Mục lục
Chiến Thần Ở Rể - Vạn Thế Chiến Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2177: Tự tay giết ông

Hà Chí nhìn theo bóng lưng xa dần của Hạ Hà, trong mắt tràn ngập vẻ kinh hãi, ông ta không sao tưởng tượng nổi chuyện trước đó Hạ Hà vẫn là người bình thường, bỗng dưng thiên phú thức tỉnh, trở thành người luyện võ.

Phải biết rằng trong thế giới mới, địa vị của người luyện võ sẽ ngày càng cao, tuy nhà họ Hà cũng có cao thủ nhưng hầu hết đều là cao thủ được mời về bằng tiền.

Tần Hoài nhìn theo bóng lưng Hạ Hà với vẻ kiêng dè, nói với Hà Chí: “Ông Hà, tôi nghĩ ông nên báo chuyện này với chủ gia tộc trước rồi mới quyết định có khiến cô ta mất trí nhớ không”.

Hà Chí cắn răng: “Không có gì để báo cả, ông cứ ra tay làm nó mất trí nhớ đi!”

Tần Hoài trầm giọng nói: “Ông Hà, ông nên nghĩ lại, những cao thủ tự thức tỉnh thiên phú thường có thiên phú võ đạo không tệ, nhất là sau khi thế tục và Hạ Giới giới Cổ Võ hoàn toàn hòa làm một, linh khí trở nên dồi dào, khắp nơi trên cả nước đều có người bình thường bỗng dưng thức tỉnh thiên phú”.

“Nhà họ Hà vốn không có nhiều người luyện võ thuộc dòng chính, giờ thiên phú võ đạo của Hạ Hà đã thức tỉnh, nếu cô ta phục vụ cho nhà họ Hà, ít nhất độ trung thành sẽ hơn xa cao thủ được mời về bằng tiền”.

Hà Chí nhíu mày, trong mắt lóe lên ánh sáng sắc bén, ông ta lạnh lùng nói: “Không cần! Ra tay ngay đi!”

Nghe thấy thế, Tần Hoài cũng không nói gì thêm, hơi nhích chân, lao về phía Hạ Hà.

Hạ Hà lập tức cảm nhận được nguy cơ phía sau, cô ta bỗng ngừng bước, quay người, vung tay về phía Tần Hoài.

Tần Hoài khoát tay, khí thế mạnh mẽ bùng nổ từ người ông ta, lao tới chỗ Hạ Hà.

“Ầm!”

Hạ Hà còn chưa chạm vào người Tần Hoài thì đã bị khí thế mạnh mẽ này đánh bay.

Tuy thiên phú võ đạo của cô ta đã thức tỉnh nhưng không có nghĩa là giờ cô ta đã có thực lực sánh ngang với cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ.

Tần Hoài dễ dàng đánh bay cô ta.

“Cô Hạ, xin lỗi!”

Tần Hoài nhìn Hạ Hà từ trên cao rồi nói, lập tức lấy một cái lọ sứ trắng ra, đổ một viên thuốc màu xanh ra rồi định ép Hạ Hà uống.

Đây là đan dược mà Hà Chí phải tốn rất nhiều tiền để mua, có tác dụng chính là khiến người ta mất trí nhớ hoàn toàn.

“Ngừng tay!”

Đúng lúc này, một giọng nói giận dữ vang lên. Ngay sau đó, một người trung niên dẫn người bước tới.

Hà Chí nhíu mày, nhìn về phía người tới: “Chú hai, chú tới đây làm gì?”

Hà Hùng lạnh lùng nhìn Hà Chí, nói: “Anh cả, cho dù thế nào, con bé cũng là đứa con gái duy nhất của chú ba, anh đối xử với con bé như thế à?”

Hà Chí hừ lạnh: “Hà Hùng, chú định ngăn cản tôi à?”

Phía sau Hà Hùng còn có hai cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ.

Hà Chí biết đây là hộ vệ mạnh nhất bên cạnh Hà Hùng, rõ ràng Hà Hùng đã sẵn sàng ra tay với ông ta.

Hà Hùng nghiêm nghị nói: “Nếu Hạ Hà đồng ý làm thiếp của Trần Dương, tôi sẽ không ngăn cản, nhưng nếu anh định dùng thủ đoạn hèn hạ để ép con bé làm thiếp của Trần Dương, tôi sẽ ngăn cản!”

“Hừ!”

Hà Chí cười khẩy, không quan tâm tới Hà Hùng, nói với Tần Hoài: “Ra tay đi!”

Hà Hùng tức giận quát lên với Tần Hoài: “Ngừng tay!”

Tần Hoài là hộ vệ của Hà Chí, đương nhiên sẽ không nghe lệnh Hà Hùng, Hà Chí vừa ra lệnh xong, ông ta đã cầm đan dược lên, định ép Hạ Hà uống.

Lúc này Hạ Hà cũng đã hiểu ý đồ của Hà Chí, trong đôi mắt lạnh lẽo của cô ta tràn ngập sát khí mãnh liệt, cô ta nghiến răng nghiến lợi: “Hà Chí, nếu ông dám khiến tôi mất trí nhớ, tôi thề nếu có ngày tôi nhớ lại, chắc chắn tôi sẽ tự tay giết ông!”

Cô ta cũng không định trốn, vì cô ta hiểu rõ khi có Tần Hoài ở đây, cô ta không trốn được.

Trước ánh mắt căm thù của Hạ Hà, Hà Chí không khỏi run rẩy, ông ta có cảm giác nếu khiến Hạ Hà mất trí nhớ thật, một khi Hạ Hà nhớ lại, chắc chắn Hạ Hà sẽ giết ông ta.

Nhưng chỉ chốc lát sau, Hà Chí đã hoàn hồn, không ngờ ông ta lại bị một người phụ nữ sắp mất trí nhớ dọa, ông ta lập tức thẹn quá hoá giận, nghiến răng nghiến lợi: “Cho nó uống đan dược ngay!”

Tần Hoài giữ Hạ Hà bằng một tay, tay kia cầm đan dược, chuẩn bị cho vào miệng Hạ Hà.

“Ra tay đi!”

Hà Hùng lập tức cuống lên, vội ra lệnh.

Hai hộ vệ Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ lập tức lao về phía Tần Hoài.

Hạ Hà vẫn luôn cắn chặt răng, không chịu mở miệng.
Chương 2178: Gặp anh sớm nhất

Trong mắt Tần Hoài lóe lên ánh sáng sắc bén, ông ta quát: “Há miệng!”

Bàn tay đang giữ cằm Hạ Hà của ông ta bỗng bóp mạnh, Hạ Hà không chịu nổi sức mạnh từ Tần Hoài, há miệng ra, Tần Hoài cho đan dược vào miệng Hạ Hà.

Lúc này, hai hộ vệ của Hà Hùng cũng lao đến, tấn công Tần Hoài từ hai bên.

Tần Hoài đã cho Hạ Hà uống đan dược xong, đương nhiên sẽ không làm gì Hạ Hà nữa, ông ta đứng dậy đấm một phát.

“Ầm!”

Một cú đấm giáng vào ngực một hộ vệ, hộ vệ này lập tức lùi bảy, tám bước, hộc máu.

Lúc này, một hộ vệ khác cũng đấm vào người Tần Hoài, Tần Hoài lùi ba bước rồi mới ngừng.

“Không biết tự lượng sức mình!”

Tần Hoài hừ lạnh, bỗng giậm mạnh chân, “ầm” một tiếng, mặt đất nổ tung, lão ta lao về phía hộ vệ kia với tốc độ nhanh như chớp.

Hộ vệ kia thấy thế thì biến sắc.

Tuy ông ta và Tần Hoài chỉ chênh nhau một cảnh giới nhỏ, nhưng trong võ đạo, trừ khi có thiên phú cực kỳ xuất chúng, bằng không, chênh lệch một cảnh giới nhỏ cũng lớn như lạch trời rồi.

Ông ta muốn né nhưng không kịp nữa.

“Ầm!”

Tần Hoài đấm mạnh vào ngực hộ vệ, hộ vệ hộc máu, bay xa bảy, tám mét rồi nặng nề rơi xuống đất.

Mọi chuyện chỉ diễn ra trong chớp mắt, hai hộ vệ Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ mà Hà Hùng dẫn tới đã mất khả năng chiến đấu tiếp.

Hạ Hà cũng bị ép phải uống viên đan dược kia.

Sắc mặt Hà Hùng khó coi tới cực điểm, ông ta tức giận nhìn Hà Chí: “Hà Chí, anh làm thế với con gái của chú ba, nếu chú ba trên trời có linh thiêng, chắc chắn sẽ khiến anh phải trả giá đắt!”

Ông ta nói rồi lập tức quay người rời đi.

Ông ta muốn giúp Hạ Hà, nhưng hộ vệ mạnh nhất bên cạnh ông ta đã bị hộ vệ của Hà Chí đánh bại, ông ta không giúp nổi.

Hà Chí híp mắt nhìn theo bóng lưng Hà Hùng, lạnh lùng nói: “Hà Hùng, tốt nhất chú đừng ép tôi ra tay với chú, bằng không, tôi sẽ không nương tay đâu”.

Hạ Hà ra sức móc họng, muốn nôn đan dược vừa uống ra, nhưng đan dược vừa xuống họng đã tan, sao có thể nôn ra nữa?

Hà Chí nhìn Hạ Hà, cười lạnh, khoát tay: “Chúng ta đi!”

Trên mặt Hạ Hà đầm đìa nước mắt, cô ta nhìn theo Hà Chí với vẻ mặt dữ tợn, như muốn khắc ghi người này trong lòng.

Đúng lúc này, một tiếng thở dài bỗng vang lên, hai ông lão có ngoại hình giống nhau bước ra khỏi bóng tối.

“Hai người là ai?”

Hạ Hà trông thấy họ, lập tức sợ hãi.

Hai người đều có vẻ hiền lành, một người nói: “Chào cô Hạ, chúng tôi được cậu Thanh cử đến bảo vệ cô”.

Hạ Hà nhíu mày: “Cậu Thanh?”

Ông lão vội nói: “Dương Thanh!”

Nghe thấy cái tên quen thuộc, nước mắt Hạ Hà lập tức rơi lã chã.

Hai ông lão không phải ai khác, chính là Tống Tả và Tống Hữu được Dương Thanh cử đến giám sát nhà họ Hà.

Lúc này, Tống Tả vội lấy đan dược ra, đưa cho Hạ Hà: “Cô Hạ, đây là Giải Độc Đan, có lẽ có thể ngăn cản độc tố trong người cô, cô mau uống đi”.

Anh em nhà họ Tống cũng vừa mới tới, khi họ tới, đúng lúc Hạ Hà đang bị Tần Hoài ép uống đan dược có thể khiến người ta mất trí nhớ.

Nếu không sợ đánh rắn động cỏ, hồi nãy họ đã xuất hiện rồi.

Hạ Hà không hề do dự, nhận lấy đan dược mà Tống Tả đưa rồi uống luôn.

Tống Tả nói: “Cô Hạ, giờ chúng tôi sẽ đưa cô rời khỏi nhà họ Hà”.

Hạ Hà lắc đầu, trong mắt tràn ngập sự căm hận, cô ta cắn răng: “Cảm ơn ý tốt của hai ông, nhưng giờ cháu vẫn chưa đi được”.

Cô ta nói rồi thoáng ngập ngừng rồi nói: “Xin hai ông chuyển câu này cho Dương Thanh giúp cháu, nếu có kiếp sau, cháu mong mình sẽ là cô gái gặp anh ấy sớm nhất!”
Chương 2179: Chọn người thừa kế

Hạ Hà nói rồi quay người rời đi.

Tống Tả và Tống Hữu nhìn theo bóng lưng Hạ Hà với vẻ nghiêm nghị.

Tống Hữu trầm giọng nói: “Cô Hạ sẽ không nghĩ quẩn chứ?”

Tống Tả lắc đầu: “Anh cũng không biết, anh cứ thấy không ổn, chúng ta báo với cậu Thanh trước để xem cậu Thanh nói sao!”

Tống Tả nói rồi bấm số Dương Thanh, kể lại những chuyện vừa xảy ra.

Sau khi biết chuyện xảy ra ở nhà họ Hà, Dương Thanh đang luyện đan lập tức sầm mặt, lửa giận mãnh liệt dâng trào trong mắt.

“Nhà họ Hà đúng là chán sống, nếu đã vậy, sau tối mai, ở Trung Châu không còn nhà họ Hà nữa!”

Sát khí dữ dội tràn ra từ người Dương Thanh.

Dường như Tống Tả đang ở nhà họ Hà cũng cảm nhận được sát khí của Dương Thanh, lão ta vội nói: “Cậu Thanh, vậy giờ chúng tôi làm gì ạ? Cứ đưa cô Hạ về à?”

Dương Thanh nói: “Nếu Hạ Hà đã không muốn thì cứ để cô ấy thế đi, phiền hai người tiếp tục âm thầm đi theo cô ấy, đừng cho cô ấy làm chuyện dại dột”.

“Vâng!”

Sau khi cúp máy, Tống Tả nhìn Tống Hữu: “Nhà họ Hà đã chọc giận cậu Thanh, chúng ta cứ tiếp tục âm thầm bảo vệ cô Hạ là được”.

Ở nhà họ Hà, trong biệt thự của chủ gia tộc họ Hà - Hà Hồng Viễn.

Hạ Hà chủ động tìm Hà Hồng Viễn, lúc này Hà Hồng Viễn đang ngồi cạnh suối nhân tạo, cầm cần câu câu cá.

Hà Hồng Viễn cũng không quay đầu lại, nói: “Cô nghĩ thông rồi à?”

Trong mắt Hạ Hà lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, nhưng cô ta vẫn gật đầu: “Tôi có thể làm thiếp của Trần Dương, nhưng tôi có một yêu cầu, chỉ cần ông đồng ý, tôi sẽ làm thiếp của Trần Dương, bằng không, dù có chết tôi cũng không đồng ý”.

Hà Hồng Viễn nhíu mày, bỏ cần câu xuống, lạnh lùng nhìn Hạ Hà: “Cô đang uy hiếp tôi?”

Hạ Hà không sợ hãi, bình tĩnh nói: “Ông từ chối cũng được!”

“Hừ!”

Hà Hồng Viễn hừ lạnh, nói với vẻ mặt u ám: “Nói đi, cô muốn tôi đồng ý điều gì?”

Hạ Hà nói: “Để chú hai Hà Hùng trở thành người thừa kế chức chủ gia tộc họ Hà”.

“Cô nói gì cơ?”

Hà Hồng Viễn giận tím mặt, nhìn chằm chằm vào Hạ Hà: “Không ngờ cô lại định động đến vị trí người thừa kế nhà họ Hà, cô xứng chắc?”

Tuy lão ta vẫn chưa chọn người thừa kế, nhưng trong lòng lão ta đã có sự lựa chọn từ lâu rồi, đó là Hà Chí.

Hà Chí là con trai trưởng của lão ta, phong cách làm việc cũng giống lão ta, còn Hà Hùng thì vẫn có lúc thiếu quyết đoán, không nhiều thủ đoạn như Hà Chí.

Nếu muốn trở thành chủ gia tộc họ Hà tương lai thì phải tàn nhẫn, nhưng rõ ràng Hà Hùng không phải người như vậy.

Không ngờ bây giờ Hạ Hà lại chủ động đề nghị cho Hà Hùng làm người thừa kế nhà họ Hà.

Trước Hà Hồng Viễn đang vô cùng tức giận, Hạ Hà hết sức bình tĩnh, lạnh lùng nói: “Nếu tôi đồng ý làm thiếp của Trần Dương, nhà họ Hà sẽ đạt được lợi ích mà ông muốn, nhưng nếu tôi từ chối, chắc chắn gia tộc Cổ Võ họ Trần sẽ ghi hận nhà họ Hà, ông nghĩ khi đó nhà họ Hà còn tương lai à?”

“Nếu ông đã định dùng tôi để đổi lấy lợi ích cho nhà họ Hà thì cũng nên từ bỏ một số thứ, chẳng hạn như... đồng ý cho chú hai trở thành người thừa kế nhà họ Hà”.

“Nếu ông không đồng ý, tôi có chết cũng không làm thiếp của Trần Dương!”

Thái độ của Hạ Hà vô cùng kiên định, cô ta vốn muốn chết, cái chết của mẹ đã để lại cú sốc nặng nề cho cô ta, nhưng bây giờ cô ta nghĩ thông rồi, nếu cô ta chết đi như thế, chẳng phải mẹ cô ta sẽ bỏ mạng uổng phí à?

Tuy mẹ cô ta tự lao vào đá để tự sát, nhưng thật ra bà ta không muốn trở thành gánh nặng của cô ta nên mới chọn con đường như vậy.

Nhà họ Hà không thể chối bỏ trách nhiệm được.

Một số người sẽ phải trả giá đắt vì điều đó.

Hà Hồng Viễn không nói gì, nhưng sát khí trong mắt lão ta khi nhìn Hạ Hà càng rõ rệt hơn.

“Giỏi! Giỏi lắm! Cô là người đầu tiên ở Trung Châu dám uy hiếp tôi như thế đấy!”

Một lúc lâu sau, Hà Hồng Viễn mới giận dữ nói.

Lão ta híp mắt nhìn chằm chằm vào Hạ Hà: “Tôi đồng ý với cô! Sau khi cô trở thành người phụ nữ của Trần Dương, tôi sẽ công bố tin Hà Hùng trở thành người thừa kế chức chủ gia tộc”.

Nào ngờ Hạ Hà lại lắc đầu, nói với vẻ kiên quyết: “Khi nào chú hai trở thành người thừa kế nhà họ Hà thì tôi mới đồng ý làm thiếp của Trần Dương”.

“Rầm!”

Hà Hồng Viễn hoàn toàn nổi giận, vỗ mạnh vào bàn trà bên cạnh, bàn trà lập tức vỡ nát.

Lão ta tức giận nhìn chằm chằm vào Hạ Hà: “Cô đã thành công chọc giận tôi rồi đấy, đừng không biết điều!”

Hạ Hà cười khẩy, lạnh lùng nói: “Tôi còn không sợ chết, chẳng lẽ lại sợ sự uy hiếp của ông à?”

Hà Hồng Viễn bỗng có cảm giác như vừa đấm vào bông.

Lão ta đã hứa với Trần Hải Châu rằng sẽ khiến Hạ Hà đồng ý làm thiếp của Trần Dương vào ngày mai, giờ Hạ Hà lại ép lão ta đưa Hà Hùng lên làm người thừa kế rồi mới bằng lòng làm thiếp của Trần Dương, lão ta không còn lựa chọn nào khác.

Hà Hồng Viễn nhìn chằm chằm vào Hạ Hà một lúc lâu, bỗng mỉm cười, nhưng nụ cười của lão ta lúc này lại khiến người khác ớn lạnh.

Hà Hồng Viễn lạnh lùng nói: “Đi thông báo đi, nửa tiếng nữa sẽ họp gia tộc!”

“Vâng!”

Quản gia vội đáp rồi lập tức đứng dậy rời đi.

Hạ Hà không nhìn Hà Hồng Viễn nữa, quay người rời đi.

Mọi người nhanh chóng đến phòng họp nhà họ Hà.

“Muộn thế này rồi, sao tự dưng chủ gia tộc lại tổ chức cuộc họp gia tộc thế? Có chuyện gấp gì cần thông báo à?”

“Tôi nghe nói chủ gia tộc định công bố người thừa kế gia tộc với mọi người”.

“Sao đột ngột thế?”

...

Người nhà họ Hà xì xào bàn tán, khi họ biết sắp công bố người thừa kế, ai cũng sững sờ.

Hà Chí đắc ý ngồi cạnh chủ gia tộc, trên mặt tràn ngập vẻ kiêu ngạo.

Tuy Hà Hồng Viễn chưa công bố người thừa kế là ai, nhưng thật ra người nhà họ Hà đều biết Hà Hồng Viễn đã muốn đưa Hà Chí lên làm người thừa kế từ lâu rồi.

Còn Hà Hùng thì lo lắng nhìn về phía Hạ Hà rồi khẽ thở dài.

Hà Chí còn chưa trở thành người thừa kế mà đã nghĩ mọi cách để đổi lấy lợi ích bằng Hạ Hà, nếu Hà Chí được chọn làm người thừa kế, Hạ Hà càng khó thoát kiếp nạn này hơn.

“Xem ra Hạ Hà đã mất trí nhớ rồi, nó đã đồng ý với bố rằng sẽ làm thiếp của Trần Dương nên bố mới bất ngờ công bố tin chọn tôi làm người thừa kế”.

Hà Chí cười nói với Tần Hoài bên cạnh.

Tần Hoài cũng nhìn về phía Hạ Hà đang hơi đờ đẫn, khẽ gật đầu: “Cô ta đã uống đan dược chứa độc tố có thể khiến người ta mất trí nhớ, chắc chắn cô ta không nhớ gì nữa rồi, giờ chúng ta chỉ cần chờ chủ gia tộc công bố tin mừng là ông đã trở thành người thừa kế thôi!”

Đúng lúc này, Hà Hồng Viễn với mái tóc bạc trắng bước tới, ngồi vào ghế chủ nhà.

“Gọi các vị tới họp muộn thế này chỉ vì một chuyện thôi, đó là tôi đã chọn xong người thừa kế chức chủ gia tộc”.

Hà Hồng Viễn nhìn quanh, lạnh lùng nói.

Nghe thấy thế, Hà Chí đang ngồi cạnh lão ta càng cười tươi hơn, quả nhiên sắp chọn ra người thừa kế rồi.
Chương 2180: Lễ thừa kế

Trong lúc nhất thời, rất nhiều người đều nhìn về phía Hà Chí, cũng có một số người nhìn sang Hà Hùng.

Người thừa kế chức chủ gia tộc chỉ có thể là một trong hai người họ thôi.

“Tôi tuyên bố chọn Hà Hùng làm người thừa kế nhà họ Hà kể từ hôm nay, lễ thừa kế sẽ được tổ chức vào ngày khác!”

Trước sự chờ mong của mọi người, Hà Hồng Viễn nói.

Nghe thấy thế, ai cũng ngạc nhiên!

Nụ cười trên mặt Hà Chí cứng đờ, ngay cả Hà Hùng cũng có vẻ kinh ngạc.

Có thể nói, trừ Hà Hồng Viễn và Hạ Hà ra, những người khác đều rất ngạc nhiên khi biết Hà Hùng được chọn làm người thừa kế.

Hà Hồng Viễn vẫn luôn bồi dưỡng Hà Chí như người thừa kế, nhất là trong mấy năm gần đây, lão ta đã dần giao phần lớn sản nghiệp của nhà họ Hà cho Hà Chí quản lý.

Chỉ có một số người ủng hộ Hà Hùng, nhưng cũng ủng hộ âm thầm mà thôi.

Sau giây phút sững sờ ngắn ngủi, Hà Chí bỗng đứng dậy, nhìn chằm chằm vào Hà Hồng Viễn bằng đôi mắt đỏ ngầu: “Bố, tại sao ạ?”

Hà Hồng Viễn nhíu mày, lạnh lùng nhìn Hà Chí: “Con là con ta, Hà Hùng cũng là con ta, ta chọn nó làm người thừa kế thì có vấn đề gì à?”

Hà Chí siết chặt nắm tay, cắn răng: “Bao năm qua, con đã cống hiến biết bao nhiêu cho nhà họ Hà? Hà Hùng có thể sánh bằng chắc?”

“Hà Hùng có tư cách gì để so sánh với con?”

Ánh mắt Hà Hồng Viễn càng lạnh lẽo hơn, lão ta bị Hạ Hà ép nên mới bất đắc dĩ đưa ra quyết định như thế, giờ Hà Chí lại dám chất vấn quyết định của lão ta trước mặt mọi người, chuyện này khiến Hà Hồng Viễn đã tức giận sẵn càng giận dữ hơn.

“Nếu ta không cho con quyền hạn và tài nguyên hơn xa Hà Hùng, con có thể mang những thành tích đó về cho nhà họ Hà à? Giờ con đang nghi ngờ quyết định của ta đúng không?”

Giọng Hà Hồng Viễn vô cùng lạnh lẽo.

Hà Chí không khỏi giật mình, lúc này ông ta mới nhận ra mình đã hoàn toàn chọc giận Hà Hồng Viễn.

Hà Chí cúi đầu, nói với đôi mắt đỏ ngầu: “Bố, con sai rồi ạ!”

Hà Hồng Viễn chỉ lạnh lùng nhìn ông ta rồi quay sang Hà Hùng, nói: “Từ giờ con sẽ là người thừa kế nhà họ Hà, ngày mai con bắt đầu đảm nhiệm chức chủ tịch tập đoàn Hồng Nghiệp thay anh con, lễ thừa kế sẽ được tổ chức vào hôm khác”.

Lúc này Hà Hùng cũng hoàn hồn, vội đáp: “Vâng, thưa bố”.

Mặt Hà Chí tái nhợt, tập đoàn Hồng Nghiệp là sản nghiệp lớn nhất nhà họ Hà, cũng là doanh nghiệp duy nhất tiến vào top 100 thế giới.

Hồi trước, ông ta là người đảm nhiệm chức chủ tịch tập đoàn Hồng Nghiệp, có thể nói ông ta đã xây dựng được vô số mối quan hệ qua vị trí này.

Nhờ thế, ông ta mới có thể chiến thắng với ưu thế hơn hẳn trong cuộc cạnh tranh với Hà Hùng.

Bây giờ, chẳng những Hà Hồng Viễn đưa Hà Hùng lên làm người thừa kế mà còn để Hà Hùng làm chủ tịch tập đoàn Hồng Nghiệp, có thể đoán được trong thời gian tới, các mối quan hệ và tài nguyên của Hà Hùng sẽ tăng mạnh.

Ngược lại, vì ông ta đã thua trong cuộc cạnh tranh vị trí người thừa kế nhà họ Hà, các mối quan hệ chủ động tới gần ông ta sẽ dần rời xa ông ta để tiếp cận Hà Hùng.

Hà Hồng Viễn nói: “Được rồi, tôi đã nói hết những gì cần nói, còn ai muốn nói gì không?”

Đám đông lắc đầu, tỏ vẻ mình không có ý kiến.

Đúng lúc này, Hạ Hà không được ai chú ý đến bỗng lên tiếng: “Ông à, ông vừa nói sẽ chọn ngày để tổ chức lễ thừa kế cho chú hai, cháu nghĩ vẫn nên làm sớm đi!”

Nghe thấy thế, mọi người đều nhìn về phía Hạ Hà.

Ai cũng kinh ngạc trước sự to gan của Hạ Hà.

Sau giây phút kinh ngạc, Hà Hùng vội nói: “Hạ Hà, đừng nói lung tung!”

Ông ta có thể cảm nhận được cơn giận của Hà Hồng Viễn, ngay cả Hà Chí cũng bị quát, ông ta sợ Hạ Hà sẽ bị phạt.

Hà Hồng Viễn nhíu mày, lạnh lùng hỏi: “Vậy cháu nghĩ nên tổ chức lễ thừa kế vào lúc nào?”

Hạ Hà nói một cách dứt khoát: “Chín giờ sáng mai!”

“Hạ Hà, cô điên rồi à? Khi nào đến lượt cô đưa ra thời gian tổ chức lễ thừa kế của nhà họ Hà thế?”

“Đúng thế, một đứa con riêng của nhà họ Hà như cô có tư cách gì?”

...

Rất nhiều người quát Hạ Hà.

Hà Hùng bên cạnh hơi cuống lên.

Ông ta đang định lên tiếng thì nghe thấy Hà Hồng Viễn nói với quản gia: “Giờ in thiệp luôn đi, tối nay đưa thiếp mời đến các gia tộc lớn, chuẩn bị cho lễ thừa kế nhà họ Hà vào chín giờ sáng mai”.

Quản gia vội đáp: “Vâng, thưa chủ gia tộc!”

Hà Hồng Viễn lạnh lùng nhìn Hạ Hà, thấy Hạ Hà không nói gì thêm thì mới nói: “Tan họp!”

Lão ta nói rồi rời khỏi phòng họp trước.

Đám đông vẫn chìm trong sự khiếp sợ, chưa hoàn hồn.

“Chú hai, chúc mừng chú!”

Hạ Hà chúc mừng Hà Hùng rồi đứng dậy rời đi.

Hà Hùng nhìn theo hướng Hạ Hà rời đi, không khỏi suy tư.

Ông ta hiểu rõ, Hà Hồng Viễn không bao giờ chọn ông ta làm người thừa kế, nếu lão ta muốn đưa ông ta lên làm người thừa kế thật thì đã không thiên vị Hà Chí ra mặt trong mấy năm gần đây.

Giờ lão ta bỗng dưng tuyên bố chọn ông ta làm người thừa kế, chắc chắn còn nguyên nhân gì khác.

Hơn nữa, hồi nãy Hà Hồng Viễn lại nghe lời Hạ Hà, tổ chức lễ thừa kế vào chín giờ sáng mai, chuyện này khiến người ta hơi kinh ngạc.

Chẳng lẽ là vì Hạ Hà à?

“Hà Chí, chúc mừng chúc mừng, sau này phải nhờ cậu giúp đỡ nhiều hơn!”

“Chú hai, chúc mừng chú! Nếu sau này cần đến cháu thì chú cứ nói ạ!”

“Ông Hà, chúc mừng!”

...

Trong lúc nhất thời, người nhà họ Hà thi nhau bước đến chúc, Hà Hùng cảm ơn từng người rồi rời khỏi phòng họp.

Sau thoáng chốc, trong phòng họp chỉ còn đám người Hà Chí.

“Rầm!”

Hà Chí vỗ mạnh bàn họp, tức giận nói: “Tại sao? Tại sao chứ? Tôi mới là con trưởng nhà họ Hà, có tư cách trở thành người thừa kế nhất!”

Những người đứng cạnh ông ta đều im thin thít, không dám nói năng gì.

Ông ta bỗng nhớ ra điều gì đó, bèn nhìn về phía Tần Hoài bên cạnh, nghiến răng: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao Hạ Hà vẫn chưa mất trí nhớ?”

Tần Hoài nhíu mày, nói với vẻ khó hiểu: “Không nên như thế! Tôi đã tự tay đút viên Độc Đan có thể khiến người khác mất trí nhớ đó cho cô ta, với đặc tính của Độc Đan, Hạ Hà nên mất trí nhớ từ lâu rồi, nhưng trông cô ta không có vấn đề gì cả”.

Ông ta nói rồi nhìn về phía Hà Chí: “Ông Hà, có khi nào viên Độc Đan đó là giả không?”

“Không thể nào!”

Hà Chí lập tức phủ nhận, lạnh lùng nói: “Tôi đã tốn rất nhiều công sức để lấy được viên Độc Đan đó, hơn nữa giá trị của Độc Đan ở Hạ Giới giới Cổ Võ cũng không cao, đối phương không nhất thiết phải lừa tôi bằng đan dược giả”.

Tần Hoài phân tích: “Nếu thế thì phải có người âm thầm giúp Hạ Hà, có lẽ người này chính là Hà Hùng!”

“Nếu vậy thì có thể hiểu được tại sao chủ gia tộc lại nói như hồi nãy”.

Nghe thấy thế, Hà Chí nghiến răng nghiến lợi: “Thì ra là thế! Tôi đã nói tại sao bố lại nghe lời Hạ Hà, thì ra Hà Hùng có cách khiến Độc Đan trong người Hạ Hà mất tác dụng!”

“Trước đó bố đã nói, ai có thể thuyết phục Hạ Hà đồng ý làm thiếp của Trần Dương thì sẽ trở thành người thừa kế nhà họ Hà, rõ ràng Hạ Hà đã đồng ý chuyện này vì Hà Hùng, thậm chí dùng việc từ chối làm thiếp của cậu chủ Trần để uy hiếp bố”.

Với tư cách là con trưởng nhà họ Hà, Hà Chí rất thông minh, đã đoán được đại khái.

Cùng lúc đó, tại nơi ở của Dương Thanh.

Dương Thanh nhận được cuộc gọi từ anh em nhà họ Tống.

“Để Hà Hùng trở thành người thừa kế nhà họ Hà vẫn chưa đủ!”

Dương Thanh trầm giọng nói: “Hà Hồng Viễn bị Hạ Hà ép, chỉ có thể chọn Hà Hùng để không đắc tội với gia tộc Cổ Võ họ Trần, nhưng chỉ cần Hà Hùng chưa trở thành chủ gia tộc thì rủi ro vẫn có thể xảy ra”.

Tống Tả thận trọng hỏi: “Ý cậu Thanh là?”

Trong mắt Dương Thanh lóe lên ánh sáng sắc bén, anh híp mắt: “Tôi sẽ tham gia lễ thừa kế nhà họ Hà ngày mai với thân phận chủ tịch tập đoàn Nhạn Thanh!”

Bây giờ tập đoàn Nhạn Thanh cũng là doanh nghiệp thuộc top 100 thế giới, có chi nhánh ở Trung Châu, thân phận của anh hoàn toàn có tư cách tham gia lễ thừa kế của nhà họ Hà.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK