Mục lục
Chiến Thần Ở Rể - Vạn Thế Chiến Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2389: Lựa chọn sân

Lúc này, các đệ tử của Thiên Lôi Tông cũng không dám chậm trễ. Họ vội vàng bưng rượu ấm thịt ngon lên, tiếp đãi mấy sư đồ Hoàng Vĩnh Xương.

Sau khi ăn uống no say, Hoàng Vĩnh Xương bảo vài tên đồ đệ rời đi rồi cười nói với Lôi Chấn Thiên: “Lão phu vẫn luôn bế quan, nên lâu rồi không xuống núi!”

Khi ông ta nói chuyện, trong mắt sáng lên sự hèn mọn bỉ ổi.

Lôi Chấn Thiên cũng là một tông chủ trải qua rất nhiều sóng gió, chỉ cần nhìn ánh mắt của đối phương đã biết suy nghĩ của ông ta. Ông ta cười nói: “Tôi sẽ sắp xếp cho Hoàng đan sư!”

Thoáng chốc, có một nhóm thiếu nữ trẻ tuổi ăn mặc xinh đẹp và ăn mặc hở hang tiến vào. Họ vừa múa, vừa hát phục vụ Hoàng Vĩnh Xương.

Hai mắt của Hoàng Vĩnh Xương lập tức phát sáng, nửa nằm nửa ngồi trên ghế bập bênh với vẻ hài lòng trên gương mặt. Ông ta vừa thưởng thức rượu ngon, trái cây tươi, vừa khen Lôi Chấn Thiên: “Lần này, tôi đến tham gia Thần Đan Tranh Bá, được rất nhiều tông môn nhiệt tình mời mọc đến tông môn bọn họ. Cuối cùng, tôi lựa chọn đến chỗ Lôi tông chủ đấy!”

“Bởi vì tính tôi thích giao tiếp với người thông minh như Lôi Tông Chủ. Người hiểu tôi cũng chỉ có Lôi Chấn Thiên! Ha ha ha ha…”

“Lần này, tôi mà lấy được thứ tự trong top 6 thì chắc chắn Lôi tông chủ sẽ không thiệt thòi. Tôi nghe đồn, hiện tại Thần Đan Tông mới tìm được một gốc cây cực phẩm Linh dược, nâng cao khả năng luyện chế ra Vĩnh Sinh Đan. Nếu họ luyện chế thành công thật, chắc chắn tôi sẽ tìm cách lấy một viên cho ông!”

Lôi Chấn Thiên nghe được câu cuối của Hoàng Vĩnh Xương, vui mừng đến mức hô hấp cũng dồn dập. Hầu như, võ giả nào cũng khao khát sở hữu được Vĩnh Sinh đan, Lôi Chấn Thiên cũng thuộc trong nhóm đó.

Ngay lập tức, ông ta cảm thấy bị Hoàng Vĩnh Xương khinh thường cũng rất đáng giá.

“Người đâu, đến lấy bình linh tửu phong ấn ba trăm năm ra đây!”

Lôi Chấn Thiên vung bàn tay lên, lệnh cho một đệ tử đứng bên cạnh đi làm.

Linh tử bị phong ấn ba trăm năm cũng xem như là loại rượu hiếm, ngay cả mấy đời Thiên Lôi Tông chủ trước không dám uống. Lôi Chấn Thiên cũng không nỡ uống nó, cùng lắm chỉ nhấp mấy ngụm.

Lúc này, Lôi Chấn Thiên muốn nịnh bợ Hoàng Vĩnh Xương nên mới hạ quyết tâm lấy linh tửu ra tiếp đãi ông ta.

Hoàng Vĩnh Xương nghe thế, tia tham lam trong mắt lập tức càng nhiều hơn. Ông ta cũng đã nghe đồn về bình linh tửu của Lôi Chấn Thiên lâu rồi, người ta bảo chỉ cần uống một ngụm sẽ giúp tu vi của tăng lên, nó có thể giúp cho tu vi của vài võ giả có thực lực thấp đột phá.

Ngay cả các đệ tử của Thiên Lôi Tông nghe thấy quyết định của Lôi Chấn Thiên thì cũng đau lòng. Trong mắt của họ có chút hâm mộ, dù sao cả đời họ có muốn cũng không nhấm nổi một giọt linh tửu.

Nhưng trong mắt của Lôi Chấn Thiên thì Vĩnh Sinh đan có giá trị cao hơn, thậm chí là bình linh tửu này cũng không thể nào bằng được.

Chỉ vì muốn lấy Vĩnh Sinh đan mà ông ta lập tức nịnh bợ: “Cảm ơn Hoàng đan sư đã để mắt đến Lôi Chấn Thiên tôi, sau này mọi người đều là người một nhà, đại môn của Thiên Lôi Tông chúng ta lúc nào cũng mở chào đón Hoàng đan sư. Hoàng đan sư có yêu cầu, phiên phức nào cứ việc mở miệng!”

Lúc này, các đệ tử của Hoàng Vĩnh Xương được Lôi Phàm chỉ đường, cũng đã đến nơi nghỉ ngơi dành cho khách của Thiên Lôi Tông.

“Sư phụ của chúng ta xem trọng Lôi tông chủ như thế, ấy vậy mà ông ta lại sắp xếp cho chúng ta ở một nơi rách nát này sao? Biết vậy, chúng ta đã không đến Thiên Lôi Tông cũ kỹ này!”

Một nữ đệ tử thoạt nhìn tầm hai mươi mấy tuổi đang đi tuốt đằng trước, là Liễu Thanh Thanh - đại đệ tử của Hoàng Vĩnh Xương. Cô ta nhìn những sân nhỏ độc lập ở kia mà tỏ vẻ ghét bỏ, tức giận nói.

Lôi Phàm và vài đệ tử của Thiên Lôi Tông đang đứng bên cạnh nghe vậy,lập tức cau mày. Nhưng họ chỉ giận mà không dám nói gì.

Trong mắt của sư đệ Vương Tự Cường đứng bên cạnh Liễu Thanh Thanh cũng hiện lên vẻ ghét bỏ. Nhưng trên gương mặt của hắn ta vẫn nở nụ cười vô cùng rộng lượng, nói với Liễu Thanh Thanh: “Sư tỷ Thanh Thanh à, chúng ta chỉ ở tạm nơi này hai ngày thôi mà. Dù sao cũng là chúng ta ra ngoài, nên tạm chấp nhận xíu đi!”

Liễu Thanh Thanh nhăn mặt khó chịu, cuối cùng đảo mắt qua các phòng trong sân rồi vươn tay ra, chỉ vào một tiểu viện trong đó. Cô ta liếc mắt, đầy khó chịu nói: “Ta chọn tiểu viện đó!”

Lôi Phàm nghe thế, lập tức nhìn theo hướng Liễu Thanh Thanh chỉ, gương mặt lại hiện lên vẻ khó xử.
Chương 2390: Người phụ nữ kiêu ngạo

“Còn không nhanh phái người đi quét dọn nơi đó đó, đứng ngẩng ra đấy làm gì? Tôi nói đám đệ tử của Lôi Thiên Tông các người, có mắt không vậy? Sao chuyện nhỏ xíu như thế, cũng phải đợi bọn tôi ra lệnh mới đi làm, chẳng có chút tự giác nào cả à?”

Liễu Thanh Thanh nhìn biểu cảm trên gương mặt của Lôi Phàm thì lập tức khó chịu, chỉ trích xối xả.

Khóe môi của Lôi Phàm kéo căng lên, âm thầm hỏi thăm mười tám đời tổ tông của Liễu Thanh Thanh rồi. Nhưng trên gương mặt của hắn ta vẫn không để lộ một chút khó chịu, mà hèn mọn giải thích: “Thật xin lỗi, nơi sân kia đã có khách ở, mời các vị chọn một chỗ khác!”

Liễu Thanh Thanh nghe chỗ mình chọn đã có người vào ở, lập tức cau mày, tức giận nói: “Tông môn này bị làm sao đấy? Trước đó đã bảo chúng ta cứ chọn thỏa thích, bây giờ tôi chọn xong rồi thì anh lại nói bên trong đã có người ở. Anh đang chơi tôi đấy à?”

“Hay là, Lôi Thiên Tông của các người khinh thưởng sư phụ của tôi nên mới bắt nạt chúng tôi như vậy đây?”

Trên gương mặt của Lôi Phàm đều là cảm xúc bất đắc dĩ, đau khổ nói: “Cô Thanh Thanh, nơi đó có khách quý của Lôi tông chủ vừa mới vào đó ở chưa bao lâu nên xin cô đừng làm khó tôi. Bên cạnh, có một chỗ cũng rất tốt…”

Nhưng Lôi Phàm chưa nói hết câu, Liễu Thanh Thanh đã tức giận nói: “Tốt cái đầu anh ấy!”

Cô ta bắt đầu đe dọa: “Tôi mặc kệ bên trong có người nào đang ở, bây giờ anh lập tức bảo hắn rời đi nhường chỗ cho bổn tiểu thư. Nếu không, đừng trách tôi không khách sáo!

Liễu Thanh Thanh nghĩ người có thể đến ở trong một cái tông môn nhỏ như Lôi Thiên Tông, chắc chắn thân phận cũng chẳng cao sang gì cho cam. Dù sao, thể lực đại tông môn cũng sớm đã chỗ ở trong những tông môn lớn có uy tín và danh dự đứng đầu rồi. Vả lại, cô ta hay đi theo Hoàng Vĩnh Xương nên quen thói kiêu ngạo. Lúc này, cô ta cứ lấy dáng vẻ ngang ngược và vô lý của mình ra áp đặt người khác thôi.

Lôi Phàm do dự một lúc, cuối cùng thở dài mà đi đến trước cửa phòng của Dương Thanh nói: “Tôi đi đến đó trước, nói thử xem!”

Dù sao, ngay cả Lôi Chấn Thiên cũng phải cẩn thận tiếp đãi với sư phụ của Liễu Thanh Thanh này, không dám chọc giận một chút. Trái lại, Dương Thanh cũng chỉ là người do Ngô Hùng bá dẫn đến mà thôi.

Nếu lấy hai bên ra so sánh, rõ ràng Hoàng Vĩnh Xương và các đệ tử của ông ta chiếm địa vị cao hơn một chút. Vậy nên, hắn ta đành đến bảo Dương Thanh nhường.

Lôi Phàm đi đến trước cửa phòng Dương Thanh, hơi khó xử nói: “Anh Dương, tôi muốn thương lượng với ngươi một chút chuyện…”

“Không bàn!”

Nhưng không đợi Lôi Phàm nói hết, hai chữ lạnh như băng của Dương Thanh đã truyền từ trong phòng ra.

Khi đám người Liễu Thanh Thanh đến gần chỗ này, Dương Thanh cũng đã phát hiện sự có mặt của bọn họ. Bởi vì tu vi của anh liên tục tăng lên, cho nên thính lực và cảm ứng của anh cũng đã vượt trội khác người thường lâu lắm rồi. Nhờ vậy, anh nghe rất rõ những chuyện và đoạn đối thoại xảy ra bên ngoài cửa.

Nếu ngày thường, anh sẽ nhường phòng để tránh những rắc rối không cần thiết. Nhưng hôm nay, anh đang nóng lòng tăng tu vi để tìm kiếm con gái.

Sau khi anh bước vào phòng đã bắt đầu tập trung vào tu luyện, việc khôi phục kinh mạch đứt gãy trong cơ thể không thể nào dừng lại giữa chừng. Cho nên lúc này, anh không muốn nhường phòng.

Lôi Phàm nghe hai chữ lạnh như băng của anh, lập tức đứng đần ra. Sau một lúc, hắn ta mới nghi ngờ lẩm bẩm: “Hắn làm sao biết mình tìm hắn để đổi phòng chứ?”

Sau đó, hắn ta lại căng da đầu nói: “Anh Dương, đối phương là đệ tử của Hoàng đan sư có uy danh rất hiển hách đấy…”

Giọng nói lạnh như băng của Dương Thanh lại truyền ra lần nữa: “Ai đến cũng không đổi!”

Dù cậu ông trời đến, Dương Thanh cũng nói y như vậy. Huống hồ gì, lúc này đối phương là tên đan sư nào đó mà anh chưa từng nghe danh qua chứ.

Lôi Phàm thở dài. Tuy trong mắt của Lôi Chấn Thiên, địa vị của Dương Thanh không cao bằng Hoàng Vĩnh Xương. Nhưng hắn ta vẫn không thể chọc nổi.

Hắn ta đành đi đến trước mặt Liễu Thanh Thanh kiêu căng kia nói: “Thanh Thanh, vị khách nhân kia… Hắn không muốn đổi phòng, hay là cô chọn…”

Liễu Thanh Thanh lập tức phát nổ, cô ta đẩu Lôi Phàm ra đi đến chỗ Dương Thanh: “Anh đúng là một tên rác rưởi dài dòng, chỉ chút chuyện nhỏ này cũng làm không xong. Hôm nay, tôi muốn xem kẻ nào kiêu căng dám chiếm chỗ ở của cô đây!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK