Uỳnh!
Câu nói này như tiếng sấm rền vang bên tai Diệp Mạn, bà ta kinh hãi mặt mày xám xịt.
“Sao... sao lại như vậy?”
“Năm năm cậu ta biến mất không tra ra được tin tức gì. Rốt cuộc khi đó đã xảy ra chuyện gì?”
“Năm năm trước vẫn là một con chó thấp hèn, tại sao bây giờ lại có thực lực kinh người như vậy?”
Diệp Mạn nhủ thầm.
Vệ sĩ nhà họ Diệp không lên tiếng, vẫn đang chìm trong kinh hãi. Có rất nhiều người mạnh hơn ông ta, chỉ tính trong nhà họ Diệp cũng không thiếu người có thể đánh bại ông ta.
Nhưng ông ta vẫn không tin nổi mình bị một thằng nhóc chưa đến ba mươi tuổi một đòn đánh bại ở thành phố Giang Hải bé nhỏ này.
Ông ta còn có cảm giác, Dương Thanh vẫn chưa dùng hết sức, nếu không thì ông ta đã ngỏm củ tỏi rồi.
“Chẳng lẽ mình sai thật rồi sao?”
Diệp Mạn bỗng có cảm giác đánh mất thứ gì đó rất quan trọng, trong lòng chợt thấy hối hận.
Một đấm đánh lui vệ sĩ của bà ta chắc chắn không phải người tầm thường, huống chi Dương Thanh còn trẻ như vậy.
“Lương Liên, chuyện này tạm bỏ qua, đợi chúng ta làm xong việc chính rồi nói tiếp!”
Thoáng chốc, Diệp Mạn khôi phục vẻ mặt lãnh đạm, dặn dò Lương Liên.
Lương Liên gật đầu, ánh mắt nghiêm nghị: “Bà chủ, có lẽ chuyện này hơi khó khăn”.
Diệp Mạn cũng lo âu nói: “Đúng là rất khó. Nghe nói ngày đó cả nhà họ Hoàng và Hiệp hội Võ thuật đều nhúng tay mà vẫn thất bại!”
Lương Liên đáp: “Đúng vậy! Nghe nói nhà họ Hoàng muốn chiếm đoạt tỉnh Giang Bình mới liên hợp các gia tộc lớn tổ chức hội giao lưu sớm hơn dự kiến nhưng vẫn thất bại!”
“Cả chi hội trưởng chi hội Giang Bình của Hiệp hội Võ thuật, Thạch Giang cũng đích thân ra mặt định kiếm một chén canh, kết quả tay trắng trở về”.
“Cuối cùng có một người trẻ tuổi tên Thanh khí thế bá đạo đứng ra làm chủ, nghe nói Hoàng Chung còn bị ép quỳ xuống xin tha”.
Trên mặt Diệp Mạn tràn đầy lo lắng.
Lần này gia tộc phái bà ta tới Giang Hải để gặp gỡ người đứng đầu tỉnh Giang Bình đang cực kỳ nổi tiếng.
Dù không thể lôi kéo đối phương về nhà họ Diệp cũng phải nghĩ cách tạo quan hệ tốt.
Một người trẻ tuổi được hơn sáu, bảy mươi gia tộc của Giang Bình tôn lên làm người đứng đầu đáng để tám gia tộc đứng đầu Yến Đô làm quen.
“Bà chủ, chúng ta phải làm gì với cô chủ bây giờ?”, Lương Liên hỏi.
Ánh mắt Diệp Mạn vô cùng phức tạp. Im lặng hồi lâu, bà ta dần kiên định, trầm giọng nói: “Dù sao trong người con bé vẫn chảy cùng dòng máu với tôi. Con bé nhất định phải nhận người mẹ này!”
“Vừa rồi thằng nhóc Dương Thanh kia khiến tôi rất ngạc nhiên nhưng vẫn kém xa người đứng đầu tỉnh Giang Bình!”
“Nếu Tần Thanh Tâm có thể thành đôi với người đứng đầu tỉnh Giang Bình, không chỉ có được cuộc sống hạnh phúc mà còn trợ giúp nhà họ Diệp chúng ta nắm quyền khống chế Giang Bình”.
Nghe vậy, Lương Liên thầm kinh hãi.
Ông ta rất rõ lần này nhà họ Diệp phái Diệp Mạn đến Giang Hải để gán ghép cô gái xinh đẹp nhất trong gia tộc với người đứng đầu tỉnh Giang Bình.
Nào ngờ bà ta lại muốn lợi dụng cơ hội này để gán ghép con gái mình với người đứng đầu Giang Bình.
Lương Liên theo nhà họ Diệp nhiều năm rồi nhưng chưa từng thấy bọn họ quan tâm tới người trẻ tuổi nào như vậy.
“Bà chủ, phía gia tộc...”
Lương Liên sợ Diệp Mạn làm hỏng chuyện, có lòng nhắc nhở một câu.
Nhưng ông ta còn chưa nói hết câu đã bị Diệp Mạn chặn họng: “Ông nghĩ con gái của tôi thua kém Diệp Tiêu Điệp sao?”
Diệp Tiêu Điệp là người nhà họ Diệp chọn để dâng cho người đứng đầu tỉnh Giang Bình.
Cô ta mới hai mươi bốn tuổi, dáng người hoàn mỹ, gương mặt xinh đẹp như hoa, nói là chim sa cá lặn cũng không quá lời.
Vô số cậu chủ của các gia tộc hàng đầu Yến Đô đều yêu thích cô ta.
Nhưng trước giờ Diệp Tiêu Điệp chưa từng ngó ngàng tới bọn họ.
Trước kia, cô ta ỷ mình xinh đẹp, có tác dụng lớn với gia tộc nên vẫn luôn không chịu kết hôn vì lợi ích.
Thế nhưng lần này, nhà họ Diệp không cho cô ta cơ hội từ chối.
Có thể thấy nhà họ Diệp cực kỳ coi trọng người đứng đầu tỉnh Giang Bình.
Vậy mà Diệp Mạn lại có ý đồ lợi dụng Tần Thanh Tâm.
Nếu cô được người đứng đầu tỉnh Giang Bình coi trọng, địa vị của Diệp Mạn trong gia tộc sẽ lên như diều gặp gió.
Lương Liên thấy bà ta tức giận, không dám nói gì thêm: “Tất cả đều nghe theo bà chủ!”
Nghe vậy sắc mặt Diệp Mạn mới tốt hơn một chút, chợt hỏi: “Nhưng người đứng đầu Giang Bình rốt cuộc là thần thánh phương nào?”
Đến tận bây giờ bà ta vẫn chưa biết thân phận thực sự của đối phương.
Chỉ biết người đứng đầu tỉnh Giang Bình được chủ các gia tộc ở tỉnh Giang Bình gọi là cậu Thanh, tuổi chưa tới ba mươi, người Giang Hải.
“Tên Thanh, chưa tới ba mươi tuổi, người Giang Hải, có khi nào chính là Dương Thanh không?”
Lương Liên đột nhiên dè dặt hỏi.
Cho tới lúc này, ông ta vẫn không quên được mình bị một đấm của Dương Thanh đẩy lui bảy tám bước.
Mặc dù vừa rồi ông ta đã khinh địch nhưng sức mạnh khổng lồ của Dương Thanh vẫn khiến ông ta sợ hãi.