Mục Xung dẫn mấy cao thủ đỉnh cao của Mục phủ ra ngoài.
“Tôi là Mục Xung, thiếu thành chủ của Mục phủ, mời thiếu thành chủ Tống ra gặp mặt một lần!”
Mục Xung chắp tay, nói với phía trước.
Điều khiến ông ta kinh ngạc chính là sau khi ra ngoài, họ cũng không cảm nhận được hơi thở của đám người Tống Nghị.
Sau khi Mục Xung nói xong, khoảng một phút sau vẫn không có ai xuất hiện.
Mục Xung lập tức nhíu mày, lại cao giọng nói: “Tôi là Mục Xung, thiếu thành chủ của Mục phủ, mời thiếu thành chủ Tống ra gặp mặt một lần, tôi có chuyện quan trọng cần nói với thiếu thành chủ Tống”.
Lần này, vẫn không có bất cứ ai đáp lại.
Mục Xung lập tức sầm mặt, nhìn về phía ông Tề bên cạnh: “Hay người của Tống Thành đã đi rồi?”
Ông Tề cũng có vẻ ngờ vực, thoáng suy tư rồi lắc đầu: “Không thể nào! Người của Tống Thành không thể đi nhanh như thế”.
Mục Xung nói với vẻ không vui: “Vậy tại sao không có ai xuất hiện đây?”
Ông Tề nói với vẻ cay đắng: “Tôi cũng không biết”.
“Tôi là Mục Xung, thiếu thành chủ của Mục phủ, mời Tống thiếu thành chủ ra đây một lần!”
Mục Xung nhìn quanh, lại nói lớn.
Nhưng vẫn không ai đáp lời, chỉ có tiếng chim líu ríu trên cây cổ thụ chọc trời ở bên cạnh.
Mục Xung tức giận nghiến răng: “Khốn kiếp thật, rốt cuộc họ đang ở đâu chứ?”
“Rầm!”
Mục Xung vừa dứt lời, một nhánh cây đầy lá bỗng bay về phía ông ta, nhánh cây to cỡ cổ tay đó đánh thẳng vào ngực Mục Xung, Mục Xung bị hất bay.
“Ai đấy?”
Ông Tề và cao thủ của Mục phủ lập tức biến sắc, thi nhau chắn trước Mục Xung.
Mục Xung bò dậy, khóe miệng vẫn còn vết máu, ông ta nghiến răng nghiến lợi, giận dữ hét: “Rốt cuộc là ai vừa đánh lén? Cút ra đây cho tôi!”
“Ha ha, mạnh miệng thật”.
Đúng lúc này, một giọng nói dí dỏm bỗng vang lên.
Đám người Mục Xung thi nhau nhìn về phía đó, chỉ thấy một thanh niên khoảng ba mươi tuổi, mặc trang phục truyền thống đang chắp tay bước đến, phía sau lưng hắn là hai cao thủ với khí thế đáng sợ.
Thanh niên này không phải ai khác, chính là Tống Nghị - thiếu thành chủ Tống Thành.
“Cậu là ai?”
Sau khi cảm nhận được khí thế mạnh mẽ của hai cao thủ đứng sau Tống Nghị, Mục Xung tức giận nói.
Tống Nghị cười ha hả, nhìn Mục Xung: “Ông vừa tìm tôi xong, bây giờ lại không biết tôi là ai. Tôi bỗng hiểu tại sao Mục thành chủ không giao vị trí thiếu thành chủ của Mục phủ cho ông, bởi vì ông là đồ vô dụng”.
Nghe thấy thế, Mục Xung lập tức biến sắc, tức giận nghiến răng nghiến lợi: “Khốn kiếp, cậu nói ai là đồ vô dụng cơ?”
“Vả miệng!”
Tống Nghị ra lệnh, một cao thủ phía sau hắn lập tức biến mất.
Cao thủ của Mục phủ biến sắc, định chắn trước Mục Xung, nhưng khí thế từ đối phương quá mạnh, đến mức khiến họ không dám nhúc nhích chút nào.
“Bốp!”
Ngay sau đó, tiếng bạt tai thanh thúy vang lên, Mục Xung bị một cao thủ của Tống Thành tát vào mặt, lập tức bay ra xa, hai cái răng của ông ta cũng bay ra khỏi miệng.
“Cậu Mục!”
Cao thủ của Mục phủ kinh hãi xông tới.
Mục Xung được đỡ dậy, trên mặt tràn ngập vẻ dữ tợn, mắt đỏ ngầu, ông ta nghiến răng, nhìn chằm chằm vào Tống Nghị.
Tống Nghị cười nhạt, không hề sợ hãi.
Thấy Mục Xung định nổi đóa, ông Tề vội khuyên: “Cậu Mục, cậu bớt giận! Đừng quên mục đích của cậu khi tìm họ”.
Nghe thấy ông Tề nói thế, Mục Xung nén giận, hít sâu một hơi rồi nhìn về phía Tống Nghị: “Thiếu thành chủ Tống, tôi muốn làm một cuộc giao dịch với cậu”.
Tống Nghị cười nhạt, nói: “Ông đừng nói vội, để tôi đoán xem ông định bàn chuyện giao dịch gì với tôi nhé”.
“Nếu tôi không đoán sai, ông định thay thế Dương Thanh để bàn chuyện hợp tác mà tôi và Dương Thanh nói trước đó à?”
“Tôi bảo vệ Mục phủ, sau đó Mục phủ phối hợp với tôi để kiểm soát phủ Hoài Thành”.
Mục Xung lập tức giật mình, không ngờ Tống Nghị lại đoán được.
Ông ta gật nhẹ đầu, nhìn về phía Tống Nghị: “Chắc thiếu thành chủ Tống cũng hiểu, đối với Mục phủ, Dương Thanh chỉ là người ngoài, cậu ta không có tư cách quyết định thay Mục phủ, cũng không thể đại diện cho Mục phủ chúng tôi, thế nên những lời mà cậu ta nói với cậu đều vô hiệu”.
“Còn tôi, tuy chưa được bổ nhiệm làm thiếu thành chủ Mục phủ, nhưng tôi cũng là đời sau duy nhất của bố tôi, sau này vị trí thiếu thành chủ Mục phủ sẽ chỉ thuộc về tôi”.
“Chỉ cần cậu đồng ý hợp tác với tôi, tôi có thể giúp phủ Tống Thành nắm giữ phủ Hoài Thành, sao nào?”
Tống Nghị thản nhiên cười, lắc đầu: “Không ổn lắm!”
Nghe thấy thế, nụ cười trên mặt Mục Xung lập tức cứng đờ, ông ta tức giận nói: “Vậy cậu muốn hợp tác với tôi thế nào?”
Tống Nghị lắc đầu, cười khẩy: “Ông vẫn chưa có tư cách hợp tác với tôi, một kẻ vô dụng mà cũng muốn nắm giữ Mục phủ chắc? Tôi khuyên ông câu này, trước khi Mục thành chủ và kiếm khách Ảnh Tử về, ông vẫn nên phối hợp với Dương Thanh thì hơn”.
“Đương nhiên, cho dù Mục thành chủ và kiếm khách Ảnh Tử về, tôi vẫn đề nghị ông đừng gây phiền phức cho Dương Thanh, bằng không, để không đắc tội Dương Thanh, có lẽ Mục thành chủ sẽ trục xuất ông khỏi Mục phủ đấy. Cũng đừng nghĩ tôi đùa, tôi không bao giờ đùa với kẻ vô dụng đâu”.
Lời Tống Nghị nói chẳng khác nào đang sỉ nhục Mục Xung, Mục Xung lập tức nổi giận, nói với vẻ mặt dữ tợn: “Tôi không vô dụng! Tốt nhất cậu nên nghĩ cho kỹ, muốn hợp tác với người ngoài không thể vận dụng cao thủ của Mục phủ, hay muốn hợp tác với người sẽ trở thành chủ Mục phủ như tôi”.
Tống Nghị nhìn Mục Xung như nhìn đồ ngu: “Đầu óc ông có vấn đề à? Hay tai ông điếc thế? Chẳng lẽ tôi nói chưa đủ rõ ư? Tôi không bao giờ hợp tác với kẻ vô dụng, ở Mục phủ, tôi chỉ hợp tác với Dương Thanh thôi”.
“Hơn nữa ông cho rằng, nếu tôi không hợp tác với ông, với tình hình của Mục phủ bây giờ, ông làm gì được tôi chứ?”
“Được rồi, hôm nay tôi đã phá lệ, nói rất nhiều với kẻ vô dụng, ông vẫn nên tự nhốt mình trong phòng đi, đừng ra ngoài cho mất mặt nữa”.
Mục Xung hoàn toàn nổi đóa, giận dữ quát: “Tôi không vô dụng! Nếu cậu muốn chết, tôi liều mạng với cậu!”
Ông ta nói rồi quát lớn: “Cao thủ của Mục phủ nghe lệnh, giết tên khốn này cho tôi!”
Nghe thấy Mục Xung nói thế, trong mắt Tống Nghị lóe lên ánh sáng sắc bén, hắn híp mắt: “Ông chán sống rồi!”
Mấy cao thủ Mục phủ mà Mục Xung dẫn theo đều biến sắc, cũng không có ai dám ra tay với Tống Nghị.
Chỉ với hai cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong sau lưng Tống Nghị, họ không thể giết nổi hắn.
Mục Xung quát: “Tôi bảo các người ra tay, các người điếc hết rồi à? Ra tay cho tôi! Tôi muốn cậu ta chết, tôi muốn cậu ta chết!”
Ông Tề khuyên: “Cậu Mục, chúng ta không phải đối thủ của họ, chúng ta nên về thôi!”
“Nếu các người không ra tay thì để tôi tự làm!”
Mục Xung đã bị cơn giận che mờ lý trí, ông ta hét lớn rồi lao tới chỗ Tống Nghị.
Trong mắt Tống Nghị lóe lên sát khí, hắn lạnh lùng nói: “Nếu ông muốn chết, tôi sẽ giúp ông, ra tay đi!”
Sau khi hắn ra lệnh xong, một cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong sau lưng hắn lập tức lao tới chỗ Mục Xung.