Mục lục
Chiến Thần Ở Rể - Vạn Thế Chiến Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe thấy Mục Hoa nói thế, đám người Dương Thanh hơi biến sắc.

Dương Thanh nhìn chằm chằm vào Mục Hoa: “Mục thành chủ tìm tôi có chuyện gì?”

Mục Hoa khẽ lắc đầu: “Rất xin lỗi, tôi không tiện hỏi nhiều về chuyện của thành chủ, phiền cậu Thanh đi với tôi một chuyến!”

Dương Thanh gật đầu: “Được!”

Lão Cửu bỗng chắn trước mặtDương Thanh, híp mắt nhìn chằm chằm vào Mục Hoa: “Nếu Dương Thanh gặp chuyện gì, tôi cam đoan sẽ khiến Mục phủ phải trả giá đắt!”

Mục Hoa thoáng sửng sốt, lập tức mỉm cười: “Có phải mọi người hiểu lầm gì không? Thành chủ rất coi trọng cậu Thanh, sao lại để cậu Thanh gặp chuyện chứ? Mọi người yên tâm, tuy tôi không biết thành chủ tìm cậu Thanh làm gì, nhưng chắc chắn thành chủ sẽ không gây bất lợi cho cậu ấy”.

Dương Thanh cũng nhìn về phía lão Cửu: “Ông Cửu, ông cứ yên tâm, Mục thành chủ sẽ không gây bất lợi cho tôi đâu”.

Lúc này lão Cửu mới nhường đường, nhưng trong mắt vẫn tràn ngập vẻ lo lắng.

Mục Hoa nhanh chóng dẫn Dương Thanh tới chỗ Mục thành chủ.

Sau khi thấy Mục thành chủ, Dương Thanh hỏi: “Mục thành chủ, ông tìm tôi à?”

Mục thành chủ mỉm cười, chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh: “Ngồi xuống rồi nói sau!”

Sau khi Dương Thanh ngồi xuống, Mục thành chủ mới mỉm cười: “Tôi tìm cậu đến để báo tin tốt này cho cậu, vì Tiểu Uyển đã giúp chân tôi có lại một chút cảm giác, thực lực của tôi đã tăng lên, bây giờ cho dù thành chủ Hoài Thành tới, tôi cũng tự tin có thể bảo vệ mọi người an toàn”.

Nghe thấy thế, Dương Thanh thầm kinh ngạc, anh biết thực lực của Mục thành chủ rất khó lường, nhưng không ngờ Phùng Tiểu Uyển còn chưa chữa khỏi chân cho ông lão, chỉ mới giúp chân ông lão tạm thời có cảm giác mà thực lực của ông lão đã tăng lên rồi.

Vậy nếu chân Mục thành chủ khỏi hẳn, thực lực của ông lão sẽ mạnh tới mức nào chứ?

Dương Thanh cười nói: “Vậy phải chúc mừng Mục thành chủ rồi!”

Mục thành chủ mỉm cười: “Đều nhờ phúc của cậu, nếu không có cậu, có lẽ đời tôi đừng hòng bước đi nữa”.

Dương Thanh không muốn nhiều lời về chuyện này, bèn nói: “Mục thành chủ, chắc ông tìm tôi đến không chỉ vì chuyện này nhỉ?”

Mục thành chủ khẽ gật đầu, sắc mặt bỗng nghiêm nghị hẳn lên, ông lão nhìn chằm chằm vào Dương Thanh: “Có phải cậu có một con dao găm linh khí không?”

Nghe thấy thế, Dương Thanh thầm kinh hãi. Vì anh đã chuẩn bị trước nên nét mặt không thay đổi gì nhiều.

Dương Thanh hỏi: “Sao Mục thành chủ lại nghĩ thế?”

Mục thành chủ nói với vẻ nghiêm túc: “Cậu đừng hiểu lầm, tôi hỏi cậu chuyện này vì cao thủ mà tôi cử đến nhà họ Đinh để giết Đinh Xương đã tình cờ biết được trong tay cậu có một con dao găm linh khí”.

“Thế nên tôi mới hỏi cậu, vì chuyện này rất quan trọng. Một khi tin này lộ ra ngoài, cậu sẽ gặp phải phiền phức cực lớn”.

“Nếu trong tay cậu có dao găm linh khí thật, cậu cứ yên tâm, tôi sẽ không nhòm ngó gì nó đâu, còn tìm mọi cách để giúp cậu giấu giếm tin này nữa”.

“Bây giờ tôi tìm cậu vì muốn xác nhận xem trong tay cậu có dao găm linh khí thật không, nếu có thì ai biết tin này? Tôi sẽ tìm mọi cách để giúp cậu giết kẻ địch biết tin tức đó!”

Mục thành chủ nói rồi im lặng, chỉ nhìn chằm chằm vào Dương Thanh.

Dương Thanh bỗng cười lạnh: “Mục thành chủ, nếu tôi không nhầm, chỉ cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh mới có thể kiểm soát linh khí đúng không? Ngay cả cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh sơ kỳ và trung kỳ cũng chưa chắc đã nắm giữ được linh khí”.

“Tôi mới đến Siêu Phàm Thất Cảnh đỉnh phong, sao có thể kiểm soát một con dao găm linh khí được?”

Nghe thấy thế, Mục thành chủ vẫn không nói gì, chỉ nhìn Dương Thanh.

Dương Thanh nói tiếp: “Nếu tôi không đoán nhầm, chắc tin tức này là lời đồn bậy, bởi vì cao thủ của phủ Hoài Thành cứ đuổi giết tôi, nên người ta mới nghĩ phủ Hoài Thành điên cuồng như thế để đạt được gì đó từ tôi”.

“Nhưng với cảnh giới võ thuật của tôi, có gì đáng để thành chủ Hoài Thành nhòm ngó chứ? Do đó có người đoán, có lẽ tôi có linh khí, nên mới bị phủ Hoài Thành đuổi giết”.

“Nhưng tôi có thể khẳng định với Mục thành chủ, trong tay tôi không có linh khí gì, về việc tại sao phủ Hoài Thành lại đuổi giết tôi, bởi vì tôi đã giết con rể của thành chủ Hoài Thành, lần này tôi đến Hoài Thành cũng vì bị phủ Hoài Thành dùng thủ đoạn ép buộc”.

Rõ ràng lời Dương Thanh nói cũng không có sức thuyết phục cho lắm.

Đương nhiên Dương Thanh cũng hiểu chuyện này, bèn nói tiếp: “Lần này đến Hoài Thành, tôi không chỉ đắc tội với phủ Hoài Thành, mà còn đắc tội với Dược Vương Cốc. Sau cùng, cả hai thế lực đều đuổi giết tôi, trước khi rời đi, tôi đã dùng kế để dấy lên tranh chấp giữa Dược Vương Cốc và phủ Hoài Thành”.

“Về sau họ phát hiện ra chuyện này, thành chủ Hoài Thành đích thân đuổi giết tôi, chúng tôi suýt bị giết trên sông Hoài. Nhưng đúng lúc sắp chìm, tôi lại lĩnh ngộ sức mạnh nguyên tố thủy, hành động bất ngờ, đánh nát thuyền mà thành chủ Hoài Thành ngồi. Thành chủ Hoài Thành không thể đuổi giết tôi trên nước, còn tôi đã thành công đưa ông Cửu và Hoài Lam rời khỏi sông Hoài nhờ việc lĩnh ngộ sức mạnh nguyên tố thủy”.

“Có lẽ vì tôi lĩnh ngộ sức mạnh nguyên tố thủy, khiến thành chủ Hoài Thành cảm thấy e ngại nên ông ta mới đuổi giết tôi”.

Để khiến Mục thành chủ tin tưởng, Dương Thanh bắt buộc phải nói chuyện mình lĩnh ngộ sức mạnh nguyên tố thủy cho ông lão biết.

So với việc lĩnh ngộ sức mạnh nguyên tố thủy, sức hấp dẫn của linh khí lớn hơn nhiều.

Mục thành chủ vẫn giữ nét mặt thản nhiên, mãi đến khi Dương Thanh nói cho ông lão biết chuyện anh đã lĩnh ngộ sức mạnh nguyên tố thủy, ông lão mới có vẻ kinh ngạc.

Mục thành chủ hỏi: “Cậu nói cậu đã lĩnh ngộ sức mạnh nguyên tố thủy? Lĩnh ngộ với thực lực Siêu Phàm Thất Cảnh đỉnh phong ư?”

Dương Thanh đáp: “Nói đúng hơn, khi lĩnh ngộ sức mạnh nguyên tố thủy, tôi mới đến Siêu Phàm Thất Cảnh trung kỳ”.

Anh nói rồi bỗng duỗi năm ngón tay ra, ngoắc về phía chén trà trước mặt Mục thành chủ.

Trà trong chén như có sinh mạng, bỗng bay ra khỏi chén, hóa thành một con rắn nước, quấn quanh tay Dương Thanh.

Trông thấy cảnh tượng này, Mục thành chủ trợn tròn mắt, có vẻ không dám tin.

Mục thành chủ kinh ngạc nói: “Sao có thể? Tôi chưa bao giờ nghe nói đến việc cao thủ Siêu Phàm Thất Cảnh có thể lĩnh ngộ sức mạnh nguyên tố thủy, ngay cả cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ cũng không làm được điều đó!”

“Đi đi!”

Dương Thanh bỗng khoát tay, con rắn nước đang quấn quanh tay anh bay ra ngoài cửa sổ.

“Ầm!”

Ngay sau đó, một tiếng động lớn bỗng vang lên, rắn nước đâm vào núi giả bên ngoài cửa sổ, một hòn đá nhỏ lập tức bị đánh nát.

Đến giờ Mục thành chủ mới xác định, Dương Thanh đã lĩnh ngộ sức mạnh nguyên tố thủy thật, còn vận dụng vô cùng thành thạo nữa.

Một lúc lâu sau, Mục thành chủ mới nhìn Dương Thanh với vẻ mặt phức tạp: “Khó trách thành chủ Hoài Thành muốn giết cậu, với thiên phú võ thuật của cậu, nếu là kẻ địch, một khi để cậu sống sót rời đi, thành chủ Hoài Thành sẽ không thể yên giấc!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK