“Bây giờ nhà họ Diệp nhất định phải có một người đứng đầu có năng lực để phụ trách các công việc của gia tộc mới có thể đảm bảo hoạt động bình thường của nhà họ Diệp”.
“Để tôi làm chủ gia tộc mới của nhà họ Diệp cũng không phải một mình tôi nói là được mà là sự lựa chọn của số đông dòng chính nhà họ Diệp”.
Dương Thanh không ngăn cuộc tranh luận giữa Diệp Thương và Diệp Hoa mà chỉ lạnh lùng quan sát.
Vốn dĩ anh không muốn nhúng tay vào chuyện của nhà họ Diệp, nhưng khổ nỗi Tần Thanh Tâm lại là con gái của Diệp Mạn, còn Diệp Mạn là chủ gia tộc họ Diệp, dựa vào những mối quan hệ này, anh cũng không thể tách mình ra được.
Bây giờ, thậm chí anh còn nghi ngờ tất cả những chuyện này đều nằm trong tầm kiểm soát của Diệp Mạn, bà ta chỉ là lợi dụng vết thương nghiêm trọng này để cho nhà họ Diệp bây giờ và sau này chỉ có một tiếng nói duy nhất mà thôi.
Để cho Tần Thanh Tâm tham gia vào không chỉ có thể để Tần Thanh Tâm được rèn giũa, nếu như Tần Thanh Tâm không giải quyết được, tất nhiên Dương Thanh cũng sẽ ra mặt.
“Diệp Thương, ông đừng ăn nói linh tinh. Chủ gia tộc chỉ là bị thương hơi nặng thôi, ai nói là bệnh tình của bà ấy nặng hơn chứ?”
Diệp Hoa tức giận nói: “Hơn nữa, cho dù ông thực sự có đóng góp lớn cho nhà họ Diệp, nếu muốn trở thành chủ gia tộc họ Diệp thì cũng phải được sự đồng ý của Diệp Mạn chứ”.
Diệp Thương vốn dĩ lo lắng vì sự xuất hiện của Dương Thanh, nhưng khi nghĩ đến nhà họ Tào đứng phía sau hậu thuẫn, ông ta cũng to gan hơn nhiều.
“Những gì ông nói đều là những quy tắc cũ rích của nhà họ Diệp, bây giờ đã là niên đại nào rồi, những quy tắc cũ đó đã lỗi thời từ lâu rồi. Giờ là lúc nhà họ Diệp phải cải tổ lại rồi”.
Diệp Thương cười khẩy nói: “Tôi nghĩ rằng nhà họ Diệp sau này không thể chỉ có lời nói của chủ gia tộc là có trọng lượng mà tất cả dòng chính của nhà họ Diệp đều có tiếng nói”.
“Chỉ có như vậy mới có thể tránh được chủ gia tộc phạm lỗi mà không ai dám ra mặt để nói”.
“Hơn nữa chức vị chủ gia tộc cũng nên để cho người có năng lực đảm nhiệm”.
“Lần này, tôi có thể giúp nhà họ Diệp có cơ hội hợp tác với tập đoàn Tào Thị. Việc này sẽ mang lại lợi nhuận hàng trăm tỷ tệ cho nhà họ Diệp. Chỉ cần người nào đó trong họ Diệp có thể đóng góp nhiều hơn cho nhà họ Diệp, tôi sẵn sàng ủng hộ người đó trở thành người chủ mới của nhà họ Diệp”.
Những lời nói này ngay lập tức khơi dậy thiện cảm của mọi người trong nhà họ Diệp.
“Nói hay lắm! Nhà họ Diệp nhất định phải thay đổi thôi!”
“Đúng vậy, nhà họ Diệp sau này ai có năng lực thì người ấy làm chủ, ai có thể đóng góp lớn cho nhà họ Diệp sẽ là người đứng đầu nhà họ Diệp”.
“Diệp Thương có thể mang lại hợp đồng từ tập đoàn Tào Thị cho nhà họ Diệp. Đây là một thành tựu lớn, tôi đồng ý để ông ấy trở thành chủ mới của nhà họ Diệp”.
…
Đột nhiên, hàng chục con cháu dòng chính của nhà họ Diệp có mặt đều lần lượt lên tiếng.
Khóe miệng Diệp Thương nở ra một nụ cười, ông ta nhìn Dương Thanh hỏi: “Cậu Thanh, cậu đã nhìn thấy chưa? Mọi người đều ủng hộ sự thay đổi của nhà họ Diệp. Tôi nghĩ bây giờ cho dù chủ gia tộc có trở về thì cũng chỉ có thể thuận theo ý mọi người mà thôi phải không?”
Dương Thanh không nói mà chỉ cười: “Ý của ông là ông có thể giúp tập đoàn Mamba Đỏ có được sự hợp tác của tập đoàn Tào Thị”.
Diệp Thương lộ vẻ tự hào: “Đúng vậy, sếp Hoàng của tập đoàn Tào Thị đã hứa với tôi rằng chỉ cần tôi có thể trở thành chủ nhà họ Diệp thì hộ sẽ đồng ý tạo dựng quan hệ hợp tác với tập đoàn Mamba Đỏ”.
“Cậu Thanh nên biết ai đang đứng sau tập đoàn Tào Thị!”
Dương Thanh gật đầu: “Đương nhiên là tôi biết, nhưng tôi rất tò mò, tập đoàn Mamba Đỏ là do Diệp Mạn một tay gây dựng nên. Theo như tôi được biết, lúc trước nhà họ Diệp không hề giúp đỡ gì cho Mamba Đỏ”.
“Nói cách khác, Mamba Đỏ có thể phát triển được như quy mô ngày hôm nay đều là dựa vào chính bản thân của Diệp Mạn”.
“Nếu như toàn bộ Mamba Đỏ đều là của Diệp Mạn, ông chỉ là đang giúp Mamba Đỏ đàm phán được mối hợp tác với tập đoàn Tào Thị thôi, ông muốn so sánh công lao với chủ gia tộc các ông à? Ông có so được với bà ấy không?”
“Nếu thực sự muốn so sánh thì đợi đến khi nào ông tự dựa vào chính sức lực của mình sáng lập nên cơ nghiệp có được quy mô như Mamba Đỏ rồi hãy so!”
Nghe Dương Thanh nói vậy, Diệp Thương chỉ thấy sống lưng lạnh toát.
Ông ta vẫn luôn xem nhẹ quan hệ giữa Diệp Mạn và tập đoàn Mamba Đỏ, còn tuyên bố muốn phân chia toàn bộ cổ phần của Mamba Đỏ cho toàn bộ dòng chính nhà họ Diệp.
Nhưng bởi vì sự xuất hiện của Dương Thanh, chỉ sợ có biến số.
Tần Thanh Tâm cũng châm chọc nói: “Ngang nhiên phân chia đồ của người khác, ông đúng là không mặt dày”.
Diệp Hoa cũng cười lạnh một tiếng: “Nếu ông hào phóng như vậy, tại sao không phân chia tài nguyên của chính ông cho mọi người trong gia tộc?”
Những lời này khiến đám dòng chính nhà họ Diệp vừa nãy còn hừng hực khí thế tưởng lấy được cổ phần của Mamba Đỏ dần tỉnh táo lại.
Bởi vì Dương Thanh nói không sai. Lúc trước Diệp Mạn sáng lập Mamba Đỏ thực sự rất gian khổ, chủ gia tộc đời trước lại không coi trọng nên không thèm trợ giúp.