là Lưu Long cũng không biết, vậy mà Dương Thanh lại biết được.
Lưu Long chính là người trung niên trên giường massage, trông thấy vẻ mặt của chủ tịch Kim liền biết Dương Thanh nói đúng.
“Ranh con, cậu đừng nói lung tung! Hủy hợp đồng với tập đoàn Nhạn Thanh là do tôi tự quyết định, không liên quan đến bất cứ ai khác”.
Chủ tịch Kim vội vàng phủ nhận.
Dương Thanh cười lạnh nói: “Ông không muốn thừa nhận cũng không sao. Tôi tới tìm ông chỉ vì một chuyện”.
“Chuyện gì?”, chủ tịch Kim vô thức hỏi.
Dương Thanh nhếch khóe môi cười châm chọc: “Thu mua công ty vật liệu xây dựng Chấn Long!”
Cả chủ tịch Kim và Lưu Long đều sợ ngây người.
Một lúc lâu sau, chủ tịch Kim mới lấy lại tinh thần, lạnh giọng hỏi: “Rốt cuộc cậu là ai? Cậu có chắc không phải đang nói đùa hay không?”
“Ông trông tôi có giống đang nói đùa không?”, Dương Thanh cười híp mắt hỏi.
Không biết tại sao chủ tịch Kim và Lưu Long cứ cảm thấy nụ cười của Dương Thanh rất rùng rợn.
“Cút!”
Chủ tịch Kim nổi giận quát: “Lúc ông đây sáng lập công ty Chấn Long, con mẹ nó cậu còn chưa sinh ra đấy! Cậu xứng thu mua công ty của ông đây sao?”
“Một trăm tỷ!”
Dương Thanh hào phóng nói.
Sắc mặt chủ tịch Kim lập tức trở nên âm trầm. Giá thị trường của công ty vật liệu xây dựng Chấn Long đã đạt tới ba trăm tỷ. Vậy mà Dương Thanh muốn dùng một trăm tỷ để thu mua công ty của ông ta.
“Tôi cho cậu cơ hội xin lỗi, nếu không tôi sẽ khiến cậu phải hối hận vì đã được sinh ra!”
Chủ tịch Kim lạnh giọng uy hiếp.
Dương Thanh bình thản lên tiếng: “Tám mươi tỷ!”
Chủ tịch Kim và Lưu Long nhìn anh như đang nhìn kẻ ngốc.
“Con mẹ nó cậu bị điên à? Cậu là con cái nhà ai? Mau gọi điện cho bố cậu tới đón đi”.
Lưu Long giễu cợt.
Chủ tịch Kim cũng sa sầm mặt nói: “Trong vòng mười giây lập tức cút đi cho tôi!”
Dương Thanh lại nói tiếp: “Năm mươi tỷ!”
Bấy giờ, chủ tịch Kim hoàn toàn bị chọc giận, rút một khẩu súng lục từ trong khăn tắm chĩa thẳng vào đầu anh: “Cậu muốn chết hả?”
Thấy ông ta rút súng, Dương Thanh vẫn chẳng mảy may sợ hãi, ánh mắt dần trở nên nghiêm túc.
“Xem ra chủ tịch Kim thật sự không muốn cho tôi thu mua công ty vật liệu xây dựng Chấn Long. Vậy thì tôi đành phải chờ đến khi giá thị trường của công ty ông sụt giảm lại tới bàn chuyện tiếp”.
Dứt lời, Dương Thanh quay lưng ra ngoài.
“Một thằng ngu cũng dám đùa cợt với tao? Mày có tư cách sao?”
Thấy Dương Thanh định rời đi, chủ tịch Kim lại tưởng anh sợ, lạnh giọng mắng.
Rồi lấy một điếu thuốc nhét vào miệng.
“Két!”
Họng súng của ông ta đột nhiên bật ra một ngọn lửa đốt cháy đầu thuốc.
Ngay sau đó lại có một người xông vào hoảng sợ báo cáo.
“Chủ tịch Kim, kho vật liệu của chúng ta bị niêm phong rồi!”
Chủ tịch Kim chưa kịp lấy lại tinh thần lại có thêm người chạy tới báo tin dữ.
- ---------------------------