“Nơi này là Thánh Cung, người không liên quan không được phép vào!”
Dương Thanh và Lệ Trần vừa định bước vào Thánh Cung thì đã bị hai cao thủ Siêu Phàm Nhất Cảnh đỉnh phong chắn đường, cả hai đều nhìn chằm chằm vào họ với vẻ thù địch.
Lệ Trần vội nói: “Tôi là tông chủ Ma Tông - Lệ Trần, đến tìm cung chủ của các cậu có việc”.
Nghe thấy thế, hai hộ vệ của Thánh Cung đều có vẻ kinh ngạc.
Hồi trước, năm thế lực hàng đầu Ma Sơn đều tự quản lý địa bàn của mình, thông thường, chủ của các thế lực lớn rất ít khi bước vào thế lực khác.
Không ngờ chủ của Ma Tông như Lệ Trần lại đích thân tới đây.
Trong lúc nhất thời, hai người đều như gặp phải kẻ địch mạnh.
“Lệ Trần!”
Đúng lúc này, Bùi Thiên Âm bước ra, lạnh lùng nhìn Lệ Trần: “Ông đến Thánh Cung của tôi làm gì?”
Lệ Trần nhìn Bùi Thiên Âm bằng ánh mắt vô cùng phức tạp.
Trước đó khi Ma Tông gặp nguy hiểm, Bùi Thiên Âm đã liều mạng trợ giúp, rõ ràng vẫn quan tâm đến lão.
Lệ Trần nhanh chóng rũ bỏ những suy nghĩ trong lòng, nói: “Thiên Âm, chúng tôi đến tìm Tuyết Nữ”.
Bùi Thiên Âm nhíu mày, lạnh lùng nói: “Tuyết Nữ là người mà các người muốn là gặp được à? Nơi này là Thánh Cung, không chào đón người của Ma Tông, các người cút đi!”
Lệ Trần cảm thấy bất đắc dĩ, lão cũng hiểu bây giờ, có lẽ chỉ còn cách đạt được vật cực lạnh từ Tuyết Nữ thì mới trấn áp được hạch tâm long mạch trong người Mã Siêu.
Lão vội nói: “Thiên Âm, chúng tôi tìm Tuyết Nữ vì chuyện rất quan trọng, mong bà đừng ngăn cản”.
“Cút!”
Bùi Thiên Âm không hề khách sáo, quát lên với Lệ Trần.
Dương Thanh lập tức nhíu mày, tình hình của Mã Siêu bây giờ rất nguy kịch, có thể nói chỉ kéo dài một giây thôi là nguy hiểm cũng tăng thêm một phần.
Họ chỉ tới tìm Tần Y mà cũng bị ngăn cản.
Lệ Trần cũng hiểu tính Bùi Thiên Âm, lão trầm giọng nói: “Thiên Âm, xin lỗi!”
Sau khi lão dứt lời, lĩnh vực mạnh mẽ lập tức lan ra từ người lão, bao phủ lấy các cao thủ Thánh Cung do Bùi Thiên Âm dẫn đầu.
Bùi Thiên Âm lập tức biến sắc, tức giận nói: “Lệ Trần! Ông định làm gì?”
Lúc này Lệ Trần mới nói với Dương Thanh: “Mau đi tìm Tuyết Nữ đi!”
“Vâng!”
Dương Thanh không nhiều lời, hơi nhích chân, xông vào Thánh Cung.
“Láo xược!”
Bùi Thiên Âm lập tức nổi giận, quát lớn, lao tới chỗ Dương Thanh.
Nhưng bà ta vừa di chuyển thì đã bị Lệ Trần chắn đường.
Bùi Thiên Âm vô cùng giận dữ, ánh mắt như bốc lửa, bà ta quát: “Lệ Trần, ông biết mình đang làm gì không?”
Trên mặt Lệ Trần tràn ngập vẻ áy náy, lão nói với vẻ chân thành: “Thiên Âm, tôi biết bà hận tôi, tôi làm thế này chỉ khiến bà hận tôi hơn nữa, nhưng lần này tôi cũng không còn cách nào khác, chúng tôi phải tìm được Tuyết Nữ, rất xin lỗi bà!”
Bùi Thiên Âm căm giận nói: “Lệ Trần, ông tưởng Bùi Thiên Âm tôi dễ ức hiếp ư? Năm mươi năm trước, ông phụ bạc tôi, giờ ông dám dẫn người tự ý xông vào Thánh Cung của tôi à?”
Lệ Trần rất đau khổ, nhưng giờ tính mạng của Mã Siêu đang trong tình trạng nghìn cân treo sợi tóc, lão không quan tâm được nhiều nữa.
Thấy Lệ Trần không nói gì, Bùi Thiên Âm nói với đôi mắt đỏ hoe: “Uổng công tôi dẫn người đi giúp Ma Tông, không ngờ ông lại lấy oán trả ơn! Đã vậy thì tôi tuyên bố, kể từ hôm nay, tôi và ông không đội trời chung! Tôi sẽ đối địch với ông suốt đời!”
Sau khi Bùi Thiên Âm dứt lời, khí thế mạnh mẽ bỗng bùng nổ từ người bà ta.
Lệ Trần lập tức biến sắc, vội nói: “Thiên Âm, đừng!”
Lúc này, Bùi Thiên Âm đang cố gắng đột phá.
Lệ Trần hiểu rõ, tuy nền tảng võ thuật của Bùi Thiên Âm rất vững chắc, chỉ cách Thiên Cảnh một bước, nhưng nếu muốn đột phá, bà ta vẫn phải chuẩn bị kỹ càng.
Giờ để đánh với lão, Bùi Thiên Âm lại định đột phá theo cách cưỡng ép, một khi thất bại, nền tảng võ thuật của Bùi Thiên Âm cũng sẽ mất theo.
“Đoàng đoàng!”
Mây đen lập tức dày đặc trên vùng trời Thánh Cung, sấm sét vang rền.
Các cao thủ Thánh Cung cũng kinh hãi, cung chủ sắp đột phá ư?
Có lẽ vì kết giới giữa Hạ Giới giới Cổ Võ và thế tục đã tan vỡ, linh khí ở thế tục cũng nồng đậm hơn rất nhiều, uy lực của thiên kiếp trên vùng trời Thánh Cung rất mạnh.
Ngay cả Lệ Trần cũng không dám chắc mình sẽ chịu được thiên kiếp mạnh như thế trước khi đột phá.
Bùi Thiên Âm vẫn chưa chuẩn bị kỹ cho việc đột phá, giờ lại nghênh đón thiên kiếp mạnh như thế, bà ta sẽ chịu nổi ư?
Lệ Trần cầu khẩn: “Thiên Âm, mau ngừng việc đột phá đi! Bà vẫn chưa chuẩn bị xong, một khi thất bại, nền tảng võ thuật của bà sẽ bị phá hủy đấy!”
Nhưng lúc này trong mắt Bùi Thiên Âm chỉ toàn lửa giận, không hề nghe lời Lệ Trần, vẫn ra sức dẫn thiên kiếp tới.
Tuy thiên kiếp chưa giáng xuống, nhưng mây đen đã cuồn cuộn trên vùng trời của Thánh Cung, còn có cả tiếng sấm vang rền, mang đến áp lực khổng lồ cho không gian này.
“Mọi người lùi ra sau ngay đi!”
Một cao thủ Thánh Cung vội quát lớn.
Cao thủ bình thường không thể chịu nổi thiên kiếp mạnh như thế, cho dù chỉ là uy lực còn sót lại thôi thì cũng không được.
“Đoàng đoàng!”
Cùng lúc đó, tia sét chói mắt bỗng xẹt qua chân trời, giáng về phía Bùi Thiên Âm.
“Không ổn rồi!”
Lệ Trần lập tức biến sắc, định lao ra, nhưng lão đã là cao thủ Thiên Cảnh, nếu lão giúp Bùi Thiên Âm, uy lực của thiên kiếp sẽ càng mạnh.
Lão chịu được, nhưng Bùi Thiên Âm sẽ chịu nổi ư?
Trước ánh mắt khiếp sợ của tất cả mọi người, tia sét đầu tiên giáng trúng đỉnh đầu Bùi Thiên Âm, xuyên qua cả cơ thể bà ta.
“Phụt!”
Bùi Thiên Âm lập tức hộc máu, sắc mặt tái hẳn.
“Cung chủ!”
Người của Thánh Cung đều biến sắc.
Đây mới chỉ là tia sét đầu tiên của thiên kiếp, cũng là tia sét có uy lực yếu nhất khi vượt thiên kiếp.
Nhưng nó đã khiến Bùi Thiên Âm bị thương nặng, tiếp đến sấm sét sẽ càng mạnh hơn nữa, Bùi Thiên Âm có thể chịu được thật ư?
Lệ Trần siết chặt nắm tay, ngẩng đầu nhìn sấm sét trên vùng trời Thánh Cung, trên mặt tràn ngập vẻ lo lắng.
Lão biết bây giờ lão không giúp được gì, mọi chuyện chỉ có thể dựa vào bản thân Bùi Thiên Âm, bà ta phải tự tiếp nhận thiên kiếp.
Nếu lão tham gia thì sẽ khiến thiên kiếp mạnh hơn mấy lần, cho dù lão ngăn cản hết thay Bùi Thiên Âm được, Bùi Thiên Âm cũng sẽ đồng ý ư?
Người vượt thiên kiếp phải trải qua thiên kiếp hoàn chỉnh thì mới được xem là thành công vượt qua thiên kiếp.
Nếu lão ngăn cản thiên kiếp thay Bùi Thiên Âm, thiên kiếp của Bùi Thiên Âm sẽ không hoàn chỉnh, cho dù bà ta đột phá Thiên Cảnh, có lẽ thành tựu kiếp này cũng chỉ đến Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ là cùng.
“Đoàng đoàng!”
Đúng lúc này, tia sét thứ hai giáng xuống.
“Phụt!”
Vào khoảnh khắc thiên kiếp giáng trúng Bùi Thiên Âm, Bùi Thiên Âm lại hộc máu, sắc mặt càng tái hơn, người lảo đảo như sắp ngã.
“Thiên Âm!”
Lệ Trần có vẻ không đành lòng.
Cơ thể gầy gò của Bùi Thiên Âm lảo đảo, như sẽ ngã xuống bất cứ lúc nào.
Đây mới là tia sét thứ hai thôi mà đã khiến vết thương của Bùi Thiên Âm nghiêm trọng đến thế.
Lệ Trần hiểu rõ, chắc chắn Bùi Thiên Âm sẽ không chịu được tia sét thứ ba.
Nếu tia sét thứ ba giáng xuống, chắc chắn Bùi Thiên Âm sẽ phải chết!
Chương 2067: Giáng thiên kiếp
Lệ Trần nhìn tia sét thứ ba sắp giáng xuống, lại nhìn cơ thể chằng chịt vết thương của Bùi Thiên Âm, trong mắt tràn ngập vẻ tuyệt vọng.
Lão không nghi ngờ gì về việc một khi tia sét thứ ba giáng xuống, chắc chắn Bùi Thiên Âm sẽ chết!
Bùi Thiên Âm đang ở giữa thiên kiếp cũng vô cùng tuyệt vọng, bà ta muốn ép bản thân đột phá Thiên Cảnh, nhưng chỉ hai tia sét đã khiến bà ta bị thương nặng.
Sao bà ta chịu nổi tia sét thứ ba đây?
Hơn nữa thiên kiếp cũng không chỉ có ba tia sét, cho dù bà ta sống sót sau tia sét thứ ba, bà ta phải vượt thiên kiếp tiếp kiểu gì bây giờ?
“Thiên Âm, từ bỏ đi!”
Đúng lúc này, Lệ Trần bỗng nói với đôi mắt đỏ hoe: “Nếu bây giờ từ bỏ thiên kiếp, ít nhất bà vẫn giữ được mạng sống, một khi tia sét thứ ba giáng xuống, chắc chắn bà sẽ không chịu được đâu”.
“Cút đi!”
Bùi Thiên Âm tức giận quát: “Nếu từ bỏ thiên kiếp, cho dù tôi giữ được tu vi bây giờ, suốt đời này tôi cũng chỉ đến được đấy mà thôi, nếu đúng thế thật, tôi thà chết còn hơn!”
Nghe thấy bà ta nói thế, vẻ bi thương trên mặt Lệ Trần càng rõ hơn.
Với thực lực của Lệ Trần, lão có thể ngăn thiên kiếp thay Bùi Thiên Âm, nhưng nếu lão làm thế, Bùi Thiên Âm sẽ không thể đột phá Thiên Cảnh.
Nhưng nếu lão không ra tay, chắc chắn Bùi Thiên Âm sẽ tan thành tro bụi dưới tia sét thứ ba.
Lão không muốn chứng kiến bất kỳ kết quả nào hết.
Lão siết chặt nắm tay, nhìn Bùi Thiên Âm bằng đôi mắt đỏ ngầu.
“Đoàng đoàng!”
Mấy tia sét chói mắt lại xẹt qua chân trời, tiếp đến là tiếng sấm đinh tai nhức óc.
Đây mới chỉ là sấm sét trên bầu trời, giữa sấm sét đang ngày càng dày đặc, tia sét thứ ba của thiên kiếp cũng xuất hiện.
Lệ Trần có thể cảm nhận rõ, uy lực của thiên kiếp trên vùng trời Thánh Cung đang mạnh dần lên, tia sét thứ ba sẽ giáng xuống bất cứ lúc nào.
Lão nhìn chằm chằm vào Bùi Thiên Âm, ánh mắt bỗng trở nên kiên định.
Đúng lúc này, uy lực của thiên kiếp cũng mạnh hẳn, đã đạt đến đỉnh cao.
“Là lúc này!”
Lệ Trần bỗng hơi nhích chân, xông tới chỗ Bùi Thiên Âm.
Bùi Thiên Âm cũng nhận ra Lệ Trần đang xông về phía mình, bà ta lập tức biến sắc, giận dữ quát: “Lệ Trần! Ông cút đi cho tôi! Nếu ông dám ngăn thiên kiếp của tôi, kiếp này tôi không chết không thôi với ông!”
Nhưng Lệ Trần không hề quan tâm đến lời Bùi Thiên Âm nói, gần như trong nháy mắt, lão đã xuất hiện bên cạnh Bùi Thiên Âm.
Đúng lúc này, một tia sét chói mắt xẹt qua chân trời.
Lệ Trần bỗng dang tay ra, hét lớn: “Giáng thiên kiếp!”
Lệ Trần vừa nói xong, Bùi Thiên Âm đang định ra tay với lão bỗng cảm nhận được một cảm giác rất kỳ diệu, bà ta không sao cử động nổi.
Bùi Thiên Âm lập tức biến sắc, bà ta như đang bị trói, không sao nhúc nhích được.
“Lệ Trần, ông định làm gì?”
Nhưng Lệ Trần vẫn không trả lời, lão dang tay ra.
“Đoàng đoàng!”
Ngay sau đó, một tia sét chói mắt lập tức giáng xuống.
Điều khiến mọi người khiếp sợ chính là thiên kiếp của Bùi Thiên Âm lại giáng lên người Lệ Trần.
Lệ Trần vẫn đứng vững, để mặc thiên kiếp xuyên qua người mình.
Nhưng cảnh tượng khiến mọi người khiếp sợ hơn nữa lại xảy ra, sau khi tia sét thứ ba giáng lên người Lệ Trần rồi xuyên qua cơ thể lão, nó như bị thu nhỏ mấy lần, rồi lại giáng lên người Bùi Thiên Âm.
Hay nói cách khác, Bùi Thiên Âm cũng đang chịu tia sét thứ ba, nhưng thiên kiếp mà bà ta phải chịu sẽ yếu hơn thiên kiếp mà Lệ Trần phải chịu rất nhiều.
Mắt Bùi Thiên Âm đẫm lệ, nước mắt rơi không kiểm soát.
Bà ta hét lớn: “Lệ Trần, ông cút đi cho tôi! Tôi không cần ông giúp, ông cút đi! Cút đi cho tôi!”
Khóe miệng Lệ Trần rỉ máu, lúc này lão mới có thời gian nhìn về phía Bùi Thiên Âm, trong mắt lão tràn ngập vẻ dịu dàng, lão mỉm cười: “Năm mươi năm trước, tôi đã phụ lòng bà, tôi có lỗi với bà! Hôm nay tôi sẽ trả lại những gì mà tôi nợ bà trước kia!”
Bùi Thiên Âm khóc lóc thảm thiết: “Không! Tôi không cần ông trả tôi, ông đi đi, mau đi đi!”
Lúc này, các cao thủ Thánh Cung đều tròn mắt, há hốc mồm.
Một cao thủ kinh ngạc hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế? Lệ Trần đang làm gì?”
Một ông lão tóc bạc nhìn Bùi Thiên Âm bằng đôi mắt đỏ hoe, nói: “Lệ Trần đang cứu cung chủ!”
Chương 2068: Tình yêu muộn màng
Có người tức giận nói: “Cứu cung chủ? Ông ta ngăn thiên kiếp của cung chủ, chẳng phải là đang phá hủy con đường Thiên Cảnh của cung chủ ư? Sau này, cung chủ sẽ ngừng bước ở Thiên Cảnh Cửu Phẩm đỉnh phong, không thể vượt qua thiên kiếp nữa!”
Ông lão tóc bạc lắc đầu, nói: “Lệ Trần không ngăn thiên kiếp của cung chủ, mà đang dùng cách giáng thiên kiếp để giảm bớt uy lực khổng lồ của nó, ông ta tiếp nhận hầu hết uy lực từ thiên kiếp, sau đó giảm bớt mấy lần rồi mới truyền cho cung chủ, nhờ đó, cung chủ sẽ tiếp nhận thiên kiếp hoàn chỉnh, cũng bước vào Thiên Cảnh”.
“Nhưng Lệ Trần sẽ phải chịu uy lực thiên kiếp theo đúng thực lực của ông ta, một khi thất bại, nền tảng võ thuật của Lệ Trần sẽ bị phá hủy, biến thành kẻ tàn phế, thậm chí mất mạng!”
“Vì lúc này ông ta vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng để vượt thiên kiếp, mà lại phải chịu uy lực thiên kiếp theo đúng thực lực của bản thân, ông ta không có chút hy vọng thành công nào”.
Nghe thấy thế, cao thủ Thánh Cung đều im lặng.
Những người từng tức giận nhìn Lệ Trần trước đó đều nhìn về phía lão bằng ánh mắt bi thương.
Đúng lúc này, thiên kiếp vô cùng đáng sợ bỗng bao phủ cả Thánh Cung.
Rõ ràng, lời của ông lão tóc bạc sắp được kiểm chứng.
Tia sét thứ tư sắp giáng xuống, hơn nữa uy lực của tia sét này bỗng tăng gấp mấy lần, vượt xa tia sét thứ ba, đây vốn không phải uy lực của thiên kiếp mà cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong phải tiếp nhận khi đột phá.
Áp lực khổng lồ khiến cao thủ Thánh Cung run lẩy bẩy, ai cũng muốn quỳ rạp ra đất.
Sắc mặt Lệ Trần vô cùng nghiêm nghị, tia sét thứ ba hồi nãy dựa theo thực lực của Bùi Thiên Âm, nhưng giờ thiên kiếp đã ngưng tụ theo thực lực của lão rồi.
Cho dù lão vượt thiên kiếp thì cũng sẽ bắt đầu từ tia sét đầu tiên, hơn nữa tia sau sẽ mạnh hơn tia trước, cơ thể vẫn có cơ hội chậm rãi thích ứng.
Nhưng bây giờ, lão phải đối mặt với tia sét thứ tư luôn.
Lão chưa chuẩn bị gì cả, rất khó chống chọi được thiên kiếp mạnh như thế.
Nhưng vì Bùi Thiên Âm, dù có chết lão cũng cam lòng.
“Tới đây đi!”
Lệ Trần ngửa mặt lên trời, quát lớn.
“Đoàng đoàng!”
Tia sét thứ tư lập tức giáng xuống, chôn vùi lão dưới thiên kiếp.
Tia sét thứ tư với uy lực đã bị Lệ Trần giảm bớt cũng trút lên người Bùi Thiên Âm.
Uy lực của nó còn không bằng tia sét thứ hai, Bùi Thiên Âm hoàn toàn có thể chịu được.
Nhưng sau khi tia sét này giáng xuống, Lệ Trần bỗng hộc máu, sắc mặt trắng bệch.
Bùi Thiên Âm hoảng hồn, hét lớn: “Lệ Trần, tôi xin ông, cứ kệ tôi, mau rời khỏi nơi này đi!”
Mặt bà ta đã đầm đìa nước mắt.
Lúc này, sự thù hận trong lòng bà ta đã hoàn toàn tan thành mây khói, chỉ còn sự đau lòng với Lệ Trần.
Bà ta biết Lệ Trần đang phải chịu đựng điều gì vì bà ta, giờ bà ta cũng sẵn sàng trả giá mọi thứ vì Lệ Trần.
Nhưng Lệ Trần đã chọn làm thế rồi, sao lại từ bỏ chứ?
Lão lau vết máu ở khóe miệng, ngẩng đầu nhìn trời, hét lớn: “Ông trời, ông chỉ có chút năng lực ấy thôi à? Thiên kiếp với uy lực bé tẹo thế mà cũng đòi làm gì tôi ư? Tới đi! Tiếp tục!”
Khí thế của lão lại tăng vọt.
“Đoàng đoàng!”
Tia sét thứ năm bỗng giáng xuống, như muốn trừng phạt sự hỗn xược của Lệ Trần.
Ngay sau tia sét thứ năm, tia sét thứ sáu, thứ bảy cũng ồ ạt kéo tới.
“Đoàng đoàng đoàng!”
Mấy tia sét liên tục giáng xuống, tia sau mạnh hơn tia trước, Lệ Trần một mình tiếp nhận tất cả.
Uy lực khủng khiếp từ thiên kiếp khiến lão bị thương nặng.
Người lão cháy đen, trong không khí tràn ngập mùi tanh gay mũi, khí thế của lão cũng giảm hẳn.
Lúc này lão nào giống chủ của Ma Tông nữa? Mà giống một ông lão đang hấp hối hơn.
Nhưng thiên kiếp vẫn chưa kết thúc, sau tia sét thứ bảy, tia sét thứ tám đã được ngưng tụ, sắp giáng xuống.
Trên mặt Bùi Thiên Âm đang bị Lệ Trần trói buộc đã giàn giụa nước mắt, bà ta điên cuồng hét lên ngăn cản nhưng không sao ngăn nổi Lệ Trần, chỉ có thể trơ mắt nhìn người đàn ông mà mình vừa yêu vừa hận yếu dần, sắp tan biến dưới thiên kiếp.
Chương 2069: Có duyên nhưng không có phận
“Đoàng đoàng!”
Đúng lúc này, tia sét thứ tám cũng giáng xuống.
Các cao thủ Thánh Cung chỉ thấy một tia sét chói mắt xuyên qua người Lệ Trần, sau sự tàn phá của tia sét này, cơ thể Lệ Trần trông vô cùng thê thảm.
“Đừng!”
Bùi Thiên Âm đau khổ hét lớn, bà ta không thể chấp nhận sự thật Lệ Trần đã hy sinh vì mình, nếu Lệ Trần chết vì bà ta thật, bà ta sẵn sàng chết theo Lệ Trần, chứ không thể dùng sự hy sinh của Lệ Trần làm bàn đạp để bước vào Thiên Cảnh.
Sau khi tiếp nhận tia sét thứ tám từ Lệ Trần, khí thế mạnh mẽ lan ra từ người Bùi Thiên Âm.
Lúc này bà ta chỉ cách Thiên Cảnh một bước.
Hơi thở của Lệ Trần ngày càng yếu ớt, lão chỉ đang gắng gượng bằng ý chí của mình.
Lệ Trần nhìn về phía Bùi Thiên Âm: “Thiên Âm, rất xin lỗi, nếu có kiếp sau, tôi sẽ không phụ lòng bà nữa!”
Lão biết cơ thể mình đã bị thiên kiếp phá hủy gần hết, còn khí thế của Bùi Thiên Âm thì cũng ngày càng mạnh hơn, sắp bước vào Thiên Cảnh.
Đã trải qua tám tia sét rồi, chỉ còn tia sét cuối cùng, Bùi Thiên Âm sẽ bước vào Thiên Cảnh.
Khi Bùi Thiên Âm bước vào Thiên Cảnh, đó cũng là lúc cơ thể Lệ Trần hoàn toàn tan biến dưới thiên kiếp.
Thánh Cung toàn là đệ tử nữ, lúc này ai cũng xúc động khóc sướt mướt trước tình yêu giữa Bùi Thiên Âm và Lệ Trần.
Trên mặt Bùi Thiên Âm đầm đìa nước mắt, bà ta biết mình không thể thay đổi sự thật trước mắt nữa, đành tuyệt vọng nhìn chằm chằm vào Lệ Trần: “Nếu ông chết, tôi sẽ đi theo ông!”
Lúc này, mây đen vẫn cuồn cuộn trên vùng trời của Thánh Cung, khiến người ta có cảm giác trời sắp sập xuống.
Tia sét thứ chín đang ngưng tụ.
Trong tám tia sét trước đó, tia sau mạnh hơn tia trước, nhất là tia sét thứ tám đã khiến cơ thể Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ của Lệ Trần tan vỡ.
Lệ Trần chỉ đang gắng gượng bằng hơi tàn mà thôi, lão có thể chịu tia sét thứ chín mạnh nhất thay Bùi Thiên Âm thật à?
Lệ Trần cũng cảm nhận được sự đáng sợ của tia sét thứ chín sắp giáng xuống, lão cắn đầu lưỡi, cố giữ sự tỉnh táo cuối cùng.
Nếu đã sẵn sàng chết dưới thiên kiếp, sao phải sợ hãi đây?
Người lão đã gần như tan vỡ, nhưng cơ thể đã đột phá Thiên Cảnh sẽ dễ dàng tan vỡ như thế à?
Lão tập trung sức mạnh, chuẩn bị chống lại tia sét thứ chín.
“Tới đây đi!”
Lão bỗng tức giận quát.
“Đoàng đoàng!”
Như đang trả lời lão, tia sét thứ chín lập tức lao từ trên trời xuống, giáng lên người Lệ Trần.
Sức mạnh hủy diệt khủng khiếp khiến Lệ Trần có cảm giác linh hồn và cơ thể đang tách rời nhau ra.
Lão cố chịu cơn đau khi cơ thể sắp tan vỡ, cắn răng duy trì Giáng Thiên Kiếp, dùng hết sức để giảm bớt uy lực của tia sét thứ chín.
Nhưng cơ thể lão đã gần như tan vỡ, tia sét thứ chín lại quá đáng sợ, sao lão có thể dễ dàng giảm bớt uy lực của thiên kiếp như trước đó đây?
Năng lượng của tia sét thứ chín không ngừng di chuyển trong người lão, cơ thể lão liên tục nứt ra, cơn đau khi cơ thể bị nứt ra từng chút một khiến lão không khỏi hét lên đau đớn.
“Giảm bớt cho tôi!”
Lệ Trần tức giận quát, phát huy hết sức mạnh còn sót lại, khí thế mạnh mẽ bùng nổ từ người lão, lập tức hấp thu uy lực của tia sét thứ chín trên người lão.
Lúc này, cơ thể lão cũng phát ra tiếng nổ.
Sau cùng, uy lực của tia sét thứ chín đã yếu đi rất nhiều, nó di chuyển một vòng quanh cơ thể lão rồi truyền sang người Bùi Thiên Âm.
“Ầm!”
Ngay sau đó, khí thế của Bùi Thiên Âm lập tức tăng vọt.
Uy thế đáng sợ lan ra từ người bà ta.
Lệ Trần cảm nhận được luồng sức mạnh này, bèn mỉm cười hài lòng, dùng nốt chút sức lực cuối cùng để nói: “Thiên Âm, sống tiếp nhé!”
Ngay sau khi dứt lời, cơ thể lão mềm nhũn, ngã xuống giữa vũng máu.
“Không!”
Bùi Thiên Âm đau khổ hét lên, xuất hiện trước mặt Lệ Trần ngay tức khắc, ôm cơ thể cháy đen của Lệ Trần vào lòng.
“Lệ Trần!”
Bà ta ôm cơ thể Lệ Trần, gào khóc.
Vào giây phút này, bà ta chỉ thấy vô cùng hối hận, nếu bà ta không cố chấp muốn đánh với Lệ Trần, ép bản thân đột phá, sao Lệ Trần lại phải hy sinh vì bà ta đây?
Dương Thanh nhìn Lệ Trần trong lòng Bùi Thiên Âm, mắt đỏ ngầu, siết chặt nắm tay.
Anh biết vướng mắc tình cảm giữa Lệ Trần và Bùi Thiên Âm, cũng biết đây là lựa chọn của Lệ Trần.
Nhưng anh không giúp gì được, chỉ có thể trơ mắt nhìn Lệ Trần chịu thiên kiếp thay Bùi Thiên Âm rồi hy sinh.
Lúc này, Bùi Thiên Âm đã ngừng khóc, ánh mắt vô cùng tuyệt vọng.
Bà ta cúi đầu nhìn Lệ Trần trong lòng mình, nét mặt hết sức bình tĩnh.
Mái tóc dài của bà ta bỗng bạc đi với tốc độ có thể thấy bằng mắt thường.
Tuy bà ta đã có tuổi, nhưng vì cảnh giới rất cao nên vẫn giữ được vẻ ngoài của phụ nữ bốn mươi, năm mươi tuổi, nhưng giờ mái tóc đen của bà ta đã trở nên bạc trắng.
Không những thế, da bà ta cũng bắt đầu nhăn nheo.
Chỉ sau thoáng chốc, từ một người phụ nữ xinh đẹp bốn, năm mươi tuổi, Bùi Thiên Âm đã trở thành một bà lão bảy, tám mươi tuổi, nếp nhăn chằng chịt khắp mặt.
Nhưng thế vẫn chưa hết, bà ta vẫn đang không ngừng già đi.
Hơi thở chết chóc mãnh liệt bao trùm lấy bà ta.
Trái lại, sức sống mạnh mẽ đang không ngừng lan ra từ người Lệ Trần.
Trên cơ thể cháy đen của Lệ Trần, những mảng da cháy bắt đầu tróc ra.
Những chỗ tróc ra tựa như da của em bé.
Cảnh tượng này khiến tất cả mọi người sững sờ.
Dương Thanh cũng tròn mắt, tuy anh không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng có thể cảm nhận rõ, Lệ Trần vốn đã bỏ mạng lại khôi phục sức sống, trái tim cũng đập tiếp, nhịp thở hồi phục.
Nhưng sức sống của Bùi Thiên Âm lại yếu dần.
Rõ ràng Bùi Thiên Âm đã dùng bí pháp nào đó để chuyển sức sống của mình cho Lệ Trần.
“Cung chủ!”
Lúc này người của Thánh Cung mới hoàn hồn, thấy Bùi Thiên Âm đang dần mất đi sức sống, họ đều quỳ xuống đất, ai cũng vô cùng bi thương.
Bùi Thiên Âm nhìn người đàn ông trong lòng mình, bỗng cúi đầu hôn khẽ lên môi Lệ Trần, dịu dàng nói: “Kiếp này có duyên nhưng không có phận, kiếp sau tôi sẽ làm vợ ông!”
Sau khi bà ta dứt lời, sức sống mãnh liệt bùng nổ từ người Lệ Trần.
Bùi Thiên Âm bỗng mỉm cười, nước mắt trượt xuống từ khóe mắt, bà ta nhìn Lệ Trần bằng ánh mắt hết sức dịu dàng.
Cơ thể bà ta bỗng hóa thành vô số đốm sáng, một cơn gió lướt qua, Bùi Thiên Âm hoàn toàn biến mất.
Lúc này, Lệ Trần như vừa được sống lại bỗng mở mắt ra.
Chương 2070: Nền tảng võ thuật
Lệ Trần bỗng mở mắt ra, nhưng Bùi Thiên Âm mà lão vừa liều mạng bảo vệ đã hóa thành vô số đốm sáng, biến mất khỏi cõi đời này.
“Thiên Âm!”
Lệ Trần đau khổ hét lớn, trên mặt tràn ngập vẻ bi thương.
Cùng lúc đó, khí thế mạnh mẽ cũng bùng nổ từ người lão.
“Ầm ầm ầm!”
Mặt đất xung quanh Lệ Trần liên tục bị khí thế mạnh mẽ từ người lão làm vỡ nát.
“Phụt!”
Lão bỗng hộc máu, người mềm nhũn, chìm vào hôn mê.
Dương Thanh vội bước đến kiểm tra, xác định Lệ Trần vẫn còn sống thì mới thầm thở phào nhẹ nhõm.
Anh vô cùng lo lắng, chắc chắn cái chết của Bùi Thiên Âm sẽ mang lại cú sốc nặng nề cho Lệ Trần nhỉ?
Lão mới là người phải chết, nhưng Bùi Thiên Âm đã chuyển sức sống cho Lệ Trần.
Khi Lệ Trần quát lên giận dữ hồi nãy, khí thế mà lão phóng ra đã đạt đến Thiên Cảnh Nhị Phẩm sơ kỳ.
Hay nói cách khác, lão đã đột phá Thiên Cảnh Nhị Phẩm sơ kỳ từ Thiên Cảnh Nhất Phẩm sơ kỳ, tăng cả một cảnh giới lớn.
Rõ ràng đó là do Bùi Thiên Âm đã dùng bí pháp chuyển giao sức sống, chẳng những bí pháp đó bảo vệ được mạng sống của Lệ Trần mà còn giúp cảnh giới của Lệ Trần tăng mạnh.
Cao thủ Thánh Cung đã tận mắt thấy Bùi Thiên Âm rời đi, ai cũng vô cùng bi thương.
Trước những chuyện xảy ra ngày hôm nay, Dương Thanh cảm thấy vô cùng áy náy, chính anh đã dẫn Lệ Trần đến Thánh Cung tìm Tần Y, nhưng anh đã tìm khắp Thánh Cung mà vẫn không thấy Tần Y đâu cả.
Đã thế còn hại chết Bùi Thiên Âm.
Khi Dương Thanh đưa Lệ Trần đang hôn mê quay về Ma Tông, người của Ma Tông đều vô cùng kinh hãi, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Hồng Ma bước đến, nhìn về phía Dương Thanh: “Cậu Thanh, đã xảy ra chuyện gì thế? Tông chủ sao rồi?”
Dương Thanh không hề giấu giếm, kể lại những chuyện đã xảy ra ở Thánh Cung.
Sau khi nghe anh nói xong, cao thủ Ma Tông đều im lặng.
Phùng Tiểu Uyển nghẹn ngào nói: “Anh Thanh, cung chủ Bùi đáng thương quá, có cách nào để cứu sống bà ấy không?”
Dương Thanh cũng không vui vẻ gì, nếu được, đương nhiên anh sẽ đồng ý, nhưng Bùi Thiên Âm đã dùng bí pháp để cứu sống Lệ Trần, còn bà ta thì tan biến.
Ngay cả cơ thể cũng không còn nữa, biết cứu sống bà ta kiểu gì đây?
Đúng lúc này, Hồng Ma bỗng trầm giọng nói: “Có lẽ cung chủ Bùi vẫn còn hy vọng sống!”
“Hả?”
Mọi người đều nhìn về phía Hồng Ma.
Hồng Ma nghiêm nghị nói: “Cung chủ Bùi tu luyện sức mạnh Luân Hồi, vào lúc cuối, bà ấy đã dùng bí pháp để hy sinh chính mình, cứu tông chủ, có lẽ là dùng sức mạnh Luân Hồi”.
“Luân Hồi Đạo của cung chủ Bùi cũng không yếu, tuy cơ thể bà ấy đã tan biến khỏi thế gian, nhưng chưa chắc bà ấy đã hoàn toàn biến mất, trong số các cao thủ tu luyện đến Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong, có một số ít cao thủ có linh hồn mạnh mẽ, có thể tiếp tục sống dưới dạng linh hồn khi cơ thể tan vỡ”.
Nghe thấy Hồng Ma nói thế, Dương Thanh lập tức vui mừng, anh chợt nhớ đến linh hồn Ma Thần trong người mình.
Chẳng phải Ma Thần đang tồn tại trên đời dưới dạng linh hồn ư?
Dương Thanh vội hỏi: “Ý ông là tuy cung chủ Bùi đã tan biến, nhưng có lẽ linh hồn bà ấy vẫn tồn tại à?”
Hồng Ma gật đầu: “Việc tu luyện được Luân Hồi Đạo đã cho thấy linh hồn cung chủ Bùi rất mạnh mẽ, tuy chỉ có rất ít cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong có thể tiếp tục sống dưới dạng linh hồn sau khi cơ thể tan vỡ, nhưng tôi tin linh hồn cung chủ Bùi rất mạnh, có hy vọng sống sót rất cao”.
Đúng lúc này, Lệ Trần đang hôn mê bỗng mở mắt, ngồi dậy khỏi giường.
“Tông chủ, tông chủ tỉnh rồi!”
Người của Ma Tông đều mừng rỡ.
Đôi mắt vô hồn của Lệ Trần bỗng lóe lên ánh sáng, lão nói với đôi mắt đỏ hoe: “Con nói không sai, Thiên Âm tu luyện Luân Hồi Đạo, linh hồn cũng mạnh hơn cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong bình thường, huống hồ trước khi cứu ta, bà ấy đã thành công vượt qua thiên kiếp, tức là cơ thể bà ấy tan vỡ khi đã đạt đến Thiên Cảnh”.
“Linh hồn bà ấy vốn đã rất mạnh mẽ, sau khi bà ấy đột phá Thiên Cảnh, linh hồn sẽ càng mạnh hơn, chắc chắn linh hồn bà ấy còn sống”.
Lão nói rồi đứng dậy, định rời đi.
Hồng Ma vội hỏi: “Sư phụ, người đi đâu thế?”
Giọng Lệ Trần vọng lại: “Thánh Cung!”
Dương Thanh nhìn theo hướng Lệ Trần rời đi, trên mặt tràn ngập vẻ lo lắng.
Tuy suy đoán của Hồng Ma có khả năng xảy ra, nhưng Dương Thanh cho rằng hy vọng linh hồn Bùi Thiên Âm còn sống sẽ rất xa vời.
Nếu Bùi Thiên Âm đang ở trạng thái bình thường, có lẽ bà ta vẫn sống sót sau khi cơ thể tan vỡ, nhưng vì cứu Lệ Trần đang nguy kịch, bà ta đã dùng bí pháp rất mạnh để rót sức sống vào người Lệ Trần, do đó mới khiến cơ thể tan vỡ.
Khi ấy, Dương Thanh có thể cảm nhận rõ rằng Bùi Thiên Âm đã hoàn toàn biến mất khỏi thế gian.
Sau khi cơ thể Bùi Thiên Âm tan vỡ, Dương Thanh cũng không cảm nhận được sự dao động của linh hồn.
Trừ khi ở Thánh Cung có bảo vật nào đó có thể chứa đựng linh hồn của Bùi Thiên Âm, bằng không, chắc chắn linh hồn của Bùi Thiên Âm sẽ không thể sống sót.
Nhưng anh không muốn nói ra điều đó, ít nhất bây giờ Lệ Trần vẫn còn chút hy vọng.
Dương Thanh nhìn về phía Phùng Tiểu Uyển: “Mã Siêu sao rồi?”
Phùng Tiểu Uyển lo lắng lắc đầu: “Tình trạng của anh Siêu rất tệ, em chỉ có thể tạm thời kìm hãm sức mạnh của hạch tâm long mạch trong người anh ấy, nhưng đó chỉ là một phần nhỏ mà thôi, chứ không duy trì được lâu, nếu không mau chóng tìm ra vật cực lạnh để trấn áp năng lượng trong cơ thể anh Siêu, anh Siêu sẽ gặp nguy hiểm”.
Dương Thanh nhíu chặt mày, anh định đến Thánh Cung để tìm Tần Y, lấy vật cực lạnh từ chỗ cô ta, nhưng anh không thấy Tần Y ở Thánh Cung.
Nếu giờ muốn cứu Mã Siêu thì chỉ có thể tìm kiếm vật cực lạnh theo cách khác.
Dương Thanh suy nghĩ một lúc lâu rồi nói: “Anh đến Thánh Cung đã!”
Tuy cái chết của Bùi Thiên Âm không liên quan trực tiếp đến anh, nhưng Dương Thanh vẫn vô cùng áy náy, nếu hôm nay anh không dẫn Lệ Trần đến Thánh Cung để tìm Tần Y, Bùi Thiên Âm cũng sẽ không ép bản thân đột phá, nếu bà ta không đột phá thì đã không có chuyện sau đó rồi.
Cho dù có tìm thấy linh hồn Bùi Thiên Âm hay không, Dương Thanh vẫn nên giúp Lệ Trần.
Còn một chuyện quan trọng khác, Lệ Trần đã đạt đến Thiên Cảnh Nhị Phẩm sơ kỳ, nếu Dương Thanh muốn tìm vật cực lạnh thì rất cần sự giúp đỡ của lão.
Cùng lúc đó, ở Thánh Cung, Trung Vực Ma Sơn.
Các cao thủ Thánh Cung đều đang đắm chìm trong nỗi đau khi Bùi Thiên Âm qua đời.
Đúng lúc này, mấy khí thế mạnh mẽ bỗng bao phủ cả Thánh Cung.
Người của Thánh Cung đều vô cùng kinh hãi.
Một bà lão đứng đầu Thánh Cung quát lớn: “Ai?”
Sau khi bà ta dứt lời, ba người bỗng xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.
Cả ba người đều ăn mặc theo phong cách của cao thủ giới Cổ Võ, người dẫn đầu là một thanh niên khoảng ba mươi tuổi, sau lưng thanh niên này là hai lão già có khí thế mạnh mẽ.
Người thanh niên nhìn quanh, nhếch môi, nói: “Không hổ là thế lực do Tuyết Nữ sáng lập, cho dù là ở thế tục có linh khí ít ỏi mà vẫn có nền tảng võ thuật sâu dày như thế”.